Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 286

“Mỗi nhiệm vụ chỉ được hoàn thành một lần. Lượng bông có hạn, ai hoàn thành trước sẽ được nhận trước, hết thì thôi. À, ngoài ra chúng ta sắp mở một xưởng đánh bông, cần rất nhiều người làm, ai có hứng thú thì đến đăng ký nhé!”

Sau khi liệt kê từng nhiệm vụ, Chung Nguyệt Hằng giải thích cặn kẽ cách hoàn thành mỗi nhiệm vụ, còn nói tác dụng của việc đánh bông giúp làm cho bông trở nên mềm mại hơn.

Hiện tại, họ đã có đủ nhân lực, dự định sẽ theo phương pháp mà Phương Tiên Nhi cung cấp để làm ra những bộ công cụ đánh bông lớn hơn.

 

Chờ sau khi hoàn thành, họ sẽ mở một xưởng chuyên đánh bông rồi thuê người làm, như vậy cũng bớt lo hơn.

Theo như kế hoạch hiện tại, nếu cứ làm việc theo trình tự thì tuy lượng bông thu được không nhiều nhưng cũng không phải là ít.

Một gia đình gom lại, tính toán cẩn thận, cũng có thể làm được hai chiếc áo bông mỏng.

Nếu muốn nhận được nhiều bông hơn, thì chỉ có cách hoàn thành các nhiệm vụ cấp cao hơn.

 

Ví dụ như học tập.

Có phần thưởng treo trước mắt, chắc chắn dân chúng sẽ có động lực tranh thủ thời gian học những thứ cơ bản như phiên âm, bảng cửu chương,...

Nếu như ai nấy đều đã nắm vững nền tảng thì sau này khi họ dạy đến những kiến thức khó cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Phần lớn dân chúng trong thành chưa từng tiếp xúc với việc học hành, nên thái độ của họ đối với việc học rất đa dạng.

Không ít người rất vui mừng khi con cái mình được học hành, nhưng nếu hỏi họ có dự định tự học hay không, hơn phân nửa đều từ chối.

Họ còn đặc biết hỏi thêm một vài người.

Nhiều người nói mình đã lớn tuổi, đầu óc không còn nhanh nhạy, dù có đọc tốt thế nào cũng chẳng ích gì.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được.

Những người lớn tuổi như bà ấy, nếu không phải do ảnh hưởng của Phương Tiên Nhi, cộng thêm bị kí.ch t.hích bởi việc các tú tài vào núi, thì cũng không có nhiều động lực học tập.

Bây giờ thời gian trong thành rất gấp rút, mỗi ngày đều có công việc phải làm, nhóm Tảo Nhi không thể khuyên nhủ từng người một, đành phải đưa ra phần thưởng.

Dù sao, học càng nhiều thì sẽ càng nhận được nhiều bông, mọi người sẽ tự khắc cân nhắc.

Ngoài ra, các thầy dạy và trợ giáo do các phú hộ cung cấp sẽ luôn đợi mọi người ở những địa điểm chỉ định, ai muốn học thì có thể tự mình tìm đến mà học.

Không thể không nói, quả thật phương pháp này rất hữu hiệu.

Dân chúng bên dưới bắt đầu nhẩm tính lượng bông có thể nhận được nếu hoàn thành hết các nhiệm vụ, ánh mắt ai nấy đều sáng lên.

“Đương gia ơi, nhà ta có hai người lao động. Nếu cả hai làm xong hết nhiệm vụ, gộp lại sẽ được gần năm cân bông... Bông nguyên chất, không có tạp chất, như vậy đủ để làm ra nhiều quần áo bông ấm áp rồi!”

“Phiên âm là gì nhỉ? Học ở đâu? Ta nhất định phải học cho được!”

*

Quần áo và ăn uống đều là những chuyện quan trọng trong cuộc sống của dân chúng. Từ đó cũng có thể tưởng tượng được sức hấp dẫn của bông.

