Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 293

Gia đình Tiễn Thất hoàn toàn mơ hồ về những ngày sắp tới, nhưng họ cũng chẳng thể làm gì được.

Khó mà dọn dẹp được hết đám tuyết trước cửa nhà. Dù có dọn được cũng chẳng dễ dàng gì, việc này chỉ làm lương thực và củi gỗ cạn kiệt nhanh hơn thôi.

Trong tình cảnh này, ra ngoài còn có ý nghĩa gì nữa?

Thà ở nhà cho xong.

Cả nhà thắt lưng buộc bụng, thu mình trong chăn để giữ sức. Chỉ khi đói quá mới ăn vài miếng cơm, khi đêm lạnh đến không chịu nổi mới dám đốt củi.

Cứ thế mà sống qua mấy ngày.

 

Vậy mà tuyết vẫn chưa tan.

Không ai dám nghĩ Cung gia cách vách giờ ra sao, cũng chẳng còn tâm trí gì quan tâm đến cuộc sống của người khác. Ngay cả tương lai của chính họ cũng không rõ.

Từng ngày từng ngày trôi qua, cả gia đình họ dần trở nên c.h.ế.t lặng. Lúc đầu họ còn đếm xem trong nhà còn bao nhiêu lương thực và củi gỗ, về sau đến cả đếm cũng không còn sức nữa.

Có thể ăn ít hơn một chút thì ăn ít hơn, có thể sống sót qua mùa tuyết này đã là chiến thắng.

Đói thì ăn vài miếng lương thực, khát thì nắm một ít tuyết cho vào miệng. Thỉnh thoảng đốt củi sưởi ấm căn nhà, sau đó lại thu mình vào chăn nằm mơ màng.

Nhìn ra ngoài một lần nữa, tuyết vẫn chưa tan.

 

Từ lúc bắt đầu đến giờ đã bao nhiêu ngày rồi? Hình như không nhớ rõ nữa.

Trong nhà chỉ còn lại ba khúc củi cuối cùng, dù thế nào cũng không nỡ đốt. Hơn nữa chỉ ba khúc củi thì cũng chẳng đốt được bao lâu.

Con gái của Tiễn Thất vẫn luôn ôm củi trong lòng, dường như làm vậy thì người sẽ ấm hơn, sẽ có thêm chút hy vọng.

Trong nhà lạnh lắm, may mà chưa đến mức c.h.ế.t cóng. Cả nhà ngồi co cụm với nhau cũng có thêm chút hơi ấm, có thể sống tiếp.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, đồ ăn cũng sắp hết rồi.

Cuối cùng, hai vợ chồng chỉ có thể để con cái ăn trước, còn mình thì cố chịu đói.

Dần dần, cả nhà không ai còn mở nổi mắt. Họ chẳng còn phân biệt được cảm giác tê liệt trên người là do lạnh hay do đói, cũng không rõ tay chân đang lạnh hay đang đau. Lưỡi cũng cứng đờ.

Họ không biết liệu mình đang ngủ, hay là đã ngất đi, rồi lại từ từ tỉnh dậy.

Thời gian tỉnh táo ngày càng ít.

Cho đến hôm nay, cả nhà hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Trong làn hơi ấm ngập tràn, Tiễn Thất mơ màng mở mắt.

Trước mắt hắn ta là một khoảng mờ mịt, không nhìn rõ được gì, chỉ cảm nhận được một sắc xanh đậm bao trùm xung quanh.

Hắn ta thực sự vẫn còn sống sao?

Cơ thể hắn ta yếu ớt đến mức tưởng như đã chết.

“Người này tỉnh rồi, mau mang bánh quy nén lại đây!” Một giọng nói vang lên, trong trẻo và rõ ràng.

Ngay sau đó, một muỗng cháo nóng hổi mạnh mẽ đút vào miệng Tiễn Thất.

Miệng bất ngờ có thứ gì đó, Tiễn Thất khẽ động lưỡi, phát hiện ra rằng dường như lưỡi không còn cảm giác cứng ngắc nữa, chiếc lưỡi đã mềm trở lại.

Tuy nhiên, không rõ là vị giác đã mất, hay thật sự là hắn ta đã chết, mà đồ ăn dưới địa ngục này lại chẳng có chút hương vị nào.

Tiễn Thất không cảm nhận được mùi vị gì.

