Trình huyện lệnh nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.
Ông ấy cũng biết việc cả thành ăn không ngồi rồi trong khoảng thời gian qua tiêu tốn như thế nào, còn đang lo lắng chuyện khôi phục lại huyện thành như thế nào thì không ngờ đối phương đã nghĩ ra giải pháp chu toàn.
Hơn nữa, mấu chốt để giải quyết vấn đề lại là hai ngọn núi bỏ hoang khiến người ta đau đầu kia.
Hóa ra đó không phải là núi bỏ hoang, mà là núi báu ẩn chứa than đá!
Về chuyện than đá, Trình huyện lệnh có nghe qua.
Chỉ là thứ này quá quý giá, ông ấy không hiểu rõ lắm về nó và cũng chưa từng tận mắt thấy.
Huyện Miên Sùng nằm ở Bắc địa, lại là nơi hẻo lánh không được ai chú ý, nên ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
May mắn thay, nhờ những lý do này mà tin tức về việc Miên Sùng có thể có than vẫn chưa bị lộ ra ngoài.
Thu Nương nghe vậy liền nói: “Giờ ngài đã biết tầm quan trọng của nó. Sau này càng không thể để lộ tin tức này.”
“Đương nhiên rồi!” Trình huyện lệnh nghiêm túc đáp.
Bàn bạc việc này xong, họ bắt đầu chuẩn bị cho một loạt công việc liên quan đến khai thác than.
Khai thác than, vận chuyển than, trộn vật liệu, làm than tổ ong... Trong đó còn bao gồm một số công việc hậu cần, mỗi bước đều phải sắp xếp người.
Việc sản xuất than chuyển đến Miên Sùng thì cần huy động sức lực của cả một huyện. Chắc chắn sẽ không còn nhỏ lẻ như khi ở huyện Hưng Hòa nữa.
Theo lời của Phương Tiên Nhi thì có thể mở một công xưởng than tổ ong trong huyện.
Trước kia, họ chỉ làm than tổ ong để sưởi ấm cho một huyện thành.
Còn ở Miên Sùng, việc mở công xưởng sản xuất than không chỉ có thể cung cấp nhiệt cho cả hai nơi. Mà còn có để tích trữ rất nhiều than làm nguồn dự trữ vật tư.
Ban đầu họ cũng tính đến việc bán than tổ ong như một món hàng, nhưng sau đó ý tưởng này bị bác bỏ.
Thứ này có vẻ khá nhạy cảm, giống như lương khô. Người mình dùng thì không sao, nhưng khi chưa đủ thực lực thì không nên để người ngoài biết.
Nói đến thực lực.
Vốn dĩ việc thu phục huyện Miên Sùng không nằm trong kế hoạch ngắn hạn của họ. Chỉ là sự việc diễn ra đột ngột, họ lại tình cờ gặp phải, nên cứ thuận thế mà làm.
Đợi đến đầu mùa xuân năm sau, họ còn có kế hoạch tiến lên biên cương phía Bắc.
Nhìn theo cách này thì một khi đã nhấc bước thì tốc độ tiến lên sẽ nhanh hơn tưởng tượng, không thể nào dừng lại được nữa.
Vì vậy, họ cần chuẩn bị đầy đủ, tích trữ nhiều hàng hóa. Chỉ có như thế, sau khi chiếm được một vùng đất mới thì họ mới có thể nhanh chóng điều phối tài nguyên và phát triển nó.
Về phía Miên Sùng.
Trình huyện lệnh lo liệu việc mở công xưởng sản xuất than, Thu Nương tạm thời cũng không thể rời đi, cùng bận rộn với ông ấy.
Đội vận chuyển lương thực giữa hai nơi cũng chưa từng ngơi nghỉ.
Tuy nhiên, Hai Con – công thần trong cuộc cứu trợ lần này, giờ đây có thể khải hoàn về núi.
Nhanh chóng trở về, Hai Con được nâng như trứng hứng như hoa trở lại bên cạnh Thịnh Quân.
Với những gì đã làm được lần này, hình tượng của nó trong lòng mọi người lại càng cao lớn hơn nữa.
Từ “thú cưng của Phương Tiên Nhi” thành “thú cưng lợi hại của Phương Tiên Nhi”.
