Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 292

Ban ngày, mọi người dốc hết sức để dọn tuyết, ban đêm thì lấy lều ra dựng trại nghỉ ngơi.

Trước kia khi dùng trong thành thì không thấy rõ hiệu quả lắm. Nhưng giờ ở trong điều kiện giá lạnh này, họ mới nhận ra lều vải mà Phương Tiên Nhi đưa cho tốt đến mức nào.

Nó không chỉ chống thấm nước mà còn vô cùng vững chắc. Dù ban đêm có gió lớn thổi qua cũng không hề bị lay động, khiến người ta yên tâm ngủ.

Hơn nữa, khả năng giữ ấm của nó quả là không tầm thường. Chỉ cần đốt lò là chẳng khác gì ở trong nhà ấm áp, không những vậy lại còn rất thoáng khí.

Chiếc lều vải tốt giúp mọi người bớt được không ít gian nan trên con đường cứu trợ.

 

Mãi đến vài ngày sau, đoàn người mới nhìn thấy bóng dáng của huyện Miên Sùng.

Tuyết đọng lại trên đất vẫn còn dày đặc vô cùng. Trời vẫn còn rơi tuyết nhỏ, từ xa nhìn lại, cả huyện Miên Sùng im ắng như bị chôn vùi dưới tuyết vậy.

“Hi vọng vẫn còn kịp.” Có người lo lắng nói.

“Cổng thành mở kìa!” Một người khác tinh mắt hô lên.

 

Chỉ là, từ ngoài cổng vào đến bên trong, mặt đất đều bị phủ kín bởi lớp tuyết trắng xóa.

Thu Nương cắn răng nói: “Cố gắng thêm chút nữa! Nhìn tình hình tuyết thế này, nếu trong thành còn người, có lẽ họ chỉ đang bị kẹt trong nhà không ra được... Chưa chắc đã bị c.h.ế.t cóng!”

Hai Con chỉ còn dư lại chút lượng điện cuối cùng. Đoạn đường từ đây đến cổng thành để nó lo liệu.

Chỉ là, sau khi rải xong chỗ này thì chắc nó cũng sẽ hết pin, không thể tiếp tục rải chất làm tan tuyết trong thành được nữa. Đoạn sau sẽ phải dựa vào Thu Nương và mọi người tự làm.

Trong lúc Hai Con bắt đầu hành động, Thu Nương và những người khác cũng không nhàn rỗi, họ dùng chất làm tan tuyết dọn dẹp xung quanh, bắt đầu dựng lều trại.

Không biết những căn nhà trong thành đã sập bao nhiêu rồi.

Nếu may mắn không bị sập thì cũng rất nguy hiểm, hơn nữa chẳng ấm áp gì. Nếu cứu được người, vẫn nên đưa họ ra ngoài ở lều vải là tốt nhất.

Vừa tiện cho việc cứu chữa, phát lương thực, lại đảm bảo được việc giữ ấm.

Ở bên này, Hai Con nhanh chóng rải xong chất làm tan tuyết trên đường rồi tự giác bay vào trong thành. Khi bay đến phía trước mấy ngôi nhà thì nó đã tiêu hao hết lượng pin cuối cùng. Đèn tai chớp nháy vài lần rồi cố bay ra khỏi thành, cuối cùng rơi xuống một đống tuyết ngoài cổng thành.

Bluetooth của Thịnh Quân lập tức bị ngắt kết nối, hai mắt tối sầm lại. Nàng lặng lẽ thở dài, thầm cầu nguyện cho Miên Sùng.

Thu Nương tinh mắt nhìn thấy vị trí Hai Con rơi xuống, lo lắng chờ đợi tuyết tan để có thể cứu nó ngay lập tức.

“Chúng ta dọn vật tư vào lều vải trước. Xe ngựa chở vật tư có thể chuẩn bị quay về rồi.”

Thu Nương dặn dò: “Mang theo cả thú cưng sắt của Phương Quân về luôn.”

Một lúc sau, tuyết dưới đất đã tan hoàn toàn.

Hai Con được nhặt lại, rời đi theo xe ngựa.

Tiếp theo sẽ chính thức bắt đầu cứu trợ.

Thu Nương và mọi người hít sâu một hơi. Nàng ấy sắp xếp một nhóm người ở lại lều lo công việc hậu cần, dựng nồi nấu nước, rót túi sưởi.

Ngoài ra còn phải nấu thức ăn, dù dân bị nạn không ăn thì người của bọn họ cũng phải ăn.