Hắn ta chỉ vô thức nhai nhai, phát hiện ra toàn bộ đều là cháo mềm, không có gì cần phải nhai. Thế là hắn ta liền nuốt xuống.

Thức ăn ấm nóng từ từ trôi qua cổ họng rồi xuống bụng. Tiễn Thất cảm nhận rõ ràng dấu vết của nó khi trượt qua thực quản.

Cơ thể hắn ta vẫn còn lạnh nhưng nhờ thứ thức ăn ấm áp này mà được đánh thức và đốt sáng lên từng chút một.

Khi thức ăn xuống tới bụng, ánh mắt Tiễn Thất cũng dần trở nên rõ ràng.

Cuối cùng, hắn ta cũng thấy được rõ trước mặt mình có một thanh niên trẻ, đang cầm một bát gỗ đút cho hắn ta ăn.

Còn bản thân hắn ta thì đang được bọc trong một cái túi lớn màu xanh, rất kín và chắc chắn.

Một cảm giác không hề gò bó.

Đã trải qua cái lạnh thấu xương ấy, Tiễn Thất không ngờ rằng thứ này lại mang đến cho hắn ta cảm giác an toàn.

Hắn ta rất muốn rúc sâu vào trong cái túi nhưng tiếc là không còn sức lực.

Tuy vậy, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại, có thể nhớ ra một vài điều.

Ánh mắt Tiễn Thất dừng lại trên người nam nhân, giọng nói đứt quãng và yếu ớt hỏi: “Ta... ta vẫn còn sống sao... vợ ta đâu... bọn nhỏ đâu rồi?”

Nam nhân thấy hắn ta vẫn có thể nói được nhiều như vậy, không khỏi vui mừng nói: “Yên tâm đi! Ngươi vẫn sống, gia đình ngươi cũng đều sống cả. Tuy họ không tỉnh nhanh như ngươi, nhưng chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi. Ta tuyệt đối không nói dối.”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, hãy nhanh chóng ăn hết chỗ đồ ăn này. Đợi ăn no, uống đủ, cơ thể hồi phục thì mới có sức mà đi thăm vợ con.”

Nghe vậy, Tiễn Thất mới cảm thấy yên lòng.

Một muỗng thức ăn nữa được đút vào miệng, hắn ta ngoan ngoãn nuốt xuống.

Lần này, có vẻ như vị giác đã hồi phục phần nào. Hắn ta có thể cảm nhận được mùi hương nồng nàn của lương thực trong miếng ăn.

Thơm quá...

Tiễn Thất từ từ thưởng thức, có phần không nỡ nuốt.

Nhưng thấy nam nhân bên cạnh vẫn đang đợi để đút thêm, hắn ta đành phải nuốt xuống.

Nam nhân trẻ nhẫn nại đút cho hắn ta ăn xong nửa bát cơm, sau đó cho hắn ta uống ít nước ấm, rồi nói: “Trước hết cứ ăn từng này đã. Ngươi đã đói lâu rồi, không nên ăn quá nhiều một lúc.”

“Được rồi, ta còn phải cho nhiều bệnh nhân khác ăn, ta qua bên đó lo liệu trước. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào vợ ngươi tỉnh lại ta nhất định sẽ báo ngay.”

“Hai khắc sau ta sẽ mang cho ngươi một bát thuốc. Trong thời gian đó nếu có việc gì, ngươi cứ gọi hai tiếng là ta nghe được.”

Nói xong hắn ta nhìn Tiễn Thất, chờ phản hồi.

Tiễn Thất nhìn nam nhân, thật ra trong lòng hắn ta còn rất nhiều điều muốn hỏi.

 

Ví dụ, đây là đâu? Cái túi đang bọc hắn ta là gì? Sao lại ấm áp và thoải mái thế?

Người này là ai, có phải là người của huyện lệnh không? Trong tình cảnh như vậy, tại sao họ lại cứu những người như hắn ta, lại còn cho hắn ta ăn những thứ ngon lành như vậy...

Hắn ta nghĩ rất nhiều.

Nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu rồi thốt ra một tiếng “ừ” nhẹ.

 

Nam nhân trẻ thấy vậy thì nhanh chóng quay đi, lấy một bát gỗ khác từ cái rổ không xa lắm, rồi bước đến gần người khác để đút ăn.

Lúc này Tiễn Thất mới nhìn rõ, còn rất nhiều ngươi đang nằm dưới đất như hắn ta, ai cũng được bọc trong những cái túi màu xanh.