Dường như Hai Con có chút tự hào về điều này.
Khi quét sân trong tiệm của Thịnh Quân, cách nó quét cũng thay đổi từ chậm rãi sang quét theo vòng tròn.
Khiến Thịnh Quân dở khóc dở cười.
Sau khi hoàn thành cứu trợ ở Miên Sùng, Thịnh Quân cũng mở khóa một thành tựu đặc biệt mang tên [Đưa than giữa ngày tuyết]. Kết hợp giữa trận bão tuyết và công việc sản xuất than sau đó, cái tên này khá hợp lý.
Thịnh Quân xem xét phần mô tả chi tiết về thành tựu này: Thành công chống lại một trận bão tuyết ở khu vực liên kết, tỷ lệ sống sót của cư dân trong khu vực đạt trên 80% là có thể mở khóa.
Ánh mắt nàng lướt qua bốn chữ “khu vực liên kết”. Không biết hệ thống lại đang bày trò gì mới.
Lần này chống lại bão tuyết được thành tựu. Lẽ nào khi chống lại những thiên tai khác thì cũng có thể có phần thưởng.
Nhưng nói thật lòng, Thịnh Quân không muốn có khó khăn khổ nạn để đổi lấy những thành tựu kiểu này. Việc đổi chác như thế này khiến lòng người cảm thấy không dễ chịu.
Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, Thịnh Quân mở phần thưởng lần này, ánh mắt lại bừng sáng.
Cuối cùng cuốn sách giáo khoa trung học mà nàng mong chờ từ lâu cũng xuất hiện!
Nàng nhìn qua một chút thì phát hiện đây là bản bìa cứng, dày hơn nhiều so với cuốn sách giáo khoa tiểu học trước đó, nội dung bao gồm kiến thức từ lớp 6 đến lớp 12.
Lần này không thấy sách Mỹ Thuật hay Âm Nhạc... Ừm, khi lên cấp hai thì mất đi hai môn Mỹ Thuật và Âm Nhạc, sắp xếp này cũng khá thực tế.
Ngoài các môn cơ bản như Ngữ Văn và Toán thì còn có thêm Lý, Hóa, Sinh, cả Địa Lý, Lịch Sử cũng không bị bỏ qua.
Ba môn Lý, Hóa, Sinh không có gì để nói.
Thịnh Quân liếc qua cuốn sách Địa ,Lý. Bên trong có đầy đủ bản đồ, từ huyện nhỏ đến thế giới lớn đều được đánh dấu.
Tuy tên gọi có hơi khác, nhưng sự phân bố các mảng địa chất rất giống với bản đồ thế giới hiện đại, chỉ khác ở một số chi tiết.
Nàng lật qua vài trang sách Lịch Sử, phát hiện trong đó toàn là những câu chuyện xa lạ.
Tuy nhiên, cách trình bày và giải thích lại rất giống với sách Lịch Sử hiện đại. Các phân tích về từng triều đại cũng rất chi tiết.
Có vẻ như những cuốn sách này được biên soạn riêng cho triều đại này, rất thực dụng.
Nhận được bộ sách giáo khoa trung học này thì Tảo Nhi và mọi người lại có thêm thứ để học. Hy vọng mọi người sẽ sớm áp dụng những kiến thức này vào việc phát triển.
Đúng vào ngày Thịnh Quân nhận được sách thì cũng là lúc Tảo Nhi và đội vận chuyển lương thực về tới. Về muộn hơn so với mọi khi.
Khi Tảo Nhi bước đến trước mặt Thịnh Quân, trên khuôn mặt vẫn thoáng nét lo âu.
Thịnh Quân thấy vậy thì hỏi tình hình.
Chỉ nghe Tảo Nhi thở dài: “Hầy, dạo này phải vận chuyển đồ đạc liên tục, ngựa bị quá sức. Ta nghe người đánh xe nói, chỉ có hai con ngựa thì e là không thể chạy tiếp được nữa.”
Thời buổi này, ngựa cũng là thứ rất quý. Đối với họ, nó là thứ không thể thiếu được.
Ngựa thường xuyên bị thương, cần được thay thế, phải liên tục chi tiền mua ngựa.