Nhóm người phụ trách y tế cũng đang sắp xếp thuốc men, sẵn sàng nấu thuốc bất cứ lúc nào.

Thấy công việc hậu cần đang được tiến hành theo trật tự thì những người còn lại lập tức xuất phát. Họ mang theo chất làm tan tuyết và xẻng, cùng nhau đi vào thành tìm kiếm cứu nạn.

Vừa vào cổng thành đã thấy xa xa bên đường là hai hàng cửa tiệm đóng kín. Đến gần hơn thì thấy một dãy nhà đơn sơ.

Hai Con đã kịp rải chất làm tan tuyết trước cửa vài căn nhà trong phút chót.

Lúc này, tuyết đã tan. Chỉ còn tuyết đọng lại trên mái nhà.

Thu Nương ra hiệu cho những người khác nhanh chóng đi rải chất làm tan tuyết ở khắp thành, còn nàng ấy thì dẫn theo hai ba người bước đến trước mấy căn nhà này, lớn tiếng gọi: “Trong đó còn ai không?”

Nói xong, nàng ấy vểnh tai lắng nghe.

Nàng ấy biết khả năng có người đáp lại là rất nhỏ. Dù người không sao thì có lẽ cũng đói đến không nói nổi. Nhưng nếu có ai còn tỉnh, họ không lên tiếng chào hỏi đã xông vào, lỡ như làm người ta hoảng sợ thì không hay lắm.

Không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, Thu Nương liền cho người phá cửa.

Phá cửa ra, họ nhanh chóng bước vào. Bên trong lạnh lẽo chẳng khác gì bên ngoài. Trong nhà có dấu vết củi lửa đã tàn, không thấy bất kỳ thức ăn nào, thậm chí không còn cả mẩu vụn.

Thu Nương liếc nhanh một vòng, rồi ngay lập tức nhìn thấy ở phía không xa, trên một chiếc giường gỗ cũ kỹ kê sát tường là một chiếc chăn rách phồng lên vài chỗ.

Thu Nương và mọi người nhanh chóng lao tới, cẩn thận nhấc một góc chăn lên. Bên trong lộ ra vài gương mặt hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền, gầy gò. Có cả người lớn và trẻ em, cuộn tròn ôm nhau.

Thu Nương mím môi, nhanh chóng đưa tay ra, lần lượt kiểm tra hơi thở của họ.

Ngay lập tức, khuôn mặt nàng ấy vui mừng như trúng cả triệu tấn vàng vậy, phấn khích kêu lên: “Mau, mau cứu người, họ vẫn còn thở!”

Gia đình bốn người của Tiễn Thất sống trong một căn nhà đơn sơ, chật chội ở rìa thành huyện Miên Sùng.

Trên không có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, lại phải kiếm sống trong huyện nên cuộc sống rất áp lực.

May mắn là cả nhà đều rất chăm chỉ. Tiễn Thất làm tạp vụ, sai vặt bê vác đồ đạc tại một tửu lâu. Còn vợ hắn ta khéo tay nên nhận làm những công việc thêu thùa trong thành, thỉnh thoảng cũng giúp người khác vá may, giặt giũ. Bọn trẻ thì từ nhỏ đã biết lo toan những việc vặt trong nhà, giúp cha mẹ bớt gánh nặng.

Mùa đông năm nay lạnh giá, cuộc sống vô cùng khó khăn.

 

Mỗi ngày Tiễn Thất phải đội gió ra ngoài bôn ba làm việc, vất vả không kể xiết. Vợ hắn ta làm việc cũng cực kỳ gian nan, tay thường xuyên bị nứt nẻ vì lạnh.

Nhưng vì cuộc sống, không ai trong họ có thể dừng lại.

May thay, huyện lệnh trong thành cũng quan tâm đến bách tính nên đã giúp mọi người sửa chữa nhà cửa, còn động viên các phú hộ trong huyện quyên góp, phát một ít lương thực cứu tế mùa đông cho người dân trong thành.

 

Tuy số lương thực cứu tế này không nhiều, nhưng đối với nhà Tiễn Thất, nếu tiết kiệm thì cũng có thể ăn được khá lâu, có thể giúp giảm bớt không ít gánh nặng trong nhà.

Nói ra thì trước đây chưa bao giờ có chuyện phát lương thực như thế này. Năm nay là lần đầu tiên.

