Tảo Nhi vừa nghe thì cực kỳ mừng rỡ, Phương Tiên Nhi nói có đồ hữu dụng, vậy chắc chắn là cực kỳ hữu dụng!
Nàng ấy lập tức đi vào trong cửa hàng thăm dò.
Sau khi vào cửa, Tảo Nhi liếc mắt một cái đã thấy một cái túi vải khổng lồ màu đỏ đặt ở tầng dưới cùng của kệ hàng.
Đến gần mở một túi, phát hiện bên trong là một ít hạt trắng như hạt đậu.
“Cái này gọi là chất làm tan tuyết, khi rắc nó lên trên tuyết đọng dày thì tuyết sẽ nhanh chóng tan chảy. Đến lúc đó các ngươi mang theo nó rắc dọc đường, là có thể cứu tòa thành kia khỏi trận tuyết.” Thịnh Quân giải thích.
Tảo Nhi nghe vậy thì vội mở to hai mắt.
Quả nhiên Phương Tiên Nhi là vạn năng nhất, ngay cả bảo bối làm tan tuyết mà cũng có thể lấy ra được!
*
Tuy đã có chất làm tan tuyết nhưng việc cứu trợ thiên tai không phải là việc nhỏ, vẫn cần phải chuẩn bị đầy đủ.
“Hiệu quả của chất làm tan tuyết này rất mạnh, chỉ cần rải là chừng một khắc sau đã có tác dụng rồi. Ở những chỗ tuyết không tích tụ nhiều thì có thể sai người đi rải, ở những chỗ tuyết tích tụ dày...”
Thịnh Quân nhanh chóng nghĩ ra một cách: “Các ngươi có thể mang theo thú cưng của ta. Nó có chút pháp lực trong người, chỉ cần chưa tiêu hao hết thì nó có thể bay. Có thể chia nhỏ chất làm tan tuyết, đục một vài lỗ nhỏ trên túi, buộc vào người nó, nó bay đến đâu thì chất làm tan tuyết sẽ được rải đến đó. Như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.”
Trước đó, Hai Con đã được nâng cấp pin một lần, cũng coi như khá bền, chắc chắn có thể giúp ích nhiều trong công việc dọn tuyết lần này.
... Nói đi cũng phải nói lại, máy hút bụi tự động đi theo nàng cũng thật vất vả, còn phải làm những việc linh tinh thế này.
Ngoài việc làm tan tuyết thì cũng còn nhiều việc khác phải xem xét.
Ví dụ như việc liệt kê kỹ lưỡng các vật tư dùng để cứu trợ.
Chắc chắn phải mang theo lều trại và túi sưởi. Cũng cần mang đủ thức ăn, cả nhóm người đi cứu trợ lẫn nạn dân đều phải ăn.
Nước uống và nước để nấu ăn có thể lấy từ tuyết tại đó để giải quyết. Ở triều đại này, không khí vẫn chưa bị ô nhiễm, trong tuyết cũng không có chất hóa học độc hại, sau khi đun sôi thì có thể yên tâm sử dụng.
Nhưng chắc chắn phải chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn.
May mắn là trước đó họ đã làm ra than tổ ong, lần này có thể mang theo cả bếp than. Than tổ ong lâu tàn, trong tình huống này có thể phát huy tác dụng. Không chỉ tiết kiệm khí đốt mà còn có thể dùng để sưởi ấm.
À, còn có thể làm vài cái cáng đơn giản để khiêng bệnh nhân nữa.
Cũng không thể thiếu một số loại thuốc men cần thiết.
Nghĩ đến đó, chắc chắn không thiếu phương thuốc trị lạnh của Thu Nương. Thịnh Quân chỉ giúp kiểm tra một số phương thuốc Đông y trị những vết thương do bị cóng, có cả loại uống trong lẫn đắp ngoài.
Cuối cùng còn có trang bị cho nhóm người đi cứu trợ.
Đương nhiên áo bông mặc trên người phải càng dày càng tốt, mũ bông, giày bông các loại cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Cũng có thể đổ đầy nước nóng vào vài túi sưởi mà mang theo.
