Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 289

Trước khi đi, Thịnh Quân dặn dò nàng ấy, cứ vài ngày phải đưa Hai Con về một lần.

Dù sao còn phải sạc pin.

Tất nhiên Tảo Nhi nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi vào thành, Hai Con được đặt trên mặt đất, tiếp xúc với mặt đường xi măng tươi mới.

Dường như là lần đầu tiên nó nhìn thấy một nơi rộng lớn như vậy, không có cây cũng không có đá, phạm vi có thể chạy rất lớn.

Thịnh Quân kết nối Bluetooth chia sẻ tầm nhìn với nó, cũng mơ hồ cảm nhận được vài phần háo hức trong lòng nó.

 

Trước kia chưa từng xuất hiện tình trạng này, có lẽ là do chức năng mới sau khi thăng cấp.

Không chỉ có Hai Con vui vẻ, chính Thịnh Quân cũng cảm thấy rất mới mẻ, đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt nhìn thấy huyện thành cổ đại trông như thế nào.

Vấn đề duy nhất là Hai Con quá thấp, góc nhìn của nàng hơi giống mèo con ch.ó con lang thang, nhìn cái gì cũng vừa cao vừa lớn, có chút cố sức.

Hai ngày trước khi Hai Con vào thành, nhóm Tảo Nhi đã nói trước với dân chúng trong thành.

Nói rằng có một cơ quan thú cưng được Phương Quân dùng sắt tạo ra muốn vào thành, nó là một vật giống như cơ quan hình chim vậy, biết cử động, nhưng rất ngoan ngoãn, bảo mọi người đừng sợ hãi.

 

Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi dân chúng chợt nhìn thấy Hai Con thì vẫn có chút kinh hoảng.

Cũng may sau vài ngày ở chung như vậy, mọi người liền phát hiện quả thật cơ quan thú cưng nhỏ này không có tính công kích, nhìn lâu còn thấy hai lỗ tai của nó có chút đáng yêu.

Và quan trọng nhất, mặt đường mà nó đi qua sẽ trở nên sạch hơn.

Như vậy càng giúp mọi người giảm bớt công tác dọn dẹp đường xá.

Vì thế tất cả mọi người đều rất thích nó.

Hai Con đi khắp đường phố hẻm nhỏ, Thịnh Quân cũng mượn hai mắt nó thấy được rất nhiều thứ.

Chạng vạng hôm nay.

“Hai Con, đi vào ngõ nhỏ kia nhìn xem.”

Nghe Thịnh Quân phân phó, Hai Con nghe lời rẽ vào một ngõ nhỏ mà nàng muốn đi.

Trong ngõ có một loạt những ngôi nhà thấp, nhìn rất cũ kỹ, cách âm cũng không tốt.

Khi Hai Con mang theo ánh mắt của Thịnh Quân đi ngang qua trước cửa một hộ, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thét hưng phấn mà rõ ràng.

“Bà ơi, mau nhìn này, cái bếp than này nóng lên thật rồi, thật là ấm quá đi! Hơn nữa còn có thể hâm nóng thức ăn thừa của buổi trưa, vậy là ngày sau chúng ta có thể nấu cơm ở trong nhà mà không cần phải đi ra ngoài chịu lạnh nữa rồi!”

Thịnh Quân vừa nghe liền nhớ tới chuyện mấy người Tảo Nhi tổ chức lắp đặt bếp than trong thành.

Hiện giờ, dưới sự đồng tâm hiệp lực của dân chúng, bếp than đã thành công bao trùm hơn phân nửa nhà cửa ở huyện thành, than tổ ong cũng lục tục được phát tới tay mọi người.

Sau khi nhận được than, bếp than chính thức phát huy công dụng, sưởi ấm vô số ngôi nhà nhỏ.

Khi bếp than được lắp đặt, nhà nào nhà nấy đều lắp ống khói. Nhưng khi sử dụng bếp than vẫn cần chú ý nhiều hơn để tránh bị ngộ độc.

Cân nhắc đến vấn đề an toàn, nhóm Tảo Nhi còn không ngại phiền phức phổ cập khoa học về độ an toàn của bếp than cho mọi người, thi thoảng còn sẽ tới tận nhà kiểm tra.

Trước mắt tình hình dùng bếp than ở trong huyện thành vẫn đang rất tốt, cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Nghe góc tường nhà này xong, Hai Con lại di chuyển, tiếp tục đi sâu vào hẻm nhỏ.