Nghe huyện lệnh nói là cảm thấy mùa đông năm nay không bình thường, sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới làm những việc này. Mỗi nhà đều tích trữ lương thực, nếu có tình huống bất ngờ gì xảy ra thì cũng có thể đối phó được.

Ngoài ra, huyện lệnh còn nhắc mọi người tích trữ thêm củi đốt các loại.

Tiễn Thất cẩn thận ghi nhớ những lời này, về nhà nói lại với vợ con. Cả nhà bắt đầu tiết kiệm, chuẩn bị lương thực và củi gỗ.

Tiếc là, không phải ai cũng để ý những lời nói nọ như Tiễn Thất. Gia đình Cung Bát ở sát vách Tiễn gia chẳng đem những lời này để trong lòng.

Vừa nhận lương thực cứu tế về, họ liền ăn thả cửa. Nhà nào cũng ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt, khiến cả nhà Tiễn Thất càng thêm khó chịu.

Nhưng chưa được mấy ngày, số lương thực ấy đã gần hết, mùi cơm thơm cũng không còn bay ra nữa.

Trong khoảng thời gian đó, Tiễn Thất đã khuyên vài lần, còn nhắc Cung Bát tích trữ củi.

Kết quả, lại bị đối phương chế giễu: “Ta thấy ngươi tích trữ rồi đấy, nhưng cuộc sống cũng chẳng khá khẩm hơn. Nhà ta không tích trữ, ít nhất còn sống sung túc được mấy ngày. Giờ ăn hết sạch rồi, cùng lắm thì trở về cuộc sống trước kia thôi, sao phải tích trữ? Khó khăn lắm mới có chút phúc, không hưởng lúc này, chẳng lẽ đợi vào mộ rồi mới hưởng chắc?”

Vốn Tiễn Thất là người ăn nói vụng về, nghe vậy cũng không biết phản bác thế nào, đành không khuyên nữa. Mỗi người có suy nghĩ riêng của mình.

Nhưng hắn ta hiểu rõ rằng việc tích trữ lương thực lần này chẳng liên quan gì đến cái gọi là hưởng lạc. Chỉ đơn giản là để đề phòng ông trời trở mặt mà thôi. Tất cả đều vì sinh tồn.

Thêm vài ngày yên ả nữa trôi qua. Đột nhiên một hôm trời bắt đầu đổ tuyết.

Chuyện tuyết rơi thì trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, chỉ là không ai ngờ rằng tuyết lại rơi dữ dội, lớn đến rợn người như vậy.

Ngoài những người đáng thương phải ra ngoài kiếm sống thì những người còn lại đều sợ hãi co mình ở trong nhà, không dám ra khỏi cửa.

Lúc đầu, Tiễn Thất còn do dự định ra ngoài làm việc, nhưng vợ hắn ta khóc lóc khuyên nhủ, sống c.h.ế.t cũng không để hắn ta đi nên cuối cùng hắn ta cũng ở nhà nghỉ ngơi.

Ấy vậy mà gia đình Cung Bát bên cạnh lại ra ngoài.

Không còn cách nào khác, nhà họ không có lương thực. Không ra ngoài thì cả nhà chỉ còn nước c.h.ế.t đói.

Tuyết rơi không ngừng.

Trước cửa nhà phủ đầy tuyết, Tiễn Thất ra ngoài quét một lần, chẳng mấy chốc tuyết lại rơi đầy. Việc quét tuyết này vừa tốn sức, lại vừa khiến cho hơi ấm trên người bị tiêu hao hết.

Hắn ta quyết định không quét nữa, chờ tuyết ngừng rơi rồi tính sau.

Hiếm khi rảnh rỗi, Tiễn Thất cứ thế nằm trong nhà ngủ suốt một ngày, tinh thần mệt mỏi vì kiệt sức thường ngày cũng được phục hồi phần nào.

Ai ngờ, sáng hôm sau mở cửa ra, tuyết trước nhà đã chất cao gần nửa người, hoàn toàn không thể bước ra khỏi nhà.

Trong lòng Tiễn Thất dâng lên chút lo sợ, sau đó là nỗi sợ hãi thật sự.

Hắn ta thấy may mắn vì huyện lệnh đã gia cố nhà cửa trong thành. Cũng may là hắn ta đã nghe theo lời huyện lệnh, tích trữ đủ lương thực và củi. Dù có bị kẹt trong nhà một thời gian cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói.

Nỗi sợ lớn nhất chính là không biết tuyết sẽ rơi đến bao giờ và khi nào lớp tuyết dày kia sẽ tan.

Bình Luận (0)
Comment