Suy nghĩ những điều này xong, Thịnh Quân lại nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, chắc chắn khi thiên tai xảy ra sẽ không tránh khỏi có thương vong... Nhân lúc thời tiết lạnh giá, người c.h.ế.t và gia súc c.h.ế.t cũng phải được chôn cẩn thận, làm tốt công tác khử trùng.”
Dù thiên tai do tuyết không dễ sinh bệnh dịch như lũ lụt, nhưng đề phòng vẫn hơn. Hơn nữa, biết đâu sau này còn phải đi cứu trợ ở nơi khác, sớm quen thuộc với quy trình tiêu chuẩn chỉ có lợi mà không có hại.
Tảo Nhi gật đầu, nghiêm túc ghi chép lại lời nàng nói.
Những điều cần nói gần như đã nói xong.
Nghe giọng của Phương Tiên Nhi, trong lòng Tảo Nhi cũng an tâm không ít. Cuối cùng cũng đã có đôi chút nắm chắc đối với việc cứu trợ lần này.
Tiếp theo, cứ dựa theo những bước này mà thực hiện từng bước thôi.
Họ cứ làm hết những gì có thể làm là được.
Về đến huyện thành, Tảo Nhi nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Loại cáng mà Phương Tiên Nhi nói phải làm ngay.
May mắn là việc này không khó. Thợ mộc có thể sử dụng được cũng khá nhiều, rất nhanh đã làm ra không ít.
Tiếp theo, cần phải điều động một số người từ quân đội của huyện, cũng phải chọn một số người từ nhóm chữa bệnh của Thu Nương, kết hợp thành đội cứu trợ tạm thời.
Dù vậy vẫn không đủ người, vẫn cần phải tuyển thêm một số tình nguyện viên từ dân chúng.
Tảo Nhi nhanh chóng lập kế hoạch, việc công khai chiêu mộ nhanh chóng được bắt đầu.
“Huyện Miên Sùng cạnh chúng ta gặp phải thiên tai tuyết rất nghiêm trọng. Trong điều kiện chúng ta có dư lực, đúng ra phải ra tay giúp đỡ. Hiện giờ chúng ta cần tuyển một số tình nguyện viên…” Chung Nguyệt Hằng đọc thông báo đã soạn sẵn.
Nhiệm vụ của những tình nguyện viên là hỗ trợ cứu trợ, giúp đỡ những việc trong khả năng.
Vì đi ra ngoài sẽ chịu nhiều khổ cực, hơn nữa giờ lại gần đến dịp cuối năm nên đãi ngộ dành cho tình nguyện viên rất tốt.
“Sau khi hoạt động cứu trợ kết thúc, những người đi tình nguyện sẽ được thưởng viên nước lẩu và các món ăn đặc biệt, cũng như những vật dụng thiết yếu như túi sưởi.”
Nghe thấy thế, sự nhiệt tình của dân chúng bùng nổ. Số người đăng ký tham gia tăng vọt.
Viên nước lẩu! Túi sưởi!
Có được những món đồ tốt thế này, ra ngoài chịu chút khổ trong dịp Tết thì có là gì!
Mọi người vừa thoát khỏi cuộc sống khó khăn chưa lâu, mục đích chính của mọi người khi đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên không phải vì nghĩ đến việc cứu người, mà là để cải thiện cuộc sống.
Nhưng điều này cũng không quan trọng đối với nhóm Tảo Nhi lắm.
Họ biết rằng chắc chắn những tình nguyện viên sẽ tận tâm cứu người, như vậy là đủ rồi. Phần còn lại sẽ cần họ nỗ lực.
Chỉ cần để cuộc sống của dân chúng tốt lên, kiến thức cũng dần dần tăng lên, tự nhiên sẽ tạo ra mảnh đất nuôi dưỡng lòng tốt, thế giới sẽ ngày càng ấm áp hơn.
Tuy nhiên, điều ngoài dự đoán là dù điều kiện có khó khăn nhưng lòng tốt của dân chúng trong huyện vẫn nhiều hơn so với mọi người tưởng tượng.
Sau khi kết thúc việc tuyển chọn tình nguyện viên, người dân lại nghe nói đi cứu trợ cần đến áo bông dày. Một số người dân không được chọn lại chủ động đề nghị cho đội cứu trợ mượn áo bông mới làm của mình để mặc.
Cũng nhờ kế hoạch làm ấm trước đó mà mỗi nhà đều có thêm áo bông dày mới.