Dọc đường, Thịnh Quân lại nghe được rất nhiều âm thanh khác nhau.

Nội dung có chút khác biệt, nhưng phần lớn là cảm xúc sinh ra quanh chủ đề bếp than.

Nàng nhớ rằng hình như bếp than được cấp cho những gia đình khó khăn nhất. Từ tình huống của ngõ nhỏ này xem ra, người ở chỗ này, hẳn là tất cả đều dùng bếp than.

Cả con hẻm đều có bếp, ngọn lửa được đốt lên.

Cho dù cách hai tấm sắt, Thịnh Quân cũng có thể tưởng tượng được sóng nhiệt ấm áp quanh quẩn trong ngõ.

Lại đi ngang qua một gia đình.

“Mẹ, mẹ mặc áo bông này thật là đẹp!”

“Không chỉ đẹp mắt, trời lạnh như vậy, mặc nó ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh chút nào. Đều là bởi vì bông Phương Quân cho rất tốt, đàn hồi còn mềm mại! Đúng rồi, tối đến còn có thể dùng cái áo bông này làm chăn đắp cho con!”

“Không cần đâu mẹ, phòng chúng ta ấm áp như vậy, không cần đắp áo bông cũng sẽ không lạnh!”

Gần đây Kế hoạch Bông ấm áp cũng được thực hiện rất thuận lợi.

Sách lược của Tảo Nhi đã có tác dụng, vì để lĩnh bông, dân chúng cũng rất quan tâm đến chuyện học tập… Hiện giờ, đã có không ít gia đình gom góp nguyên liệu làm áo bông.

Thật là tốt.

Trong làn khói lửa nhè nhẹ, Thịnh Quân cảm thấy vô cùng an tâm, khóe môi vô thức lộ ra ý cười.

Sau đó nàng cũng có chút buồn ngủ.

Hai Con yên lặng chạy đến chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, tựa vào phía cuối chân tường, tối nay nó sẽ ngủ đông ở chỗ này.

“Ngủ ngon, bỗng nhiên hơi nhớ nhà thật, hình như sắp sang năm mới rồi…”

Giọng Thịnh Quân càng lúc càng nhỏ, nàng từ từ nhắm mắt lại.

Rất nhanh sau đó, hai lỗ tai lóe lên ánh sáng hồng cũng tắt theo.

Dưới sự thúc đẩy của Kế hoạch Bông ấm áp, bên Thịnh Quân cũng mở khóa một thành tích đặc biệt mới— “Bước đầu về xóa nạn mù chữ”.

Điều kiện cụ thể để đạt được là có hơn một ngàn người biết được ít nhất năm mươi chữ dưới ảnh hưởng của nàng.

Tham khảo nội dung thành tích lần trước, Thịnh Quân suy đoán hẳn là lần này có thể nhận được phần thưởng sách giáo khoa trung học.

Từ tài liệu giảng dạy tiểu học lúc trước, nhóm Tảo Nhi đã sớm hiểu được ngữ văn và toán học, cũng biết hát hơn phân nửa các bài hát dạy trong lớp âm nhạc, chỉ còn lại lớp thường thức là đang không ngừng củng cố học tập.

Chưa kể là, nội dung chương trình học tiểu học này rất thiết thực, đủ để ứng phó hầu hết các tình huống trong cuộc sống.

 

Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước trong việc thúc đẩy khoa học kỹ thuật và phát triển đời sống thì nội dung tiểu học thôi vẫn là chưa đủ.

Vừa nghĩ, Thịnh Quân vừa mở phần thưởng thành tích.

Điều làm nàng kinh ngạc chính là thế mà phần thưởng lần này không phải là sách giáo khoa mà nhận được một hàng hóa có số lần sử dụng giới hạn — Lều vải dã ngoại (bản chống lạnh giữ ấm không thấm nước).

Từ tên thì thấy hẳn là chức năng cũng khá đầy đủ, chất liệu được sử dụng cũng không tệ.

 

Thịnh Quân bấm mở xem chi tiết, phát hiện đây là một cái lều gấp quân đội hiện đại màu xanh, nhìn kiểu dáng cũng vô cùng quen mắt, rất bình thường.

Lều vải có sức chứa rất lớn, mỗi lều đều có thể đủ cho mười người nghỉ ngơi, còn kèm theo mười cái túi ngủ đơn giản.

Tuy rằng số lượng có hạn, nhưng cũng có một ngàn cái, tính ra tổng cộng có thể chứa mười ngàn người.

