Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 290

Mùa đông chính là thời điểm thích hợp nhất để ăn lẩu.

Nồi lẩu vừa ra lò đã gây ra sóng to gió lớn trong thành.

Dân chúng nào có từng được ăn món gì thơm như vậy?

Cái gì mà vị cà chua, vị tê cay cũng chưa từng nghe qua. Có đủ các loại đồ ăn ngon được nấu ở bên trong, nếu may mắn thì còn có thể ăn được một miếng thịt!

 

Lá sách bò giòn thơm, lát thịt non mềm, nhiều loại phong phú.

Bởi vì thật sự quá thơm, mọi người nhai trong miệng cũng không nỡ nuốt vào bụng. Không ít người đều cắn phải đầu lưỡi lúc ăn, nhưng cũng phải nhịn đau tiếp tục nhai.

Dân dĩ thực vi thiên (*).

(*) Dân dĩ thực vi thiên: Trích từ câu tục ngữ Quốc dĩ dân vi bổn, Dân dĩ thực vi thiên; có ý nói nước lấy dân làm gốc, dân lấy lương thực làm ưu tiên hàng đầu.

 

Không thể không nói, ở điểm trói buộc dạ dày của mọi người, quả thực là xưa nay chưa từng có ai làm được như đội ngũ của Thịnh Quân.

Có một tin đồn chậm rãi lan truyền rằng:

“Đi theo Phương Quân đi, chúng ta có thể ăn đồ ăn ngon mãi không hết!”

“Chỉ cần được ăn những món này thôi, ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Phương Quân cả đời này.”

“Ngươi ăn nói kiểu gì đấy? Phương Quân sẽ không làm như vậy. Ở trong mắt các nàng ấy, chúng ta đều là người sống, các nàng ấy chính là người coi trọng chúng ta nhất!”

Thông qua Hai Con, Thịnh Quân nghe được những lời đàm luận này thì dở khóc dở cười.

Nói ra thì, bởi vì tuyết rơi nên gần đây Hai Con cũng không đi loanh quanh trong thành.

Máy hút bụi tự động có công nghệ cao tới đâu đi chăng nữa cũng không thể quét gom tuyết, mặt đất lại còn rất bẩn, hơn phân nửa thời gian gần đây nó đều ở trong huyện nha không ra ngoài, thỉnh thoảng mới bị nhóm Tảo Nhi xách ra ngoài hít thở không khí, hoặc là bị mang về trong núi sạc điện.

Tuy huyện thành lạnh, nhưng không khí cũng rất ấm áp.

Mắt thấy chỉ còn không tới hai ngày nữa là đến Tết, thương đội của các phú hộ phái ra ngoài bán đồ ăn vặt trước đó cuối cùng cũng đã về thành.

Công việc bán đồ ăn vặt lần này đã đạt được thành công to lớn.

Bởi vì trên người gánh vác nhiệm vụ gian khổ phát triển huyện thành, các phú hộ cũng vô cùng để ý lần bán hàng này.

Vì kiếm tiền, bọn họ đã bỏ ra không ít công sức vào việc đóng gói, mỗi loại đồ ăn vặt đều được đóng gói vô cùng tinh xảo.

Mà quan trọng nhất là số lượng của mỗi khẩu phần đều rất nhỏ.

Mục tiêu của hàng hóa cũng vô cùng rõ ràng, người nghèo thì không thể bỏ tiền ra mua đồ ăn vặt mà người bọn họ muốn bán cho chính là người giàu, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Bất kể là ở đâu, người giàu đều không thiếu tiền, chỉ thiếu những thứ mới mẻ thu hút họ.

Sắp sang năm mới rồi, đúng lúc là thời điểm phải ăn uống, đi thăm người thân bạn bè, chắc chắn miệng cũng không chịu ngồi yên.

Vì thế những loại đồ ăn vặt, còn có kẹo ngon, vừa vào trong thành đã tạo ra tiếng vang lớn.

Giống như là thanh tôm, còn có kẹo trái cây trong veo đủ màu sắc đẹp mắt, mấy món này được đựng trong hộp tinh xảo vừa ngon lại vừa đẹp, ngay lập tức đã trở thành món ăn đẳng cấp nhất để chiêu đãi khách quý trong thành.