Hơn nữa, họ cũng đã quen với mấy con ngựa trước, giờ lại thấy đau lòng.
Thịnh Quân nghe vậy cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, mấy con ngựa của các ngươi có đóng móng ngựa không?”
Tảo Nhi tò mò: “Đóng móng ngựa là cái gì?”
Thịnh Quân giải thích: “Đó là thứ được đóng vào dưới chân ngựa, theo hình dáng của đế chân. Đóng một cái móng sắt vào móng ngựa, như vậy ngựa có thể chạy lâu hơn.”
Tảo Nhi nói: “Đúng là do móng của hai con ngựa đó bị mài mòn quá nhiều nên mới không chạy được. Nghe chuyện đóng móng ngựa, có vẻ là một cách hay. Đau một lần còn hơn đau lâu dài, giảm thiểu mài mòn móng cũng rất đáng giá.”
Thịnh Quân cười: “Vậy thì ngươi nhầm rồi, không có chuyện đau một lần đâu. Phần dưới móng ngựa giống như móng tay của ngươi vậy. Khi cắt móng tay sẽ không đau, cũng như ngựa bị đóng móng cũng không cảm thấy đau. Tất nhiên, nếu cắt móng tay đụng vào da thì sẽ đau. Khi đóng móng cũng phải chú ý đến điều đó.”
Tảo Nhi vui vẻ nói: “Thì ra là vậy, từ giờ ngựa của chúng ta có thể được cứu rồi! Ta lại học thêm được một điều hữu ích, chờ khi về thành phải khoe cho mọi người biết mới được.”
Có thể giúp được việc, Thịnh Quân cũng rất vui.
Nàng mô tả cụ thể hình dáng móng ngựa, Tảo Nhi nhanh chóng ghi nhớ, dự định quay về sẽ làm ngay.
Chuyện đóng móng ngựa kết thúc.
Cuối cùng, Thịnh Quân cũng có cơ hội đưa bộ sách giáo khoa trung học cho Tảo Nhi.
“Đây là…” Tảo Nhi lật giở từng trang, mắt sáng rực lên.
Đã khá lâu kể từ lần trước Phương Tiên Nhi đưa ra một quyển sách quý như vậy.
Sau khi học bộ sách đó, Tảo Nhi và mọi người đều có thể hiểu được những kiến thức trong đó quý giá đến nhường nào.
Những kiến thức thông thường không cần bàn đến.
Môn Âm Nhạc cũng đã giúp họ rất nhiều. Những bài hát kia có thể dùng để khích lệ, đoàn kết người dân, vô cùng hữu ích, có thể truyền cảm hứng mạnh mẽ.
Rồi đến Toán Học.
Sau khi học xong, mỗi người đều có thể đảm nhiệm công việc tính toán.
Còn Ngữ Văn, giúp họ nói năng lưu loát hơn. Những câu từ khi nói chuyện với người khác cũng có nội dung sâu sắc hơn, không ai dám coi thường họ nữa.
Giờ đây, Phương Tiên Nhi lại đưa ra một bộ sách khác, nói rằng trong đó chứa những kiến thức cao cấp hơn nhiều so với trước!
Điều này sao có thể không khiến người ta phấn khích được kia chứ?
Thịnh Quân nói: “Ta đã từng nói với ngươi. Nhưng ta đoán có lẽ ngươi cũng nghi ngờ, vì sao những thứ trông rất bình thường như vậy khi kết hợp với nhau, lại có thể tạo ra sức mạnh lớn đến thế.”
“Còn về đất bị axit hóa trước đây, tại sao lại có thể dùng vôi tôi để cứu chữa. Và cái bánh xe dùng để dẫn nước, tại sao nó lại mạnh mẽ đến vậy.”
“Tất cả những câu hỏi đó, ngươi đều có thể tìm thấy câu trả lời trong bộ sách này. Thậm chí từ đó làm ra được nhiều thứ hơn nữa.”
“Tảo Nhi, từ trước đến giờ, trong lòng ta ngươi luôn là người nhạy bén nhất. Ta tin rằng ngươi sẽ nắm vững những thứ này rất tốt. Lần này về, hãy hướng dẫn mọi người cùng học thật tốt nhé!”