Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 284

Lang trung ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Nhanh như vậy sao?”

Thiết Trụ cười nói: “Chỉ là chuyển biến tốt hơn mà thôi, muốn khỏi hẳn thì phải đợi thêm tầm một hai ngày nữa.”

Lang trung vội nói: “Ta chưa từng nghe thấy loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh sởi chỉ trong một hai ngày đấy!”

Lang trung và Thiết Trụ vui vẻ thảo luận cùng nhau thảo luận về vấn đề này.

Bởi vì Thiết Trụ có một ít kiến thức y học và những ý tưởng mới mẻ, khiến lang trung cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

 

Giống như câu nói nước sôi có thể “khử trùng tiêu độc”, cũng giải quyết được phần nào thắc mắc trong lòng lang trung.

Mải nói chuyện đến mức quên cả thời gian.

Đến khi Thiết Trụ ngước mắt lên, đã nhìn thấy có người vui vẻ bước ra từ thư phòng, nói rằng bệnh sởi của huyện lệnh đã khá hơn nhiều, các nốt phát ban cũng dịu xuống, màu sắc đã trở nên nhạt hơn.

Những người khác bao gồm cả thị vệ nghe được tin vui đều trở nên vui mừng khôn xiết, thái độ của họ cũng nhanh chóng thay đổi.

 

Chẳng bao lâu sau đã có người mang trà và nước tới, xếp mấy chiếc ghế cho nhóm Thiết Trụ ngồi.

Lang trung lại càng tin tưởng vào những gì Thiết Trụ vừa nói.

“Bát thuốc này trị bệnh thật tốt!”

Lang trung hơi do dự, sau đó dùng kính ngữ nói: “Tiên sinh, ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng…”

Thiết Trụ hiểu ý, xua tay nói: “Ta hiểu mà. Ngươi có thể thoải mái sử dụng phương thuốc vừa rồi. Nếu những lang trung khác có đến hỏi, ngươi cứ nói đúng sự thật, truyền phương thuốc cho nhiều người biết.”

Từ xưa đến nay, y thuật đã được truyền lại theo cách này. Cũng có nhiều lang trung nổi tiếng viết sách và chia sẻ chúng một cách đầy vị tha.

Lang trung nghe thì xúc động cúi đầu chắp tay thi lễ với Thiết Trụ.

Tình trạng của huyện lệnh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nơi này cũng không cần đến ông ta nữa.

Sau khi trao đổi và thảo luận, lang trung mang theo một bụng thu hoạch miễn cưỡng rời đi.

Ba người Thiết Trụ tạm thời ngủ lại phủ huyện lệnh, cũng không quên nhờ người gửi tin về thôn.

Tin tức được gửi đến trong núi trước, sau đó nhanh chóng được gửi đến huyện thành bên này.

Sau khi nhóm người Tảo Nhi nhận được tin thì cũng không quá lo lắng. Họ tin rằng Thiết Trụ và Vi Thập Bát có thể giải quyết tốt những việc này.

So với chuyện này, còn có một chuyện lớn khác đáng lo hơn. Các con đường xi măng trong thành gần như đã được trải nhựa, mỗi chỗ đều khô ráo và có thể sử dụng bình thường.

Người dân cũng nhanh chóng phát hiện ra chỗ tốt của nó.

So với những con đường đất trước đây, loại đường xi măng này vừa đẹp vừa bằng phẳng, tạo cảm giác thoải mái cho người đi bộ và đi ngựa.

Hơn nữa, con đường này còn rất sạch sẽ, dễ dàng vệ sinh. Ngay cả khi trời mưa hay có tuyết, mặt đất cũng không trở nên lầy lội khiến chân bị bẩn.

Đối với người dân, cuộc sống đã trở nên thuận tiện hơn.

Đối với Tảo Nhi và những người khác, điều đó cũng có nghĩa là họ có thể mời thú cưng của Phương Tiên Nhi vào thành.

Trước đó Phương Tiên Nhi đã đề cập rằng, sau khi con đường được trải nhựa, nàng muốn để thần thú của mình vào thành đánh giá.

Nhóm người Tảo Nhi luôn mong Phương Tiên Nhi có thể kiểm tra thành tích của họ, tất nhiên là đồng ý ngay tắp lự.

Vì thế hôm nay, khi đội vận chuyển lương thực quay về núi, Tảo Nhi đã theo họ trở về.

Đưa thú cưng của Phương Tiên Nhi vào thành, đương nhiên chuyện quan trọng như vậy phải do chính tay nàng ấy làm rồi.

Nhân tiện còn có thể giải sầu, thời gian gần đây Tảo Nhi cực kỳ bận rộn, đầu của nàng ấy cũng trở nên nặng trĩu.

Thịnh Quân rất vui mừng với sự quay về của nàng ấy.

Đây không chỉ là cuộc hội ngộ của cố nhân sau một thời gian dài không gặp, mà còn là vì nàng sẽ sớm được chứng kiến quá trình xây dựng của huyện thành!

Còn một điều đáng mừng nữa là nàng đã mở khóa được hai thành tựu.

Thứ nhất là sự ra đời của than tổ ong, thứ hai chính là sự xuất hiện của những con đường xi măng, có thể được rút thưởng hai lần!

Thịnh Quân nhanh chóng báo tin vui này cho Tảo Nhi.

Tảo Nhi rất xúc động khi nghe điều này.

Quả nhiên, trên đời này chỉ có Phương Tiên Nhi là yêu nàng ấy nhất!

Các nàng ấy đã nhận được không ít phần thưởng từ Phương Tiên Nhi, nên lần này cũng chẳng còn gì lạ lẫm nữa.

