Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 274

Ban đầu, nghe nói rằng Tảo Nhi bọn họ đã chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ làm sản phẩm hợp tác, nhưng đám phú hộ không có nhiều kỳ vọng trong lòng.

Ai có thể nghĩ rằng món ăn vặt đơn giản này có thể đa dạng như vậy chứ?

Nếu vận chuyển những thứ này đến các huyện thành lân cận, chắc chắn chỉ một chuyến thôi cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

Họ đều là các phú hộ, biết quá rõ suy nghĩ của những người đó.

Gần sang năm mới, nhà ai mà không muốn ăn gì đó mới lạ?

 

Đám phú hộ còn thầm phân cao thấp, không chỉ bản thân muốn ăn mà còn để họ đãi khách, vậy mới giữ được thể diện!

Vì vậy chắc chắn số lượng cần để cung cấp những thứ này sẽ không hề nhỏ.

Nghĩ đến đây, họ liền cam đoan với Tảo Nhi: “Chúng ta có thể ăn hết những thứ này, bất kể số lượng. Sau khi bắt đầu tiêu thụ, chắc chắn có thể bù lại chi phí sửa chữa thành!”

Ngụ ý là hy vọng rằng nhóm Tảo Nhi có thể chuẩn bị nhiều hàng hơn.

Tảo Nhi nghe vậy thì cười nói: “Vậy thì phiền toái các vị rồi, ta sẽ chờ tin tốt của các vị.”

 

Khi đã chuẩn bị đầy đủ hàng, một số thương đội sẽ bắt đầu mang theo sản phẩm xuất phát.

Hiện tại mọi thứ trong huyện thành đều đâu vào đấy, người dân cũng háo hức làm việc.

Bởi vì việc phân nhóm kỹ càng tỉ mỉ, công việc lại rất rõ ràng, còn có người chuyên dẫn dắt giảng dạy, mọi người chỉ cần vùi đầu ra sức làm việc theo yêu cầu là được, sẽ nhanh chóng thích nghi với công việc mới và thuận lợi hoàn thành.

Sau khi chính thức khởi công, mọi người nhớ đến những gì Tảo Nhi nói qua, một số công việc trông rất nặng nề, nhưng nếu được nhiều người chia sẻ thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Vừa làm thì thấy thực sự dễ dàng hơn họ tưởng rất nhiều.

Tất nhiên, không có cái gọi là không mệt mỏi với công việc, nhưng mức độ này đã rất phù hợp với mong muốn của mọi người.

Hầu hết dân chúng đều chất phác cần cù, giúp đỡ lẫn nhau trong công việc và rất hợp nhau.

Nhưng vì số lượng người đông nên cũng có một số ít xảy ra xích mích, về cơ bản thì chỉ là một số cãi vã nhỏ, sau khi phản hồi với nhóm Tảo Nhi và điều chỉnh thì họ đã giải quyết được, không có tranh chấp quá lớn.

Đây cũng là tác dụng của việc quản lý trật tự lúc trước.

Dù họ có đang cãi nhau, nhưng vẫn nghĩ đến vấn đề phạt mất suất ăn nên cũng rất có chừng mực.

Sau khi giải quyết mâu thuẫn xong, mọi người lại bận rộn lao động.

Trong bầu không khí như vậy, một vài người lười biếng nhanh chóng bị kéo ra. Những người còn lại đang suy nghĩ về công việc khó khăn và phần thưởng, hầu như tất cả đều có ý làm thêm giờ để có thể kiếm thêm thức ăn về nhà.

Liễu Chi là một trong số đó.

Nàng ấy và phu quân ra ngoài làm việc.

Nàng ấy ở trong nhóm nung vôi, phu quân nàng ấy đang đi vận chuyển đá.

Gia đình Liễu Chi còn có hai con nhỏ, mẹ chồng đang chăm sóc chúng ở nhà.

Gia đình họ may mắn sống sót qua giai đoạn khó khăn trong huyện, bây giờ mới có cơ hội được gặp nhóm người do Phương Quân phái tới.

Bây giờ có thức ăn để ăn, có việc để làm, người một nhà đã thắp lên hy vọng cho cuộc sống một lần nữa.

Vài ngày trước có thể nhận được thức ăn miễn phí, cả gia đình đều có thức ăn.

Sau đó, khi nghe nói rằng sẽ không còn thức ăn miễn phí trong thành, họ đã tiết kiệm được một ít thực phẩm, đủ để ứng phó mấy bữa.

Khi đến giờ làm việc, Liễu Chi và phu quân đã lên kế hoạch làm nhiều công việc hơn để tiết kiệm bữa tối mang về nhà cho mẹ già và bọn nhỏ.

