Cũng có người nghe xong, trong lòng dấy lên một khát vọng mãnh liệt: “Mẹ, người có nghe thấy không? Nếu trở thành trưởng nhóm lao động, hoàn thành tốt công việc thì sẽ có được thức ăn ngon hơn và nhiều vật dụng hơn, con nhất định phải làm trưởng nhóm!”
Tiếng bàn luận phấn khởi vang lên không ngớt.
Tảo Nhi cũng bị cảm xúc của mọi người lan tỏa, mỉm cười nói: “Vì đây là lần đầu tiên chúng ta làm những việc này, có thể sẽ có một vài chỗ chưa hoàn thiện, sau này mọi người cùng cố gắng nhé. Nếu có gì chưa đủ, hoan nghênh mọi người đóng góp ý kiến, ta nhất định sẽ tiếp thu ý kiến đóng góp.”
Phương Tiên Nhi nói rằng tầm nhìn của một người có hạn, chỉ khi có nhiều đôi mắt cùng nhìn mới có thể thấy được cảnh sắc toàn diện. Các nàng ấy luôn ghi nhớ điều này trong lòng.
Các hệ thống công việc cũng đã được thông báo xong.
Đây là buổi động viên cuối cùng trước khi bắt đầu công việc và dường như kết quả còn tốt hơn họ tưởng tượng
Tạm thời những việc liên quan đến người dân chỉ có vậy, từ ngày mai, mọi thứ sẽ được triển khai theo kế hoạch.
Về phía họ thì vẫn còn một số việc khác cần phải làm.
Cần phải sắp xếp các chương trình học cho Thạch thúc và những phú hộ khác, bao gồm các lớp văn hóa và kiến thức cơ bản, nếu không thì sau này sẽ khó mà triển khai công việc được, do tư tưởng và tầm nhìn không đồng nhất.
Hơn nữa sau khi dạy cho họ xong, mới có thể truyền lại cho nhiều người hơn, từ một truyền mười, mười truyền trăm, để dạy cho càng nhiều người dân.
Vì trong thành có nhiều việc phải làm nên việc học được sắp xếp vào sau bữa trưa và bữa tối. Sau khi ăn no không thể làm việc ngay lập tức, nên nghe giảng học tập cũng là cách để tiêu cơm.
Hôm nay, Hạnh Nhi và Thúy Thúy cũng được đón ra khỏi núi, bồn chồn lo lắng trở thành những cô giáo nhỏ cho mọi người.
Chỉ để hai đứa trẻ dạy cho nhiều người như vậy thì thực sự không yên tâm nên Tảo Nhi đã tìm Chung Tứ, nhờ hắn ta cùng tham gia lớp học, hỗ trợ giảng dạy, thỉnh thoảng có thể bổ sung thêm một số kiến thức.
Trước đây hắn ta đã từng dạy học cho mọi người, bây giờ cũng xem như quay lại với nghề cũ của mình.
Nghe ý định của Tảo Nhi, Chung Tứ - người dạo gần đây luôn bận rộn với công việc bất đắc dĩ nói: “Tảo cô nương. Viên gạch này dùng vừa tay cô chứ?”
Tảo Nhi vẫn giữ nguyên nét mặt, mỉm cười nói: “Thật sự là rất vừa tay. Chung tiên sinh tài giỏi nên phải làm nhiều việc, sau này cũng phải nhờ vả ngài nhiều rồi!”
Chung Tứ lắc đầu: “Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi. Ta cũng không vất vả, tất cả đều vì viễn cảnh tươi đẹp của Đại Đồng.”
Nói xong hắn ta quay người đi, trong lòng thầm nghĩ:
“... Thật sự là ngày càng có khí thế hơn rồi.”
Sau khi sắp xếp nhân sự xong, buổi học đầu tiên chính thức bắt đầu.
Địa điểm được chọn là một căn phòng trong huyện nha. Ở phía trước căn phòng có dựng một tấm bảng gỗ lớn đã được sơn đen, có thể dùng phấn làm từ thạch cao và vôi để viết lên.
Đây chính là bảng đen đơn giản mà Phương Tiên Nhi đã nhắc tới.
Dưới sự hướng dẫn, học sinh nhanh chóng vào cửa và ngồi vào chỗ, họ ngồi trong phòng, hai người dùng chung một chiếc bàn thấp.
Hạnh Nhi mím môi cầm sách chầm chậm bước vào phòng, Chung Tứ theo sát phía sau.
Hạnh Nhi nhanh chóng đứng yên ở phía trước, trấn tĩnh rồi cất giọng nói: “Chào mọi người, hôm nay ta sẽ chỉ mọi người học chữ.”
Ở bên dưới, Thạch thúc và những người khác đều là người cùng phe, các phú hộ cũng rất biết cách cư xử.