Vốn thương đội có kế hoạch đi thêm mấy chỗ, ai ngờ chỉ qua hai tòa thành, đồ đã bán gần hết.

Tinh thần tranh mua đồ ăn vặt của người có tiền còn điên cuồng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, một lượng bạc cho một lạng đồ ăn vặt thế mà cũng có người mua, bởi vì số lượng có hạn, cho nên cuối cùng giá cả trở nên càng ngày càng đắt.

Không lâu sau, toàn bộ số đồ ăn vặt bọn họ mang đến đã biến thành vô số thỏi bạc trắng bóng.

Cứ như vậy mà vẫn còn có người không ngừng thúc giục bọn họ mau trở về nhanh chóng bổ sung hàng hóa rồi quay lại, nghe nói còn có người đang không ngừng tìm cách tìm ra công thức đồ ăn của bọn họ!

Lẽ ra, khi bán hết hàng nhanh như vậy thì hẳn là bọn họ có thể về sớm hơn một chút mới đúng.

Trong lòng nhóm Tảo Nhi cũng thắc mắc điều tương tự.

Vừa hỏi xong thì thấy người dẫn đầu thương đội đau khổ nói: “Quả thật việc buôn bán không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là chủ sự ngươi có điều không biết, lần này tình trạng trên đường đi rất xấu.”

“Bởi vì tuyết rơi nên có không ít địa phương đã đóng băng. Hoặc là tuyết dày khiến việc đi lại khó khăn, xe ngựa không thể đi nhanh được. Đúng rồi, huyện Miên Sùng nằm gần phía Tây Bắc của huyện chúng ta còn gặp phải thiên tai lớn, vì để tránh nó mà chúng ta phải bất đắc dĩ đi vòng một quãng đường xa mới về được…”

Huyện Miên Sùng và huyện Hưng Hòa liền nhau, nhưng ở giữa lại cách một khoảng khá xa.

Trên thực tế, huyện Hưng Hòa của các nàng ấy nằm ở phần đuôi Nham Thành, cách những nơi khác rất xa, ngược lại lại cách huyện Thành An của Vi gia gần hơn một chút. Nhưng giữa hai nơi cũng cách một khoảng núi lớn.

Nghe người dẫn đầu nói vậy, Tảo Nhi vội hỏi: “Gặp thiên tai lớn, là thiên tai gì?”

Người dẫn đầu đáp: “Ở đó gặp một trận tuyết lớn, tuyết rơi dày đáng sợ lắm. Trên đường trở về chúng ta nghe có người nói hắn có người thân ở đó, hiện giờ đều không có tin tức gì của cả huyện, không liên lạc được với ai, cũng không biết tình hình bên trong bây giờ ra sao.”

Giọng điệu ông ta thổn thức: “Cho dù dân chúng trong huyện may mắn không bị c.h.ế.t cóng, nhưng nếu không có đồ ăn trong thời gian dài, chỉ sợ vẫn là lành ít dữ nhiều…”

Tảo Nhi nghe vậy trong lòng trầm xuống, không khỏi nghĩ đến lời Phương Tiên Nhi đã dặn dò các nàng ấy.

 

Hiện nay các phương diện của huyện Hưng Hòa đều đã ổn định, không có dấu hiệu sinh loạn. Chẳng lẽ, lời cảnh báo của Phương Tiên Nhi chính là đang nói tới cái này?

Nhưng mà, những thân thể phàm thai này của các nàng ấy nên làm thế nào để xông vào một tòa thành bị tuyết dày nuốt chửng, cứu được người nhưng với điều kiện tiên quyết là có thể tự bảo vệ bản thân đây?

Vậy phải mất bao nhiêu thời gian và bao nhiêu nhân lực... Chờ đến khi nhìn thấy người, hoa cúc cũng lạnh rồi (*).

(*) Hoa cúc cũng lạnh rồi: thường được sử dụng để mô tả việc chờ đợi quá lâu và mọi việc tiến triển chậm đến mức mọi người mất kiên nhẫn.

 

Bởi vì nhận được tin tức này, ngay cả niềm vui sướng khi nhận vạn lượng bạc trắng của Tảo Nhi cũng bị cuốn trôi.

Nàng ấy mang theo bạc, kéo lê bước chân nặng trịch đi xe ngựa một đường về tới thâm sơn.