Bằng cách này có thể kiếm thêm thực phẩm bổ sung, khi thực phẩm tiết kiệm trước đó cạn kiệt, trong nhà sẽ không hết sạch lương thực.

Sau khi làm việc từ sáng tới trưa, đây là lần đầu tiên Liễu Chi tham gia lao động nhóm như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Khi bận rộn không để ý thời gian, nàng ấy cũng không cảm thấy gian nan, vậy mà chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.

Không cần phải xếp hàng ăn trưa, mà có nhóm chuyên nấu ăn rồi mang đến, để mọi người có thể nghỉ ngơi một lúc và không phải lãng phí thời gian trên đường đi lại.

Liễu Chi và phu quân gặp nhau, hỏi thăm đơn giản tình hình của đối phương, sau đó xếp hàng nhận thức ăn.

Mỗi người nhận một bát cháo đầy, sau đó cùng ngồi xuống ăn.

Thấy chất lượng đồ ăn không giảm, trong lòng hai người đã an tâm phần nào.

Hai người gặp nhau thương lượng, dự định mỗi người dành ra một chút cho rồi gửi về nhà sau.

Phần thưởng của công nhân vẫn chưa được phát, vì để đề phòng nên phải chuẩn bị một chút mới được.

Khối lượng công việc lớn nên tiêu hao nhiều năng lượng, lượng thức ăn cũng lớn.

Đôi phu thê Liễu Chi không nói gì thêm, vùi đầu vào bát cháo ăn như hổ đói, nhanh chóng ăn gần hết bữa ăn, để lại một nửa gửi về.

Cũng may bát cháo này rất đầy, cho dù hai người bọn họ có to lớn và vất vả lắm thì sau khi ăn xong, buổi chiều cũng sẽ không còn cảm thấy đói bụng nữa.

Dồn chung hai bát cơm thừa vào nhau, Liễu Chi và phu quân vội vã về nhà.

Sau khi trở về còn có thể nghỉ ngơi một lúc. Hai người họ không định ngủ trưa, vì vậy họ trò chuyện một lúc, suy nghĩ về những vấn đề sinh hoạt của gia đình sau này.

Cả hai đều chân thành hy vọng rằng nhóm người Phương Quân phái tới có thể ở lại huyện mọi lúc, để họ không phải lo nghĩ, có cơm để ăn.

Không biết đó có phải suy nghĩ hai người tâm linh tương thông không, vậy mà lại tạo ra bầu không khí nhẹ nhàng đầy tình cảm.

Lúc này, hai người trò chuyện vài câu, bọn họ thật sự cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.

Sau khi nhìn mặt trời, cảm thấy đã đến lúc rồi, hai người họ bắt đầu đi làm việc của mình.

 

Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới, muốn dạy cho mọi người một khúc ca dao. Trong thời điểm công việc nhàm chán có thể hát cùng nhau, ngân nga và thư giãn để nghỉ ngơi.

Liễu Chi và phu quân tò mò lắng nghe.

Người nọ nói, bài hát có tên là “Đoàn kết là sức mạnh”, sau đó hát lại một lần.

Lời bài hát này sử dụng những câu từ đơn giản, dễ thuộc lòng và rất hấp dẫn.

 

Giai điệu có vẻ hơi lạ, không giống như âm thanh đàn sáo văn nhã ngẫu nhiên trong huyện, nhưng nó thực sự đúng như người nọ nói, tràn đầy sức sống.

“Lực lượng này là sắt, lực lượng này là thép!”

Cặp phu thê Liễu Chi không nhịn được mà hát theo, tiếng hát càng lúc càng lớn, ngay sau đó tất cả đều đứng lên, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Đây là lần đầu tiên, có người nói thép và sắt tượng trưng cho bọn họ!

Sau khi học hát xong, công việc buổi chiều cũng chính thức bắt đầu.

Không giống như buổi sáng, không khí xung quanh trở nên vui vẻ hơn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một vài bài hát lạc điệu vang dội từ bốn phương.

Dường như mọi người đã tìm thấy những thú vui mới trong cuộc sống buồn tẻ của họ.

Ngay cả khi không hát, bất cứ khi nào nghe thấy ai đó bên cạnh bị lạc điệu, hoặc nghe thấy có người hát rất hay, họ sẽ cười ra tiếng hoặc cổ vũ ủng hộ.

Trong bầu không khí hài hòa, dường như mọi người đã thực sự cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết, khi họ làm việc với nhau, họ trở thành thép và sắt, hiệu suất công việc cao đến đáng kinh ngạc.