Vì vậy khi thấy Chung Tứ chỉ tham gia nghe giảng, còn người giảng dạy thực sự lại là cô bé này, mặc dù họ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ai tỏ thái độ gì.
Thấy mọi người đều giữ thái độ bình thường, trong lòng Hạnh Nhi cũng cảm thấy bớt lo lắng đi rất nhiều.
Cô bé mở cuốn sách Ngữ văn dày cộm trong tay.
Đây là cuốn sách quý mà trước đó Phương Tiên Nhi đã gửi cho nhóm bọn họ, họ đều đã thuộc lòng từng trang từng chữ.
Bây giờ cuốn sách này sẽ ra khỏi núi sâu để đến đây, mang kiến thức đến với nhiều người hơn.
“Tiết học hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học về bính âm…”
Hạnh Nhi cúi đầu, chăm chú nhìn vào trang sách và nói.
Khi những lời này vừa thốt ra, cô bé dần dần đắm chìm vào bài giảng, quên đi mọi lo lắng, cách nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn.
Cô bé đọc bính âm, còn những người ở dưới cũng nghiêm túc theo dõi và đọc theo, điều này làm trái tim Hạnh Nhi dâng lên một chút tự hào.
Sau khi nắm vững và sử dụng một chút phương pháp bính âm.
Các phú hộ phía dưới đều lộ vẻ suy tư, cảm thấy việc nhận diện chữ viết bằng phương pháp này thật sự rất tiện lợi.
Nếu có thể cho bính âm vào sách vở trong nhà thì khi đọc sách con cái họ sẽ không còn cần người khác giúp đỡ, mà có thể tự đọc và ngâm nga sách.
Tiết học Ngữ văn nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là đến môn Toán học.
Bài học đầu tiên, là về các con số latinh.
Hạnh Nhi tỉ mỉ giảng giải về các con số, thuộc lòng bảng cửu chương rồi nhanh chóng trình bày về phép cộng trừ nhân chia giữa các số.
Những người ngồi dưới lộ vẻ kinh ngạc hơn cả lúc trước, không còn dám coi cô bé như một cô bé bình thường nữa.
Không ngờ cô bé nhỏ như vậy, lại có thể nắm vững nhiều kỹ năng toán học đến thế, quả nhiên nhóm Tảo Nhi toàn là người giấu tài!
Có thể tính toán nhanh chóng như vậy, nếu Hạnh Nhi đi ứng tuyển làm quản lý ở một quán rượu cũng dư sức!
Cô bé còn trẻ như vậy!
Ban đầu, có người còn nghĩ việc sắp xếp học tập là thừa thãi. Nhưng giờ đây, thái độ học tập của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn.
Buổi học đầu tiên thật sự kỳ diệu và hữu ích, chắc chắn sau này sẽ còn nhiều kiến thức giá trị hơn để tiếp thu!
Quy mô nhóm nhỏ không ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng trong huyện.
Sáng sớm khi bắt đầu thi công, người dân đã tập trung tại địa điểm quy định đúng thời gian, đăng ký báo cáo chính thức, tham gia đội ngũ công tác.
Tảo Nhi và đoàn người bận tối mày tối mặt.
May mắn thay các phú hộ trong Bộ Thương mại của Hiệp hội Đại Đồng đã phái rất nhiều người đến và với sự giúp đỡ của họ, có nhiều người hơn, có thể chia nhau xử lý mọi thứ.
Họ chia những người đăng ký thành mười người một nhóm và giao nhiệm vụ cho từng nhóm.
Hầu hết các nhóm đều phải sửa chữa tường thành.
Một số vận chuyển đá, một số nung vôi, còn một số nhóm phải cải tạo đất đã qua khai thác...
Các nhóm còn lại có các nhiệm vụ khác.
Ví dụ, nấu ăn, giao thức ăn, xây dựng nhà vệ sinh công cộng các loại.
Công việc của từng nhóm sẽ được trình bày chi tiết đến từng bước, tóm lại sẽ được sắp xếp đầy đủ. Mục tiêu của mỗi nhóm cũng rất rõ ràng. Đương nhiên nếu số lượng công việc và độ khó khác nhau, phần thưởng cũng sẽ khác nhau. Làm nhiều việc hơn sẽ được thưởng nhiều hơn không chỉ là lời nói suông.
Để tránh mâu thuẫn, công việc trước mắt hiện đang được thực hiện trên cơ sở luân phiên, để mỗi nhóm có cơ hội thực hiện.
Đại khái là sắp xếp như vậy.
