Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 285

Nàng ấy do dự như vậy, cũng vì sợ không nắm bắt được mức độ, không biết nên nói bao nhiêu thì phù hợp.

Càng gánh nhiều trách nhiệm trên vai, đầu óc của Tảo Nhi càng minh mẫn.

Bây giờ mỗi khi nàng ấy quyết định chuyện gì đó thì sẽ ảnh hưởng đến vô số việc. Con đường phía trước vẫn chưa rõ ràng, nàng ấy cũng cần nhiều chỉ dẫn hơn, nhân cơ hội này xin giúp đỡ của Phương Tiên Nhi.

Nhưng nói thật thì Thịnh Quân cũng không có nhiều kinh nghiệm.

 

Nàng nói: “Cứ làm theo cách mà ngươi đang làm. Hiện giờ không cần tiết lộ quá nhiều về ta.”

Tảo Nhi lập tức gật đầu đồng ý, không hỏi thêm gì nữa.

Thịnh Quân thấy thế thì cảm thấy có chút xúc động khó tả.

Trước đây, Tảo Nhi vẫn còn non nớt, kéo người dân thôn Nguyên Bảo thờ phụng nàng, thậm chí còn làm tượng gỗ nhỏ để cúng tế nàng.

 

Khi đó nàng không suy nghĩ nhiều, thậm chí thấy việc mình tham gia vào dòng chảy lịch sử với thân phận như vậy là một điều thú vị.

Nhưng dường như bây giờ hai bọn họ đều đã trưởng thành.

Tảo Nhi đã không còn hành động thô lỗ nữa mà ngày càng cẩn trọng hơn. Còn về phần Thịnh Quân, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ thấu đáo hơn.

Tạm thời chưa nói đến những mối đe dọa bên ngoài.

Nếu mục tiêu của họ là thống nhất thiên hạ… Thì liệu không công khai thân phận “thần tiên” của nàng ra bên ngoài có tốt hơn hay không?

Nếu không, khi xã hội phát triển, sự tồn tại của nàng liệu có trở thành một mâu thuẫn to lớn.

Từ khi nàng quen biết người xưa đến nay đã hơn một năm trời, tình cảm giữa đôi bên ngày càng sâu sắc.

Điều mà Thịnh Quân mong muốn nhất bây giờ chính là thấy mọi người có thể sống cuộc sống an bình, hạnh phúc.

Còn về việc làm thần tiên, hay sau này các nhà khảo cổ học có ngạc nhiên khi phát hiện ra tượng gỗ máy bán hàng tự động hay không, những chuyện nhỏ nhặt ấy nàng không còn màng đến nữa.

Nếu như từ bỏ chút hư danh để đổi lại một thế giới tốt đẹp hơn, thì giờ phút này Thịnh Quân sẽ không do dự.

Dù vậy, những chuyện thế này vẫn cần thời gian suy ngẫm kỹ lưỡng.

Không chỉ nàng, mà cả Tảo Nhi cùng những người khác cũng cần phải sớm hiểu rõ, con đường phía trước phải làm những gì.

Tình thế của huyện Hưng Hòa là một trường hợp đặc biệt, nhờ đó họ mới có thể dễ dàng chiếm lấy. Nhưng những nơi khác, họ sẽ mở rộng địa bàn như thế nào?

Trước khi tìm ra câu trả lời cho những điều này, tốt nhất là hãy giữ nguyên tình trạng hiện tại của huyện thành. Thịnh Quân là Phương Quân bí ẩn, tạm thời không phải là Phương Tiên Nhi.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người tiếp tục quay thưởng.

Tảo Nhi đặt tay lên vòng quay, một lát sau, vòng quay dừng lại lần nữa.

Thịnh Quân vừa nhìn vừa thông báo: “Là năm nghìn cân lúa mì giống.”

Lúa mì giống lần này là phần thưởng vật chất, không cần bày lên kệ hàng, mà hiện tại được cất giữ trong không gian của nàng.