Cần nhiều lều vải như vậy làm gì, tất cả người của huyện Hưng Hòa cộng lại cũng không được nhiều người như vậy, vốn dĩ cũng không dùng hết!

Thịnh Quân có chút không hiểu.

Có điều, xem xét đến chức năng phân tích phỏng đoán có thể tồn tại của hệ thống, chắc chắn những lều vải này không thể xuất hiện một cách vô duyên vô cớ.

Chẳng lẽ, sau này sẽ có rất nhiều dân chạy nạn chạy tới huyện thành, lều vải có thể dùng để cho họ ở?

Hay là đang nhắc nhở các nàng ấy sắp hành binh đánh trận, món đồ này vừa vặn có thể dùng để cắm trại ngủ trên đường?

Hình như vẫn là suy đoán đầu tiên đáng tin hơn một chút, dù sao phía các nàng ấy cũng không có nhiều người để hành binh đánh giặc như vậy.

Nhất thời Thịnh Quân không nghĩ ra được, thế là quay qua nói chuyện hàng hóa mới với Lý bà tử, lại dặn dò các nàng gần đây nhớ chú ý nhiều hơn, bao gồm cả vấn đề an toàn và chuyện sinh hoạt hàng ngày.

Mọi người nghe xong đều rất để ý.

Một ngàn lều vải đều được lấy ra, lần lượt vận chuyển đến trong huyện thành.

Tạm thời trong thành không dùng được bao nhiêu, nhóm Tảo Nhi chỉ lấy một số nhỏ ra dùng thử, đóng ở khu vực sửa chữa tường thành, cung cấp một địa điểm nghỉ trưa cho dân chúng làm công.

Túi ngủ thì đồng bộ không phát ra, tất cả lều vải còn lại cũng được cất đi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Chẳng biết vì sao, mùa đông năm nay vô cùng rét lạnh, gần đây còn có tuyết rơi.

Có lều vải ấm áp, dân chúng không cần bôn ba qua lại trong gió tuyết, đều được nghỉ ngơi rất tốt.

Mọi người khen không dứt miệng về cái lều xanh nhỏ ấm áp thần kỳ này.

Chỉ cảm thấy đội ngũ của Phương Quân vô cùng thông minh, giống như đang giấu một cái túi thần kỳ vậy, bảo bối gì cũng có thể lấy ra.

Nhóm Tảo Nhi thì thường xuyên để ý tình hình thời tiết, sợ tuyết càng rơi càng lớn, không tới hai ngày mà hoạt động bên tường thành đã phải ngừng lại, bắt đầu công tác thống kê tình hình nhà ở của bách tính trong thành.

Nếu như nóc nhà ai không chắc chắn, khi tuyết rơi nhiều có nguy cơ sụp đổ thì có thể báo cáo, các nàng ấy sẽ lập tức phái người qua gia cố.

Vốn dĩ dân chúng được ăn no mặc ấm ở trong huyện thành cũng rất nhiệt tình làm việc. Lúc này vừa nghe tin được gia cố phòng ốc nhà mình, sức mạnh trên người cũng sắp tràn ra rồi!

Vì thế, tiến độ gia cố nhà cửa nhanh đến bất ngờ.

Cứ như ông trời đã sắp đặt vậy.

Sau khi sửa chữa xong căn nhà có nguy cơ sập đổ cuối cùng trong thành, tuyết rơi xuống đầy trời.

Một vùng trắng xóa giữa trời đất.

Ngay khi gió thổi qua, bông tuyết này nối tiếp bông tuyết kia bám vào lông mày và lông mi, bám chặt không tan, làm cho người ta ngay cả mắt cũng không mở ra được, nhẹ nhàng chà xát một cái là nước lạnh như băng.

Nhóm Tảo Nhi vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Phương Tiên Nhi, đều rất chú ý tình huống trong thành, sợ xảy ra chuyện.

Tuyết đọng mỗi ngày đều phải được dọn đi để tránh cho đường bị đóng băng trơn trượt, khiến người ta trượt ngã.

Mỗi ngày khi làm việc, họ cũng sẽ đun sôi đường, nước và muối để làm ấm người, bổ sung năng lượng cho cơ thể.

Trong việc ăn uống lại càng chuẩn bị đầy đủ hơn.

Thậm chí, gần đây các nàng ấy còn lấy không ít viên nước lẩu ra, thỉnh thoảng nấu cùng cháo làm thành món cháo lẩu, tăng thêm lượng cơm cho mọi người.

 
Bình Luận (0)
Comment