Đối với mỗi một người đến đăng ký, nhóm Tảo Nhi sẽ không ngại phiền mà dặn dò đôi câu: “Phân nhóm là ngẫu nhiên, mọi người cần phải hòa hợp với nhau. Nếu có bất kỳ mâu thuẫn và vấn đề nào trong nhóm có thể đến báo cáo bất cứ lúc nào, ta sẽ tận lực giải quyết.”
Những lời nói này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng tất cả đều biết rằng chỉ có cách duy trì một môi trường làm việc tốt thì chất lượng lao động mới có thể được cải thiện.
Nghe lời này xong, trong lòng mọi người cảm thấy rất thỏa đáng, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Đoàn người vỗ n.g.ự.c cam đoan, nếu đó không phải là vấn đề quan trọng thì họ sẽ không gây phiền toái.
Sau khi được chia thành các nhóm, đăng ký xong, mọi người rất ngạc nhiên khi biết rằng họ cũng có thể nhận được bữa sáng.
Trước đó Tảo Nhi đã nói, sẽ không cung cấp đồ ăn miễn phí, họ còn tưởng rằng sẽ phải làm việc đến đói mới được ăn bữa trưa!
Bây giờ thì tốt rồi, một bát thức ăn nóng vào bụng, dạ dày no, cơ thể cũng ấm áp, mọi người đều có đủ sức để làm việc.
Đó là tất cả những gì cần chuẩn bị.
Sau khi ăn xong, sẽ có người đưa mọi người đến nơi làm việc tương ứng của họ, giảng dạy chi tiết.
Cuối cùng nhóm Tảo Nhi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ không thể nhàn rỗi một lúc nào.
Lưu Nhị Sơn đưa mọi người trở về núi lấy thức ăn như thường lệ. Những người còn lại thì cùng thảo luận về việc tìm kiếm mỏ than.
Tảo Nhi nói: “Chúng ta phải luyện thép, nung vôi, vả lại người dân cũng cần than để sưởi ấm vào mùa đông, vì vậy không được trì hoãn vấn đề tìm kiếm mỏ than nữa.”
Có bản đồ của Phương Tiên Nhi, mỏ than rất dễ tìm. Xem trên bản đồ, nơi đó không xa thị trấn lắm, sau khi rời khỏi thành rẽ sang một hướng khác là có thể đến được nơi đó.
Bếp than để đốt than đang được nghiên cứu chế tạo, than tổ ong cũng đã gần như sẵn sàng, có thể được thử ngay khi than đến.
Tuy nhiên, số lượng than đá rất lớn, khai thác than là một vấn đề khó khăn, cũng là điều quan trọng nhất cần quan tâm.
Tảo Nhi nói: “Các nha dịch và phú hộ trong lao ngục có thể bị đày đi lao động. Nếu dân chúng trong thành phạm tội, cũng có thể được phái đi đào than, thời gian được xác định theo mức độ nghiêm trọng của tội trạng... Đúng rồi, lần này ai sẽ ra ngoài tìm mỏ than?”
Chắc chắn trong khoảng thời gian này nàng ấy không thể rời đi, vì vậy nàng ấy chỉ có thể hy vọng vào những người còn lại.
Đại Ngưu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy để ta đi. Ta có võ, trên đường tương đối an toàn, sẽ không có vấn đề gì khi tìm kiếm theo bản đồ.”
Về phần còn lại sẽ sắp xếp sau khi tìm thấy mỏ than đầu tiên.
“Vậy ngươi đi đi!”
Không ai có ý kiến.
Đại Ngưu gật đầu: “Được rồi, vậy ta không trì hoãn nữa, thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời đi. Lần này ta sẽ không mang theo quá nhiều người để thuận tiện cho việc tìm hiểu tình hình.”
Nói xong, hắn ta nhanh chóng rời đi, thu dọn đồ đạc và lên đường.
Vụ than đá tạm thời kết thúc tại đây.
Ngoài ra còn hợp tác với phú hộ để triển khai và mở rộng, những điều này sẽ được giao lại cho Thiết Trụ. Hắn ta có kinh nghiệm trong việc giao lưu với các thương nhân, đàm luận cũng tương đối thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hàng hóa hợp tác được đặt hàng, một đống thực phẩm và kẹo được vận chuyển vào huyện thành, đưa cho những phú hộ đó nếm thử, điều này khiến họ giật nảy mình.
Đám phú hộ thừa nhận rằng họ đã nếm qua không ít thứ tốt.
Nhưng chưa bao giờ thấy một món ăn nhẹ và giòn như chiếc bánh phồng tôm này.
Còn có kẹo bơ cứng, kẹo trái cây… Chúng ngon hơn gấp trăm lần so với những thanh đường mà họ đã ăn trước đó.
Kẹo trái cây phong phú, kẹo bơ cứng nồng đậm mùi sữa, thậm chí còn có sự khác biệt giữa mềm và cứng, điều này thực sự hiếm lạ.