Lần này có dư tiền, lại có thể dâng cúng cho Phương Tiên Nhi.

Quan trọng nhất là nàng ấy muốn nhờ Phương Tiên Nhi đưa ra lời khuyên về những kinh nghiệm cứu trợ người trong tuyết.

Nếu có thể, nàng ấy muốn cứu huyện Miên Sùng. Không chỉ vì có thể cứu sống vô số bách tính, hơn nữa đây cũng là cơ hội để mở rộng địa bàn.

Thịnh Quân vừa nghe mục đích đến đây của nàng ấy liền vô thức nghĩ tới những lều vải kia.

Ngẫm lại cũng đúng, lều vải không chỉ có thể dùng để thu nhận lưu dân chạy nạn, hành quân chiến tranh, đồng thời cũng là vật phẩm tốt cần thiết cho việc cứu trợ.

Chỉ là, chỉ có lều vải cũng vô dụng, chắc chắn không thể ứng phó với bão tuyết.

Đúng rồi... Các nàng ấy còn có muối, có thể dùng để làm tan tuyết.

Mặc dù nghe hơi lãng phí, nhưng đây là lúc nguy cấp, còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng con người sao?

Thịnh Quân không vội nói ra, vẫn tiếp tục suy nghĩ đối sách.

Tảo Nhi cũng không nhàn rỗi, lục tục bỏ bạc vào trong rương.

Tiếng tiền vang lên đinh đang, giá trị năng lượng cũng tăng lên nhanh chóng, lần trước đã vượt qua năm trăm vạn, lần này trực tiếp đột phá ngàn vạn, lại thăng một cấp, có thể mở khóa hàng hóa mới.

Nghe thấy âm thanh gợi ý.

Thịnh Quân lấy lại tinh thần, mở ra xem, phát hiện lần này mở khóa được hai món cùng một lúc!

Một là “túi sưởi” làm bằng đồng, kết hợp với một cái túi giữ nhiệt.

Món còn lại chính là chất làm tan tuyết hữu cơ!

Mặt sau của chất làm tan tuyết ghi chú một dòng (giới hạn trong mùa đông), đây là lần đầu tiên loại hàng hóa giới hạn trong mùa này xuất hiện.

Nhưng mùa hè cũng không dùng được, vấn đề giới hạn hay không giới hạn này cũng không lớn.

Thịnh Quân thấy thế thì mừng rỡ, thầm nghĩ thật sự là muốn cái gì thì tới cái đó, cho nên mới nói quả nhiên là hệ thống có công năng phân tích!

So với việc rắc muối, chất làm tan tuyết không chỉ dễ sử dụng mà dung tích cũng là túi lớn nặng vài cân, dưới tình huống lực lượng cứu trợ cần dùng số lượng lớn cũng rất thuận tiện, tính ra phí tổn cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là, thật ra rắc muối xuống mặt đất sẽ có hại cho đất.

Nhưng loại chất làm tan tuyết hữu cơ được bán trong hệ thống này lại rất thân thiện với môi trường, không chỉ không gây hại cho đất đai, từ bảng thành phần xem ra cũng vô hại với cơ thể con người.

Có túi sưởi sưởi ấm, lại có chất làm tan tuyết, còn có lều vải, độ khó của việc cứu trợ đã giảm xuống rất nhiều.

Chất làm tan tuyết này không được tính là nhu yếu phẩm sinh hoạt, chỉ khi vào thời điểm cụ thể mới hữu dụng, lại là vật phẩm tiêu hao cho việc cứu trợ.

Chuyện liên quan đến mạng người quan trọng nên không cần phải ra giá cao nữa, Thịnh Quân có ý định giá một đồng, dùng hành động thực tế để ủng hộ mọi người.

Túi sưởi thì lại khác, nó là vật có thể sử dụng liên tục, không chỉ có thể sử dụng khi cứu trợ, dân chúng trong huyện thành cũng có thể sử dụng hằng ngày.

Hơn nữa nó lại làm bằng đồng, Thịnh Quân định giá hơi cao một tí, chỉ thấp hơn chậu inox một chút.

Chờ đặt hàng xong, Thịnh Quân lập tức nói với Tảo Nhi: “Ta vơ vét một ít vật phẩm, có lẽ có thể phát huy công dụng, ngươi vào xem một chút, ta sẽ nói rõ với ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment