Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 275

Liễu Chi nhanh chóng đến cửa hàng phúc lợi, nơi này ít người, toàn là nữ nhân. Khi vào cửa, nàng ấy gặp thoáng qua một tiểu nương tử trẻ tuổi, vô tình liếc thấy đối phương cầm một cái túi vải, bên trong có vài gói giấy. Có lẽ chính là những thứ nhận được từ đây.

Liễu Chi bước nhanh vào trong, đi nhanh đến trước quầy, phía trước còn có vài người đang xếp hàng. Cửa hàng phúc lợi này được cải tạo từ một cửa hàng bán đồ cũ, phía sau quầy có những kệ gỗ, trước đây từng bày đầy hàng hóa. Bây giờ, những gói giấy đã thay thế hoàn toàn những hàng hóa đó, ngoài ra còn có một số thứ đựng trong những bao tải vải dài và mỏng. Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không thể biết bên trong chứa gì. Từ cửa hàng đến những món đồ, tất cả đều rất bí ẩn.

 

Liễu Chi nhìn vào trong quầy. Bên trong có một nữ nhân trung niên, lúc này đang quay lưng về phía mọi người, tay cầm một cái sọt, lấy đồ từ trên kệ. Nữ nhân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn thấy Liễu Chi, động tác trên tay khựng lại, miệng lẩm bẩm vài con số rồi nhanh chóng bỏ thêm vài gói giấy vào trong sọt.

Lấy đồ xong, nữ nhân đi về phía sau quầy, mở miệng nói: “Trước tiên đưa từng tờ giấy lại đây, sau đó chúng ta sẽ đăng ký.”

Dường như người của Phương Quân rất thích đăng ký, mọi người đã quen với việc này. Các nàng nhanh chóng làm theo lời nữ nhân, đưa tờ giấy ra.

 

Thu giấy xong. Nữ nhân trung niên đứng trong quầy, chính là Chung Nguyệt Hằng, lấy một vật dài hình chữ nhật từ trên bàn phía sau quầy, hình dáng trông giống như một tấm lót vải hẹp. Màu trắng tinh khiết, trông như thể chỉ cần chạm vào cũng sẽ bị bẩn.

“Đây chính là thứ các ngươi có thể nhận được, gọi là băng vệ sinh. Có hai loại, loại dài dùng ban đêm, loại ngắn dùng ban ngày. Khi đến kỳ kinh nguyệt, các ngươi có thể đặt nó vào quần…”

Chung Nguyệt Hằng nói kỹ càng về cách dùng của thứ này. Sắc mặt bà ấy không thay đổi, nhưng mấy phụ nhân ở đây vừa nghe chuyện riêng tư như vậy, đều lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Chờ bà ấy nói xong, có người ngập ngừng hỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nhưng mà, thứ trắng tinh như vậy, làm sao có thể dùng để làm việc bẩn thỉu như vậy được… Dùng vào việc khác không tốt hơn sao?”

“Nói như vậy là sai rồi, tuyệt đối không được dùng vào việc khác.” Chung Nguyệt Hằng nghiêm túc sửa lại: “Do Phương Quân thông cảm cho sự khó xử nữ tử nên mới chia phúc lợi cho các ngươi. Sử dụng nó, sẽ không làm gián đoạn công việc của chúng ta, mà các ngươi cũng không muốn vì việc giặt giũ mà mất thời gian làm việc, ít nhận được thức ăn hơn đúng chứ?”

Bà ấy phải hù dọa một chút thì mọi người mới coi trọng việc này hơn. Thấy có liên quan đến việc làm và thức ăn, quả nhiên vẻ mặt của các nữ nhân đã trở nên nghiêm túc.

Điều này cũng đúng, khi đến kỳ kinh nguyệt, việc giặt giũ rất tốn thời gian, lại dễ làm bẩn quần áo... Thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc làm và kiếm thức ăn!

Thấy mọi người đều nghe lọt, Chung Nguyệt Hằng gật đầu hài lòng. Không có cách nào khác, thời gian có hạn, lại có nhiều người như vậy, bà ấy không thể ung dung giải thích cho từng người một, chỉ có thể tỏ ra cứng rắn hơn một chút.

