Thực ra, ngoài gia vị, Thịnh Quân còn nghĩ ra một cách chế biến thịt gà khác. Trong điều kiện cho phép, bọc gà trong bột mì hoặc bột mì ăn liền rồi làm gà rán cũng rất ngon... Tuy nhiên, hiện giờ cả hai huyện đều không có đủ dầu mỡ, Miên Sùng lại toàn bệnh nhân. Thôi, cứ ăn vậy đi!
Gà vịt còn nhiều công dụng.
Ngoài việc ăn thịt, Thu Nương còn tổ chức những bệnh nhân đã hồi phục giúp nhổ sạch lông gà vịt.
Lông gà có thể dùng làm phân bón hoặc đồ trang trí, còn lông vịt thì đặc biệt hữu ích trong việc giữ ấm.
Thu Nương truyền lại một phương pháp mà Phương Tiên Nhi dạy.
Mọi người nghe theo, rất nhanh đã tách lông tơ và lông lớn ra. Rửa sạch, sấy khô, sau đó nhồi vào quần áo. Mặc vào sẽ ấm như áo bông mỏng.
Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần là nhồi lông vào thì lông sẽ bay lung tung, thậm chí sẽ bị dồn vào một chỗ.
Phương Tiên Nhi lập tức đưa ra một ý tưởng khác.
Nàng bảo mọi người khâu thành từng ô hình thoi nhỏ trên quần áo để giữ lông ở trong từng ô. Nhờ đó lông sẽ không bay ra ngoài.
Làm quần áo theo cách này rất mới mẻ, mặc vào khá đẹp.
Loại áo này được gọi là “áo lông vũ”.
Số lượng cây bông của huyện Hưng Hòa chỉ miễn cưỡng đủ dùng, chắc chắn không thể phân chia sang Miên Sùng. Nhưng những chiếc áo lông vũ này đã giải quyết được không ít vấn đề.
Do điều kiện hạn chế nên chắc chắn những chiếc áo lông vũ này khác xa với loại áo Thịnh Quân từng thấy ở thời hiện đại.
Hiệu quả giữ ấm cũng tạm được, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra hiện tượng lông tơ chui ra ngoài.
May thay, người xưa rất thông minh.
Một số bác gái với kỹ năng tinh xảo đã thiết kế các đường may đặc biệt. Từng mũi khâu được khâu rất tỉ mỉ khiến cho lông ít bay ra ngoài hơn. Thêm vào đó, xung quanh các ô hình thoi còn được thêu những đường chỉ tinh tế. Theo Thịnh Quân thấy thì rất thời trang.
Giờ khắc này, dường như thẩm mỹ của người xưa và hiện đại đã giao thoa.
Vô số lông vịt được phân phát cho người dân Miên Sùng.
Mọi người tranh thủ thời gian rảnh để làm việc, tự may áo lông vũ để mặc, khả năng chống rét cũng được nâng cao, ra ngoài không còn lo sợ gió lạnh.
Tuy nhiên, số lượng lông vịt có hạn nên nhiều người phải trộn thêm lông gà vào quần áo, nhưng nhìn chung vẫn rất ấm áp.
Trình huyện lệnh thấy cảnh đó thì càng khâm phục Thu Nương và những người đi cùng.
Trước đây, mọi người cũng biết nhét lông vào quần áo để giữ ấm, nhưng không ai ngờ rằng giữa lông gà và lông vịt lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Xem ra sau này có thể nuôi thêm nhiều vịt.
Phương pháp khâu ô hình thoi để giữ lông cũng rất sáng tạo, thực sự thông minh, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Công cuộc cứu trợ đã kết thúc, cuối cùng năm mới cũng đến.
Nhớ lại chương trình đón Tết năm ngoái, Thu Nương và mọi người chia nhau đến các lều trại hát vài bài cho dân chúng Miên Sùng nghe.
Đó đều là những bài hát dễ thuộc, lời đơn giản dễ hiểu, giai điệu vui tươi, rất dễ cho mọi người hát theo.
Trong tiếng hát vang dội, không khí Tết đã bắt đầu tràn ngập mọi nơi.
Dưới sự đồng lòng của mọi người, huyện Miên Sùng dần dần hồi sinh.