Theo lý, vào những thời khắc quan trọng thế này, đáng lẽ phải gọi tất cả thôn dân đến để tạo không khí long trọng. Chỉ tiếc là, hôm nay đoàn vận chuyển lương thực đang bận khuân đồ nên không thể lãng phí thời gian.

Tảo Nhi và Lý bà tử chào hỏi nhau rồi thay mặt toàn bộ thôn dân đến nhận phần thưởng.

Thịnh Quân nhanh chóng lấy vòng quay ra từ trong không gian, đặt bên cạnh cửa hàng tiện lợi.

Ở đây không có ai, tương đối yên tĩnh, rất thích hợp để tiến hành rút thưởng.

 

Tảo Nhi thành thạo khởi động vòng quay, nín thở chờ vòng quay tự dừng lại.

Khi vòng quay dừng hẳn, phần thưởng đầu tiên đã hiện ra.

Thịnh Quân liếc nhìn thông báo, hóa ra là mười ngàn cân bông chất lượng cao.

Số bông này không phải tặng luôn cho thôn dân mà sẽ được bày bán trong cửa hàng, muốn mua thì phải dùng điểm năng lượng đổi lấy.

 

Tổng cộng là mười ngàn cân, khi đã trưng lên kệ rồi thì không giới hạn thời gian, bán hết thì không bổ sung thêm.

Mười ngàn cân bông, nghe qua thì tưởng chừng là con số lớn. Nếu chỉ dành cho Tảo Nhi và thôn dân dùng thì hoàn toàn có thể quấn bọn họ thành những cây kẹo bông ngàn lớp.

Nhưng nếu phân phát cho hàng nghìn dân chúng trong thành thì con số đó cũng chỉ vừa đủ.

Bấm ngón tay tính toán thì mỗi người nhận được độ khoảng hai đến ba cân bông.

Một gia đình đông đúc gom lại có thể làm được một chiếc chăn dày ấm áp, hoặc hai bộ áo bông.

Nghe nói có nhiều bông để dùng, Tảo Nhi vừa mừng vừa sợ.

Các nàng ấy đã mong có bông từ lâu rồi!

Mùa đông năm ngoái, tình cảnh của các nàng ấy còn khó khăn hơn, lo lắng từng chút về việc giữ ấm.

Khi ấy cũng chưa có than củi, may mà Phương Tiên Nhi dạy họ cách làm than củi, còn cho bọn họ Noãn Bảo Bảo. Cuối cùng, họ nhận được một ít bông từ Vi gia, nhờ đó mà qua được một mùa đông ấm áp.

Bởi vì đã trải qua một lần như thế, năm nay khi bước vào huyện thành, đối mặt với một mùa đông khác.

Các nàng ấy đã nhanh chóng nghĩ đến những thứ này.

Nhờ có chậu inox nên cũng có điều kiện để làm bếp than.

Nhưng thứ thiếu nhất chính là bông.

Dù các nàng ấy đã hợp tác với các thương đội của phú hộ, nhưng huyện Hưng Hòa chỉ là một huyện nhỏ, mà bông lại là món hàng quý hiếm, chẳng phú hộ nào trong thành có thể gom về một lúc số lượng lớn như vậy.

Thêm vào đó, việc bỏ bạc ra mua bông cũng là một khoản chi rất lớn.

Bây giờ họ đang trong tình trạng khó khăn, có quá nhiều thứ cần phải dùng tiền nên thật sự không thể xoay sở nổi.

Sau khi bàn bạc, cả nhóm cho rằng việc mua bông là điều không khả thi, đành tạm thời bỏ qua.

Quay lại với phần thưởng mười ngàn cân bông.

Tảo Nhi đã ở trong thành lâu, rất hiểu người dân nghĩ gì.

Khi mọi người nhận được bông, họ sẽ ưu tiên làm áo bông với giày bông trước. Còn thừa bông thì họ mới dùng để may chăn đệm.

Dù sao thì huyện thành đang cấp bếp than cho từng nhà, vấn đề sưởi ấm trong nhà sẽ được cải thiện hơn nhiều.

Nhưng so với trong nhà, làm việc bên ngoài càng cần sự ấm áp hơn.

Tảo Nhi nói những điều này với Thịnh Quân, nàng không có ý kiến gì nhiều.

Từ trước đến nay, Thịnh Quân không có ý định can thiệp vào những việc này.

Hàn huyên vài câu xong, Thịnh Quân đã bày hết số bông lên kệ hàng.

Số bông này là phần thưởng của Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy, nhưng sẽ được phân phát cho hàng nghìn dân chúng. Thịnh Quân không hề có chút ý định giữ lại cho mình, chỉ định giá bông ở mức thấp nhất mang tính tượng trưng.

Tảo Nhi nhanh chóng tìm đội ngũ vận chuyển rồi thông báo về chuyện số bông này, nàng ấy còn dặn họ, có thể hai ngày tới sẽ rất bận, cần thêm nhân lực đến khuân đồ.

Chắc chắn không thể gián đoạn việc vận chuyển lương thực, mà cũng cần phải nhanh chóng vận chuyển bông vào thành, mọi người đành phải vất vả thêm một chút.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong, Tảo Nhi trở lại tiếp tục quay thưởng lần thứ hai.

Nhưng trước khi quay, nàng ấy có chuyện lớn cần thảo luận với Thịnh Quân.

“Phương Tiên Nhi, huyện thành đang dần dần được xây dựng, chúng ta cũng đang cân nhắc việc đúc tượng thần cho ngài. Lúc chúng ta vào thành, chỉ nói chúng ta là đội ngũ của Phương Quân, nhưng chưa nói gì chi tiết về ngài... Giờ ta cảm thấy không biết phải làm thế nào cho phải, mong ngài chỉ dạy.” Tảo Nhi nói.

Bình Luận (0)
Comment