Sau khi nhận được thông tin chính xác, thậm chí mọi người còn không thèm lấy phần thưởng của hôm nay, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ. Ngươi một câu, ta một ý, phải nhớ lại từ đầu tới đuôi tất cả các nhiệm vụ, để một chút nữa đi làm.

Chung Nguyệt Hằng thấy thế thì mở miệng nói: “Thật ra mọi người cũng không cần cố ghi nhớ những thứ này. Đợi lát nữa mỗi người đều sẽ được nhận một tờ giấy, đó cũng chính là danh sách nhiệm vụ, những gì ta vừa nói đều viết ở đó. Sau này, mỗi khi mọi người hoàn thành một nhiệm vụ, chúng ta sẽ đóng một cái dấu ở bên trên, sau đó là có thể lĩnh bông.”

Nhiệm vụ này chỉ được in trên một bản khắc nhỏ, con dấu đóng dấu cũng đặc biệt mời người làm riêng. Đóng dấu là vì để phòng ngừa người ta lợi dụng sơ hở làm giả, dù sao trên đời này cũng không thiếu người khôn vặt.

Trên giấy đóng dấu còn có một hình vẽ nhỏ, hoa văn rất tinh xảo, chính là hình vẽ thu nhỏ máy bán hàng của Phương Tiên Nhi.

Tuy rằng, hiện tại máy bán hàng của Phương Tiên Nhi đã biến thành pháp miếu khí phách, nhưng nó có ý nghĩa rất đặc biệt đối với thôn dân.

Nói đến chuyện này, gần đây các nàng ấy còn làm vài lá cờ hiệu.

Dùng tấm vải mỏng màu đỏ khảm viền vàng, hoa văn màu nhạt phía dưới cũng là vô số linh vật máy bán hàng nhỏ nối liền với nhau, ở giữa thêu một chữ “Phương” khổng lồ rồng bay phượng múa, hình dạng lá cờ cũng là hình chữ nhật, bay múa trong cơn gió tựa như những gợn sóng màu đỏ.

Sau khi làm ra thành phẩm, mọi người còn cầm đến cho Phương Tiên Nhi xem.

Lúc ấy, trước tiên Phương Tiên Nhi chỉ nhận xét bằng ba chữ: “... Rất là Phương.”

Sau đó lại cười nói làm rất tốt, nàng cực kỳ thích.

Sau khi được tán thành, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, cắm hai lá cờ ở cửa pháp miếu. Gần đây lúc luyện binh cũng treo cờ xí lên, hiệu quả cũng khá tốt, làm cho đội ngũ của Phương Quân các nàng ấy tràn ngập uy thế.

 

Tạm thời không đề cập tới những chuyện linh tinh nữa, lại nói về chuyện của giờ phút này thôi.

Biết được có thể nhận danh sách, dân chúng cũng không còn châu đầu ghé tai nữa mà nghiêm túc xếp hàng lại.

“Danh sách này rất quan trọng, nhất định không được làm mất, nếu không lúc bổ sung lại sẽ rất phiền phức, có thể cũng sẽ ảnh hưởng đến việc lĩnh bông gòn của mọi người.”

 

Mỗi khi phát cho một người, nhóm Chung Nguyệt Hằng sẽ viết tên của đối phương vào danh sách nhiệm vụ, sau đó dặn dò một câu.

Dặn dò thì dặn dò đấy, nhưng họ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào năng lực bảo quản của dân chúng.

Không có tai nạn sao có thể gọi là cuộc sống chứ. Cho dù có chú ý đến thế nào thì đại khái vẫn sẽ có người làm mất hoặc bị phá hư. Đến lúc đó khóc lóc tìm tới, họ cũng không thể mặc kệ.

Cho nên, sau đó họ vẫn sẽ ghi chép tỉ mỉ riêng lại vài bản, để chuẩn bị đầy đủ cho lần phát bổ sung sau này.

Danh sách nhiệm vụ lần lượt được phát tới tay dân chúng.

Rõ ràng là đã làm việc suốt một ngày, nhưng sau khi nhận được danh sách, trông mọi người vẫn là dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Thu Nương thấy thế thì không nhịn được cảm khái nói: “Xem ra con người vẫn cần phải có mục tiêu rõ ràng, biết rõ mình muốn làm gì mới có thể có sức sống hơn.”