Thu Nương biết rằng, việc cứu người chỉ là khởi đầu.
Trước khi Miên Sùng hoàn toàn trở lại như bình thường, họ vẫn cần liên tục cung cấp lương thực.
Nhưng Hưng Hòa, nơi họ đang bám trụ cũng đang trong giai đoạn tiến lên. Thời gian hỗ trợ không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ kìm hãm sự phát triển.
Phương án tốt nhất là hỗ trợ cho Miên Sùng nhanh chóng tự đứng vững.
Thu Nương rà soát qua những tài nguyên hiện có ở Miên Sùng, định viết thư cho Tảo Nhi.
Trước khi lên đường, Tảo Nhi từng nói qua, các vấn đề bình thường trong cuộc cứu trợ này sẽ để Thu Nương tự quyết và nàng ấy cũng đã làm khá tốt.
Nhưng những việc quan trọng liên quan đến sự phát triển sau này thì cần phải bàn bạc với mọi người.
Dù là bàn bạc, nhưng vì nàng ấy đang ở Miên Sùng nên hiểu rõ tình hình hơn, cần phải đề xuất một kế hoạch sơ bộ.
Thu Nương dùng bút than gõ nhẹ lên giấy.
Trang trại nuôi gà vịt ở Miên Sùng bị thiệt hại nặng nề, chắc chắn trong khoản thời gian dài nữa không thể mang lại hiệu quả.
Nghe nói, Trình huyện lệnh còn tổ chức dân chúng trồng khá nhiều cây hạt dẻ. Được biết chất lượng cũng khá tốt, mùa thu năm ngoái thu hoạch đã đạt được kết quả không tồi. Các món ăn từ hạt dẻ cũng trở thành một đặc sản nổi tiếng trong thành. Trong quá trình sửa chữa nhà cửa vào mùa đông, hạt dẻ cũng đóng góp đáng kể trong việc kiếm tiền.
Cây hạt dẻ chịu được lạnh, năm nay vẫn có thể tiếp tục trồng, nhân cơ hội này mà mở rộng quy mô luôn.
Chỉ là, phải đợi đến mùa thu mới thu hoạch, thế thì quá lâu... Trước khi vào thu phải tìm cách khác.
Đúng rồi, có thể chia bớt việc từ Hưng Hòa sang Miên Sùng, giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn.
Vừa khéo, Hưng Hòa đang quá bận rộn. Nếu chuyển bớt công việc sang, họ cũng có thể đỡ phần nào.
Nhưng vấn đề là, chia công việc gì cho phù hợp?
Nghĩ về những chuyện này thật đau đầu.
Thu Nương liền ra ngoài trò chuyện với một vài người dân Miên Sùng. Nói chuyện được một lúc, nàng ấy nghe thấy có người than thở rằng cuộc sống ở Miên Sùng thật khó khăn. Sản vật địa phương khan hiếm, thậm chí hai ngọn núi gần đó cũng chẳng có gì, trơ trụi, không có cả chim chóc, chưa từng thấy loài vật nào, chỉ có thể đào được mấy cục đá đen thui.
Nếu không phải nhờ huyện lệnh luôn tìm cách kéo mọi người đi làm việc thì có lẽ cuộc sống còn khó khăn hơn.
Nghe xong, lòng Thu Nương bỗng giật mình, cảm thấy mô tả về ngọn núi này nghe rất quen.
Nàng ấy nhanh chóng đưa người đi xem tình hình ngọn núi.
Sau khi làm tan một phần tuyết, tiếp đó lại dùng công cụ phá vỡ lớp băng cứng rắn đóng trên mặt đất, quả nhiên họ đào lên được rất nhiều cục đen sì sì.
Thu Nương lập tức nhận ra đó là than đá.
Xong rồi, nàng ấy biết mình nên chuyển việc gì sang Miên Sùng rồi!
*
Trước đó, Phương Tiên Nhi đã đưa một tấm bản đồ có vị trí mỏ than cho bọn họ. Họ có thể lần theo chỉ dẫn của bản đồ, tìm mỏ than, rồi sau đó có thể dùng thuốc nổ để khai thác. Việc này sẽ làm tăng đáng kể hiệu suất khai thác than. Từ đó có thể thành công sản xuất than tổ ong.