Vừa nghe có lúa mì giống, Tảo Nhi lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Từ trước đến nay lượng lương thực mà họ trồng trọt được không nhiều, chỉ đủ để tự ăn. Nếu đem vào thành thì chẳng khác gì một hạt cát rơi vào hồ nước, chẳng thể gợn lên chút sóng nào.

Dạo trước, bọn họ đã cải tạo lại toàn bộ các làng mạc xung quanh huyện thành.

Những cư dân còn lại trong các ngôi làng cũ được tập hợp lại, thành lập một ngôi làng mới.

Một ít ruộng đất và đất đai vô chủ cũng đã được thu hồi và ghi chép lại, chờ đến mùa xuân sẽ tính toán sau.

Ruộng đất thì nhất định không thể bỏ trống.

Nhiều đất đai như vậy, nhu cầu về lúa giống là điều dễ hiểu.

Giống lương thực, nếu phải thu gom một lần từ bên ngoài thì thực sự không thích hợp. Vốn dĩ nhóm Tảo Nhi định dùng mối quan hệ để từ từ gom mua giống về, nhưng không ngờ rằng Phương Tiên Nhi lại giúp họ giải quyết được phần nào vấn đề.

Cái gọi là “phần nào” ấy thực ra cũng chỉ là căn cứ vào tình hình thực tế mà nói.

Tuy huyện thành của các nàng ấy nhỏ, các làng mạc xung quanh cũng không lớn. Cộng tất cả đất đai của một thôn làng lại thì khoảng chừng từ năm trăm đến tám trăm mẫu ruộng.

Một mẫu ruộng cần khoảng mười đến mười lăm cân lúa giống. Năm nghìn cân lúa giống tốt, tuy đồ của Phương Tiên Nhi đều là những thứ tốt, nhưng nghĩ thế nào thì số hạt giống đó cũng không đủ để gieo đầy ruộng của cả một ngôi làng.

Muốn giải quyết toàn bộ vấn đề, đến lúc đó vẫn phải tìm thêm nguồn lương thực.

Không chỉ có lúa mì, mà các loại rau củ khác, thậm chí cả khoai sọ cũng cần phải tiếp tục trồng trọt.

Thôi thì cứ từ từ, từng bước một... Mong rằng bọn họ sẽ có đủ thời gian và vận may để vững vàng tiến lên phía trước.

“Tạm thời chưa cần sử dụng ngay, ngươi có thể gửi lúa giống ở chỗ của ta, khi nào cần thì đến lấy.”

Thấy Tảo Nhi vẫn sững sờ, Thịnh Quân không nhịn được nhắc nhở.

 

Tảo Nhi nghe vậy thì bừng tỉnh, nàng ấy gật đầu đầy cảm kích.

Trong thời gian ngắn thì thực sự vẫn chưa cần dùng đến hạt giống lúa mì, để ở chỗ Phương Tiên Nhi thì không còn gì tốt hơn.

Họ có thể rảnh tay để giải quyết những việc quan trọng trước mắt.

Sau khi rút thưởng xong, nhóm người Tảo Nhi chuẩn bị mang đồ rời đi, trước khi đi không quên hỏi Thịnh Quân có muốn mang Hai Con vào không.

 

Thịnh Quân suy nghĩ một lúc, nàng thấy rằng các nàng ấy quá bận nên nói đợi sau khi họ xử lý xong mọi chuyện rồi hẵng đưa Hai Con vào thành, không cần phải vội vàng.

Thế là, vô số bông trắng tinh không chút tạp chất cùng với lương thực, lần lượt được vận chuyển vào thành.

Hôm nay.

Sau khi dân chúng trong thành hoàn tất công việc liền kéo nhau đến điểm phát lương gần khu phúc lợi để nhận phần thưởng như thường lệ.

Trên đường đi, mọi người chuyện trò vui vẻ, có người còn hát hò, khắp nơi là những khuôn mặt tươi cười.

Cùng nhau làm việc khiến mối quan hệ giữa mọi người ngày càng thân thiết, không ít người đã tìm được vài người bạn thân cho mình.