“Đúng rồi, kinh nguyệt không phải là thứ bẩn thỉu xấu hổ gì, mà là hiện tượng sinh lý bình thường…” Bà ấy nhân tiện phổ cập khoa học về kiến thức sinh lý.

“… Những thứ đã dùng sẽ không bị lãng phí, chúng ta sẽ tìm chuyên gia thu gom, sau đó đốt chung để làm phân bón.”

“Cho nên, đây là một loại vật tư rất quan trọng, chỉ có thể dùng vào mục đích này. Nếu ai đó lấy nó đi dùng vào việc khác mà bị phát hiện, sẽ mất đi tư cách nhận nó cả đời. Hơn nữa, ta còn sẽ ghi lại cả gia đình của các ngươi, cắt giảm các phúc lợi liên quan.”

“Ta đã nói rất rõ ràng, hy vọng các ngươi có thể tự giác một chút.”

Nói như vậy cũng là vì phòng ngừa có người trong nhà các nữ nhân gây chuyện, nhất định phải lấy những thứ này đi dùng vào việc khác. Coi như là đưa cho mọi người một mũi tên, lấp kín miệng những người khác.

Nghe thấy hậu quả nghiêm trọng như vậy, các nữ nhân lo lắng gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Chung Nguyệt Hằng lại dịu giọng: “Đừng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng đừng vì là phúc lợi miễn phí mà lãng phí đồ tốt.”

“Dùng băng vệ sinh sẽ vệ sinh hơn, tốt cho cơ thể của nữ nhân chúng ta, không dễ mắc những bệnh của nữ nhân.”

“Nếu cơ thể các ngươi bị bệnh lâu, đi khám chữa bệnh tốn kém, lại không chắc chữa khỏi được. Kết quả là vừa không làm được việc, lại không kiếm được thức ăn, thiệt hại càng lớn.”

“Sức khỏe rất quan trọng, chỉ khi tất cả mọi người đều khỏe mạnh thì mới có thể tạo ra nhiều giá trị hơn.”

Những gì cần nói đã nói hết, Chung Nguyệt Hằng chia nhỏ băng vệ sinh vào các túi, phát cho mọi người. Sau đó, liên tục có người muốn vào lấy đồ, bà ấy vẫn phải tiếp tục bận rộn, liền phất tay ra hiệu cho những người đã lấy đồ rời đi. Nắm lấy túi đồ, các nữ nhân ra khỏi cửa với tâm trạng phức tạp, cũng không giao lưu với nhau nhiều, chỉ tiếp tục quay về với cuộc sống của mình.

Liễu Chi ra ngoài thì đứng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn vào thứ mình đang cầm một lúc rồi nhanh chóng xách nó đi về phía nơi phát cơm. Nam nhân nhà nàng ấy đã lãnh thức ăn xong, cơm cũng được lấy sẵn rồi, đang đứng ở một nơi không xa chờ nàng ấy về nhà ăn cùng.

Liễu Chi nhanh chóng đi tới, nam nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái túi nàng ấy đang cầm, tò mò hỏi: “Nàng qua bên kia lãnh cái gì vậy?”

 

“Là đồ dùng của nữ nhân, về nhà rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho chàng nghe.” Liễu Chi nói.

Về nhà rồi, nàng ấy cần phải nói rõ ràng với gia đình mới được. Những cái băng vệ sinh này là phát riêng cho nàng ấy, không được dùng vào việc khác, nghiêm trọng nhất là sẽ liên lụy đến cả nhà đấy.

Nam nhân của nàng ấy không biết rõ chuyện này, vừa nghe nữ nhân nói còn có thể được lãnh thêm đồ thì không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Làm nữ nhân cũng thật tốt…”

Liễu Chi cười nhạo: “Vậy ư? Trước đây chàng chưa bao giờ nói vậy, chắc chỉ có những nữ nhân kiếm ăn dưới quyền của Phương Quân mới có thể sống tốt hơn thôi.”

 

Phúc lợi mỗi tháng lãnh băng vệ sinh là một chuyện. Trong việc sử dụng nhân công cũng không phân biệt đối xử với các nàng ấy, giờ ăn cũng như nhau.