Tảo Nhi nhìn cảnh này, sờ sờ cằm suy tư: “Xem ra Phương Tiên Nhi nói không sai. Tinh thần vui vẻ, tích cực, cũng không thua gì việc thoả mãn cái bụng đói.”

Thu Nương đồng ý: “Ta cũng hiểu được ý nghĩa của bài hát này.”

“Những bài hát đó không chỉ hay thôi đâu.”

Mặt trời đang dần chuyển hướng tây, không có bao nhiêu người muốn rời khỏi công trường, họ vẫn tiếp tục làm việc. Mãi cho đến khi Tảo Nhi thấy thời gian đã hết, mới đến thúc giục mọi người kết thúc công việc.

Một vài người dựa vào nhau và lẩm bẩm: “Ngay cả khi chúng ta làm thêm giờ, cũng không phải làm lâu như trước đây bị lao dịch…”

Nói như vậy nhưng dù sao thì lao động cũng rất vất vả, sau một thời gian, trên người mọi người cũng có chút đau nhức.

Nhưng họ không quá để tâm đến cảm giác này, bởi vì có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Đó là ăn, nhận phần thưởng!

“Đăng ký trước rồi đi nhận thưởng, sau đó là có thể đi lấy cơm.”

Có rất nhiều người, các cửa hàng được sử dụng để phát phúc lợi rất đông đúc. Tảo Nhi và những người khác nhanh chóng đặt thêm nhiều bàn trên đường phố làm điểm phân phối tạm thời, để họ có thể nhanh chóng phân phát thức ăn cho mọi người.

Đây là ngày đầu tiên, nhất định phải làm cho tinh thần của người dân phấn chấn hơn để có một khởi đầu tốt!

Liễu Chi và phu quân đứng xếp hàng trong sự mong đợi, tính toán xem hôm nay họ có thể có thêm bao nhiêu bát cơm.

Thật vất vả mới đăng ký xong, họ có thể đi nhận phần thưởng của mình.

Liễu Chi e ngại đứng trước bàn, nhìn nữ nhân đối diện nói: “Liễu Chi đúng không? Quá trình gia công hôm nay là một tiếng rưỡi, chất lượng công việc cao, thu được một gói bánh ngọt thịt bò om. Chà, hiệu suất của ngươi rất tốt, sau khi nhận phản hồi từ những người giám sát của chúng ta, làm việc rất tỉ mỉ, chỉ cần ngươi có thể duy trì chất lượng này trong mười ngày, ngươi có thể nhận được một cốc tre và hai cuộn giấy vệ sinh.”

“Cốc tre?” Liễu Chi không biết giấy vệ sinh là gì, nhưng nàng ấy rất vui khi biết rằng nàng ấy có cơ hội lấy được một cái chén.

Thời buổi này, trong nhà có thêm một cái chén là việc rất đáng để ăn mừng.

Nữ nhân đối diện gật đầu cười, không bao lâu sau lại đến gần nàng ấy, nói một cách thần bí: “Nhân tiện, còn một điều nữa ta cần cảnh báo ngươi. Ngươi có thể tự cất tờ giấy này đi, khi đến kỳ kinh nguyệt, có thể mang nó đến cửa hàng phúc lợi để lấy một số vật dụng đặc biệt… Đợi đến khi ngươi đến, sẽ có người ở đó chỉ cho ngươi.”

Dù sao đó cũng là vấn đề riêng tư.

Khi Liễu Chi nghe thấy điều này, hai má đỏ lên, nàng ấy ngượng ngùng xoa cổ.

Tuy nhiên, khi nghe nói mình có thể nhận được thứ gì đó, nàng ấy tò mò nên thì thầm cảm ơn rồi nhanh chóng lấy túi giấy đựng bánh bột và tờ giấy nhỏ.

Nhìn xuống, thấy một tờ tiền màu vàng nâu, có lẽ được cắt từ giấy dầu, có một dòng chữ nhỏ được viết trên đó, nhưng tiếc là Liễu Chi không nhận ra.

Xem hết, nàng ấy quay đầu lại đưa bánh mì cho phu quân, nói: “Ta sẽ qua đó xem tình hình trước, sau khi chàng lấy đồ xong thì xếp hàng ăn cơm, ta sẽ quay lại ngay.”

Vừa nói, Liễu Chi vừa nắm chặt tờ giấy nhỏ, bước nhanh về phía “cửa hàng phúc lợi”.

Vừa đúng lúc nàng ấy sắp có kinh nguyệt, vì vậy nàng ấy đi qua thử xem có thể lĩnh được cái gì.

Bình Luận (0)
Comment