“Đúng rồi, bếp than nhà ta đã lắp xong rồi. Sau khi lãnh đồ xong, mọi người có muốn đến nhà ta xem thử không?” Một người hỏi người bên cạnh.

“Được đấy, lát nữa ta sẽ đến xem thử. Ôi, thật mong nhanh đến lượt nhà ta, mấy hôm nay cứ nghe ngươi khoe mãi, ta thực sự không chịu nổi nữa rồi!”

Hiện tại trong thành chỉ có một số ít gia đình đã lắp xong bếp than.

Dù vẫn chưa được phát than tổ ong nên chưa thể dùng, nhưng chuyện lắp bếp than này cũng đủ khiến nhiều người cảm thấy tự hào.

Một đám người rôm rả đến nơi phát lương.

Chưa kịp xếp hàng, bọn họ đã nhìn thấy mỗi bàn tại điểm phát lương có dựng một tấm bảng đen mới tinh. Từng hàng chữ trắng được viết chi chít trên đó.

Cuối mỗi hàng chữ có một ô vuông nhỏ, bên trong có một dấu tích, không biết có ý nghĩa gì.

Phần lớn dân chúng đều không biết chữ, nhưng khi thấy sự thay đổi này, họ không khỏi tò mò, liền hỏi han khắp nơi.

Cũng may, đội ngũ của Phương Quân đã nhanh chóng giải thích.

“Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Hôm nay, ta xin được phổ biến về nội dung mới trên bảng đen này.”

Chỉ thấy Chung Nguyệt Hằng cầm loa to, đứng trên bục đá.

Tất thảy mọi người đều tập trung sự chú ý về phía bà ấy.

“Đây là kế hoạch mới mà chúng ta vừa thực hiện, có tên là ‘Kế hoạch Bông ấm áp’. Trên bảng viết danh sách các nhiệm vụ, tổng cộng có hơn mười nhiệm vụ, hoàn thành mỗi nhiệm vụ sẽ nhận được một lượng bông khác nhau. Mọi người có thể chọn những nhiệm vụ phù hợp với sức mình mà làm.”

Nghe thấy lại có thể nhận phần thưởng, đám đông ai nấy đều phấn khích.

Chỉ là bông là thứ gì, bọn họ ai cũng chưa từng nghe qua, cảm thấy khá mơ hồ.

Chung Nguyệt Hằng nhanh chóng lấy một nắm bông trắng như tuyết ra, giơ lên trước mọi người, nói: “Bông chính là thứ mà chúng ta thường gọi là cát bối, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều. Mùa đông, nhét vào quần áo, chăn đệm sẽ giữ ấm rất tốt. Những ai chưa nhìn rõ thì cũng đừng lo, mỗi bàn phát lương đều có đặt một nắm bông. Mọi người nhận đồ thì có thể nhìn kỹ.”

Mọi người đều quen thuộc với cát bối, lập tức hiểu được tầm quan trọng của bông.

Mọi người bắt đầu thở dồn dập, bàn tán ồn ào về việc nhận bông. Chung Nguyệt Hằng thấy vậy liền nhanh chóng vỗ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Chỉ sau vài giây, đám đông trở nên im phăng phắc, tất cả đều chờ bà ấy nói rõ nhiệm vụ cụ thể là gì.

“Mỗi ngày đi làm đúng giờ, không đến muộn, không về sớm, được tính là một ngày làm việc đầy đủ. Nếu trước Tết tích lũy đủ bốn mươi ngày làm việc đầy đủ, sẽ nhận được hai lạng bông!”

“Tích lũy đủ bốn mươi canh giờ làm việc, sẽ được nhận hai lạng bông!”

“Học thuộc năm bài hát, sẽ nhận được hai lạng bông!”

“Học được cách viết chữ số Ả Rập, biết làm phép tính đơn giản và vượt qua kỳ kiểm tra, sẽ nhận được bốn lạng bông!”

“Nắm vững cách đọc phiên âm, có thể đọc được nội dung chỉ định, sẽ nhận được bốn lạng bông!”

Bình Luận (0)
Comment