Phải biết rằng, trước đây khi huyện thành phát cháo, những người đó thấy nữ nhân đến lãnh liền bớt ít cháo hơn rất nhiều. Hỏi ra mới biết, nói là nữ nhân sức ăn ít, sợ múc nhiều quá sẽ không uống hết mà lãng phí.

Thật là nực cười.

Liễu Chi xua đi những ký ức không vui, chuyển sang chủ đề khác: “Mà này, chàng cũng nhận được mì rồi chứ?”

Nam nhân gật đầu: “Nhưng mà ta làm việc không tỉ mỉ bằng nàng, lúc nhận đồ, không ai nhắc đến phần thưởng cái cốc tre với ta.”

“Đúng rồi, nói đến mì, lúc mới phát cơm, có một bà thím còn kể cho mọi người nghe cách làm mì này, còn trực tiếp nấu một phần cho mọi người xem nữa đấy!”

“Nàng chưa ngửi thấy đâu, vừa nấu xong liền tỏa hương thơm phức, còn thơm hơn cháo nữa, nhìn là biết là đồ ăn ngon lắm rồi! Hôm nay những người không làm việc nặng nhọc mà ngửi thấy, chắc chắn sẽ hối hận lắm, tất cả đều nói ngày mai sẽ làm nhiều việc hơn.”

“Ngày mai hai ta cũng phải làm việc thật tốt, kiếm thêm mì về nhà!”

Liễu Chi gật đầu đồng ý, lại có chút tò mò về bánh, liền nói: “Vậy tối nay ta sẽ nấu một một bát ăn thử nhé, chúng ta phải ăn no một chút, như vậy mới có sức làm việc.”

Nam nhân vui vẻ đồng ý: “Được, nghe ý nàng! Ngày đầu đi làm lại còn học được một bài hát mới, đúng là phải ăn mừng mới được!”

Hai người vừa nói chuyện rôm rả, vừa đi về nhà. Dù làm việc cả ngày nhưng đã nhận được đồ đạc thì, mọi sự trả giá cũng đã được đền đáp, bước chân của hai phu thê đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Đi qua vài con ngõ, đi đến cuối con hẻm nhỏ nhất trong thành. Trong hẻm chật hẹp chen chúc những ngôi nhà thấp lè tè, trong đó có một căn nhà đất tối tăm, chật chội, chính là nơi họ sống.

Tiến đến gần gõ cửa, cửa nhanh chóng hé mở một khe hở. Trong tay hai người đều xách theo đồ, không rảnh tay nên dùng vai đẩy cửa bước vào.

Hai đứa trẻ gầy nhom như mèo lập tức chạy đến. Một trai một gái, một lớn một nhỏ

Miệng đồng thời gọi cha mẹ, ánh mắt long lanh, chờ mong nhận lấy đồ vật trong tay hai người.

Hai người Liễu Chi vừa thấy thì cười đưa đồ ăn cho các con, cả hai lộ ra gương mặt tươi cười.

Trong lòng được an ủi rất nhiều.

Nghĩ lại mấy ngày trước, hai đứa nhỏ còn chẳng có sức sống như vậy, tất cả đều ủ rũ ỉu xìu, suýt nữa thì c.h.ế.t đói. Nhờ có vài bữa cơm mà Phương quân cho, mới cứu được cả nhà trở về.

Bây giờ, bọn trẻ dần hồi phục tinh thần, có thể đi có thể nhảy, làm cha mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ chồng của Liễu Chi cũng đi ra giúp đỡ họ bê đồ, rót nước, đồng thời không quên hỏi han: “Hôm nay công việc làm ăn thế nào rồi?”

Khi giữa trưa, con trai bà ấy vội vã trở về một chuyến, đặt bát cơm xuống rồi lại chạy đi. Bà ấy cũng chưa kịp hỏi, cả ngày lo lắng, giờ mới có thể hỏi cho rõ.

Liễu Chi quay sang nói với nam nhân nhà mình: “Chàng nói với mẹ đi, ta đi nấu mì đây.”

Nam nhân do dự một chút: “Hay là nàng ở đây nói chuyện với mẹ đi, ta làm cho. Lúc nãy nàng cũng chưa thấy người ta làm thế nào, có mấy cái cần phải chú ý một chút.”

Nói xong, hắn ta đi tìm cái bình để đun nước.

Bình Luận (0)
Comment