Đội ngũ của Phương Quân luôn hào phóng như thế.
Những người dân chất phác không có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, họ chỉ muốn noi theo chút đỉnh, cũng để đáp lại chút ân tình.
Người ta vẫn nói, sự đoàn kết trong gian khó là điều cảm động nhất.
Hành động của dân chúng cũng khiến Tảo Nhi và mọi người càng thêm tin tưởng rằng chắc chắn ước nguyện của Phương Tiên Nhi sẽ có ngày thành hiện thực và bọn họ vẫn đang đi đúng đường.
Trong huyện thành, mọi người sôi nổi hành động.
Lều vải mà Phương Tiên Nhi đề cập đến phải được mang theo.
Còn thuốc mà nàng từng nói cũng đã được Thu Nương và mọi người sắp xếp xong. Các phương thuốc cần chuẩn bị đều được phối đủ, từng thứ từng thứ được đóng gói rồi chất lên xe.
Lần này, Tảo Nhi vẫn phải ở lại huyện thành để chỉ huy. Thu Nương sẽ dẫn đội cứu trợ, Chung Nguyệt Hằng và những người khác sẽ hỗ trợ.
Sau khi xếp xong thuốc và than, họ còn phải mang theo rất nhiều lương thực.
Gánh nặng của đội vận chuyển lương thực tăng lên. Không còn cách nào khác, họ đành phải nhờ Tảo Nhi điều thêm vài chiếc xe ngựa để dùng, làm việc ngày đêm để vận chuyển lương thực ra khỏi núi.
Không thể kỳ vọng gì ở hương vị của lương thực cứu trợ. Tất cả đều là bánh quy nén.
Dễ mang theo và no bụng.
Cuối cùng, tất cả số vật tư cứu trợ được chất thành đống, số lượng cũng khá khả quan.
Phần lớn xe ngựa, xe bò, thậm chí xe lừa trong thành đều được điều vào đội cứu trợ, chất đầy đồ.
Chắc những thứ này sẽ đủ dùng một thời gian. Đợi sau khi dọn sạch tuyết trên đường thì có thể tiếp tục bổ sung thêm vật tư.
Dưới sự hộ tống của quân đội huyện, đoàn xe rầm rộ xuất phát, tiến về hướng huyện Miên Sùng bị thiên tai.
Có lẽ đã lâu không ai đi qua con đường từ Miên Sùng đến huyện Hưng Hòa. Trước mắt mọi người toàn là một màu trắng xóa.
Ban đầu, tuyết không dày lắm, nhóm quân huyện mang theo bao đỏ tiến lên phía trước để rải chất làm tan tuyết.
Họ mặc áo bông bên ngoài giáp mỏng, chân cũng được bảo vệ, có thể chịu được lạnh, thể lực cũng tốt, rất thích hợp để làm việc này.
Họ cứ thế tiến một mạch về phía trước, cũng được một đoạn dài, rải không biết bao nhiêu chất làm tan tuyết.
Bảo bối của Phương Tiên Nhi luôn có hiệu quả rất tốt. Chưa đầy một khắc, tuyết đã bắt đầu tan với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Trong thời tiết lạnh thế này, tuyết tan rồi mà cũng không có dấu hiệu đóng băng trở lại, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Đoàn xe dốc toàn lực tiến lên.
Khi đến chỗ tuyết dày, người không thể di chuyển thì Thu Nương thả Hai Con buộc túi trên thân ra.
Để tiết kiệm điện, Hai Con không bật đèn tai, nhanh chóng bay lên không trung.
Thịnh Quân kết nối với Hai Con qua Bluetooth, căng thẳng nhìn cảnh tượng nơi này.
Bốn phía toàn là màu trắng xóa. Nhìn lâu quả thật có chút hoa mắt, may mà nàng không bị bệnh mù tuyết.
Tuy nhiên, tuyết ở đây đã dày như vậy, quả thật tình hình ở Miên Sùng không ổn chút nào.
Hai Con vừa rải chất làm tan tuyết xong đã bay về, rồi lại tiếp tục đổ thêm một túi khác để rải tiếp.
Suốt chặng đường, nó cứ luân phiên rải tuyết như vậy, hiệu quả cũng khá ổn.