Gần đây Thu Nương cũng rất bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi lại đây một chuyến.

Đoạn thời gian trước, nàng ấy và các lang trung đã tổ chức các buổi chẩn bệnh từ thiện cho tất cả dân chúng tại một số y quán trong thành. Ai có bệnh hay không cũng đều có thể tới khám, ngộ nhỡ khám ra được bệnh gì cũng có thể sớm ngày trị liệu.

Bên cạnh đó, Thu Nương còn tìm một số phụ nhân để huấn luyện chuyên môn, dạy y dược, hộ lý và kiến thức phụ khoa, muốn bồi dưỡng ra một đội ngũ chăm sóc y tế chuyên môn.

Như vậy không chỉ thuận tiện cho việc khám bệnh cho các nữ nhân trong huyện, chờ đến sau khi bồi dưỡng xong, còn có thể làm nữ quân phục vụ trong đội ngũ.

Đãi ngộ của lang trung và đội ngũ chăm sóc y tế đều rất tốt, không chỉ được lĩnh trợ cấp, còn có thể học thêm một ít kiến thức về khám chữa bệnh.

Lúc ấy, các nữ nhân tranh nhau đến báo danh vào đội chăm sóc y tế muốn vỡ cả đầu.

Cuối cùng, các nàng ấy đã chọn được rất nhiều người có kinh nghiệm liên quan như đã từng làm bà đỡ, còn có một số người từng chăm sóc bệnh nhân, như vậy cũng có thể nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc hơn.

Các phương diện của huyện thành đều đang chậm rãi được hoàn thiện.

Không lâu sau khi Kế hoạch Bông ấm áp vừa được khởi động, đồ gỗ dùng để đánh bật bông cũng nhanh chóng được làm ra.

Đồ gỗ đã làm xong đúng hạn, lại phải tiếp tục chọn một nhóm người chuyên đánh bật bông để tiến hành huấn luyện.

Lần này, nhóm Tảo Nhi đều mơ hồ nhận ra được có quá nhiều chuyện phải làm, lượng công việc quá lớn, mà hình như họ rất thiếu người.

“Sự phát triển mà Phương Tiên Nhi nói thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Trước kia ta luôn cảm thấy trong huyện có rất nhiều người, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy hết được. Bây giờ ta lại cho rằng, mấy ngàn người này cũng chỉ là một con số nhỏ.” Tảo Nhi vừa làm việc ở huyện nha, vừa bận rộn cảm thán.

Những người khác đều đã ra ngoài làm việc, trước mắt ở đây chỉ còn Chung Tứ đang ở một bên chỉnh sửa tư liệu.

Hắn ta nghe vậy thì nói tiếp: “Có thể là bởi vì hiện tại chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, cái gì cũng phải làm. Động một tí là số lượng mấy ngàn người, huy động thêm để nổi dậy cũng rất rườm rà.”

“Đợi sau này có lẽ sẽ khá hơn. Nhưng tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây? Trước tiên cũng nên lên kế hoạch sẵn.”

Chắc chắn các nàng ấy sẽ không ở mãi một nơi nhỏ bé như huyện thành này được.

Hiện giờ trong thành cũng có không ít hành động, không thể sống lén lút qua ngày mãi.

Mở rộng địa bàn là chuyện cần thiết, nhưng cũng phải quy hoạch ra một con đường ổn định.

Tảo Nhi gật đầu: “Thật ra hai ngày nay ta cũng đang suy nghĩ những chuyện này. Tình huống ở huyện Hưng Hòa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tuy rằng Bắc địa xa xôi, nhưng các thành trì còn lại, bao gồm cả huyện thành lân cận cũng không thể lỗ mãng xuất kích. Cần đợi cơ hội tốt đến, quyết định kế sách rồi mới hành động.”

Nếu không cũng sẽ rất dễ bứt dây động rừng.

Bình Luận (0)
Comment