Nơi có mỏ than cách huyện Hưng Hòa một đoạn không gần. Việc vận chuyển qua lại cũng tốn không ít công sức.
Nhưng hai mỏ than mà người dân Miên Sùng phát hiện lại khác. Không chỉ nằm gần huyện mà dường như trữ lượng than cũng dồi dào hơn.
Nếu chuyển các ngành liên quan đến sản xuất than tổ ong đến Miên Sùng thì có thể dừng khai thác mỏ than chỗ họ, biến chỗ đó thành một kho dự trữ than.
Như vậy, cũng có thể chuyển nhóm tù nhân đào than qua đây, tiếp tục cống hiến sức lao động.
Tuy nhiên, dù có chuyển đám người kia tới thì chắc chắn nhân lực vẫn không đủ. Vẫn phải tuyển thêm một số người ở Miên Sùng làm công việc khổ sai, đồng thời phải tăng đãi ngộ để bù đắp.
Có ý tưởng rồi, Thu Nương nhanh chóng viết thư gửi cho Tảo Nhi, nói về những ý tưởng này.
Trong những ngày chờ hồi âm, tuyết tích tụ trong thành cũng được dọn sạch hoàn toàn.
Sau khi được kiểm tra độ an toàn, có thể tiếp tục ở lại những căn nhà không có vấn đề. Họ còn rải nhiều vôi sống khắp thành để “khử trùng”.
Sau đó phải sắp xếp cho người dân sống trong lều dần dần trở về.
Trong quá trình trở về, phần lớn dân chúng đều bày tỏ sự luyến tiếc sâu sắc đối với những chiếc lều vải. Đồng thời họ cũng trở nên thân thiết với Thu Nương và nhóm của nàng ấy.
Mỗi ngày mọi người đều ngủ trong những chiếc lều ấm áp, mở mắt ra là đã có đồ ăn nóng hổi và ngon lành để ăn.
Khi không có việc gì, họ còn có thể trò chuyện với những người bệnh xung quanh, thậm chí còn có người đến dạy họ hát những bài hát hay.
Việc duy nhất họ cần làm là nhanh chóng điều dưỡng cơ thể, không phải lo lắng về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Những ngày như thế thật là quá thoải mái.
Người dân bắt đầu trở về, Trình huyện lệnh cũng gần như hồi phục hoàn toàn.
Thu Nương nhanh chóng giao lại những việc vặt vãnh trong thành cho ông ấy. Nhóm của nàng ấy chỉ phụ trách cung cấp lương thực và làm một số công việc quan trọng.
Sau khi Trình huyện lệnh tiếp quản công việc, ông ấy và nha dịch cũng bắt đầu thành thạo sắp xếp các công việc trong thành.
Thu Nương nhân cơ hội này cũng học hỏi được nhiều điều, ghi nhớ lại từng việc để sau này về nhà chia sẻ với mọi người.
Nhóm của họ đều xuất thân giang hồ, đây là lần đầu tiên có cơ hội tiếp xúc với những phương pháp quản lý chính quy.
Miên Sùng không khó quản lý, dù sao đây cũng là một huyện nhỏ không được coi trọng.
Trước đây, số người sống trong này còn ít hơn cả huyện Hưng Hòa. Sau khi hứng chịu một trận thiên tai tuyết, lại có thêm một số người thiệt mạng thì dân số càng giảm thêm. Hiện nay tổng số người của hai huyện gộp lại vẫn chưa đến chục nghìn người.
Đến khi người dân đã trở về gần hết thì cũng là lúc thư hồi âm của Tảo Nhi đến.
Kế hoạch sản xuất than tổ ong nhận được sự đồng tình của mọi người, chính thức khởi động ở Miên Sùng.
Tuy nhiên, những thứ như lò than thì Tảo Nhi nói vẫn nên để Hưng Hòa làm.
Thu Nương nhận được thư thì lập tức thông báo cho Trình huyện lệnh về một loạt kế hoạch của họ. Đồng thời cũng nhắc đến chuyện hai ngọn núi than kia.