Có người đã tỉnh, có người vẫn đang ngủ. Nhưng nhìn kỹ thì n.g.ự.c họ đều phập phồng.

Tất cả đều còn sống.

Tiễn Thất nghĩ đến vợ con mình rồi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Trong huyện Miên Sùng.

Thu Nương và những người khác vẫn đang nỗ lực cứu trợ.

Lô chất làm tan tuyết đầu tiên đã sắp hết, họ phải dùng xẻng để đào. Cuối cùng cũng có thể mở đường thoát khỏi đống tuyết chặn trước cửa nhà mọi người.

Tiếc thay, không phải ai cũng đợi được đến lúc họ tới.

Tuyết trên đường được đào lên, thỉnh thoảng lộ ra những người không biết đã bị đóng băng từ bao giờ. Thậm chí còn có cả chó, mèo.

Những người ở trong nhà cũng chưa chắc đã may mắn, luôn có người không thể trụ nổi đến khi họ đến.

Có vài gia đình bất hạnh, nhà cửa không chống chịu nổi, đã sụp đổ.

Khi thấy cảnh tượng như vậy, mắt Thu Nương và những người khác đều đỏ hoe, sống mũi cay xè. Nhưng họ không dám khóc, sợ một khi nước mắt rơi sẽ đóng băng trên mặt.

Hơn nữa, khóc cũng tốn sức, chi bằng cứu thêm nhiều người hơn.

Con người luôn nhỏ bé trước thiên nhiên, nhưng may mắn là họ không hoàn toàn bất lực. Có sự giúp đỡ của Phương Tiên Nhi, họ đã có thể giành lại vài mạng người từ tay ông trời.

Công tác cứu trợ được đẩy nhanh.

Thống kê lại, thương vong chỉ chiếm số ít, đa phần người dân đều được cứu sống.

Dù là thương nhân, người đọc sách hay dân thường thì tất cả đều được họ cứu thoát, giờ đều đã an trí trong hàng loạt lều giữ ấm.

Trong lều có lò sưởi ấm, thức ăn nóng, nước uống, và thuốc men được cung cấp liên tục.

Ngày càng nhiều người tỉnh dậy, dần dần hồi phục sức sống.

Thậm chí họ còn cứu được cả huyện lệnh của huyện Miên Sùng từ nha môn.

Trong đêm tuyết rơi hôm đó, huyện lệnh đang làm việc thâu đêm trong nha môn, chỉ còn vài hộ vệ ở lại cùng ông ấy.

Có lẽ huyện lệnh cũng không ngờ tuyết lại rơi nhanh như vậy.

Vì lượng dự trữ trong nha môn có hạn, việc họ cầm cự được đến giờ đã là điều rất khó khăn. Tình trạng của họ đều rất tệ, huyện lệnh vẫn đang hôn mê, đang được đội ngũ y tế nỗ lực cứu chữa.

Thu Nương và những người khác còn tìm được một vài thứ trong nha môn.

Trước khi xảy ra thảm họa tuyết, huyện lệnh Miên Sùng như có linh cảm gì đó, nên trước đó đã gửi thư cầu cứu đến tri phủ Nham Thành, nhưng không được coi trọng, chỉ nhận lại được một bức thư hồi đáp mơ hồ cho có lệ.

Huyện lệnh cũng gửi yêu cầu cứu trợ đến hai huyện lân cận, nhưng không có hồi âm.

Ông ấy còn soạn một lá thư gửi cho huyện lệnh huyện Hưng Hòa, nhưng sau khi đắn đo, cuối cùng vẫn không gửi đi.

Có lẽ vì ông ấy cũng coi như hiểu rõ cách hành xử của huyện lệnh Hưng Hòa trước đó, nên không kỳ vọng gì vào họ.

Điều này cũng chứng tỏ một cách gián tiếp rằng công tác giữ bí mật của họ hiện tại khá tốt, không để lộ ra tin tức về việc thay đổi người.

Vì không thể cầu cứu từ bên ngoài nên huyện lệnh đã tự mình cố gắng rất nhiều. Thậm chí bỏ ra không ít tài sản cá nhân để hỗ trợ dân sinh.

Nếu không phải nhờ ông ấy tu sửa nhà cửa trong thành thì thương vong lần này phải nhiều hơn gấp mấy lần.

Bình Luận (0)
Comment