Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 30

Tảo Nhi vội vàng kéo hắn qua một bên: “Lý thúc, thúc bớt giận trước đã, chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm được người, nghĩ cách đón người về đã rồi nói sau!”

“Cháu nói đúng!” Lý Phát Tông cũng tỉnh táo lại, trong nháy mắt lại thở dài một hơi.

 

Nói muốn đón người về nhưng nào có dễ dàng như vậy. Cứng rắn tới cửa đòi người chắc chắn là không được, phải nghĩ cách nào đó âm thầm đưa người đi thì mới được, nhưng trong đầu hắn lúc này rất loạn, làm sao cũng không nghĩ ra được một biện pháp khả thi!

“Lý thúc, một mình thúc không được đâu, dù sao cũng phải dẫn theo một trợ thủ.”Tảo Nhi nói: “Không bằng để cháu đi theo thúc nhé?”

“Vẫn là để cháu đi với Lý thúc đi!” Đại Ngưu tiến lại gần nói: “Trong huyện thành nói không chừng còn loạn hơn, hai chúng ta đi vào đó càng dễ làm việc hơn.”

 

“Cũng được.”

Tảo Nhi gật đầu, chỉ vào người Trương gia đang khóc giống như khóc tang bên cạnh hỏi: “Vậy bọn họ làm sao?”

Lại chỉ tên trộm đang nằm liệt trên mặt đất giả chết: “Còn có hắn ta nữa, xử lý thế nào mới tốt?”

“Trước tiên cứ bịt miệng ba người này lại, trói ở trong nhà. Nếu ngày nào muội tử ta còn chưa tìm về được thì ngày đó bọn họ cũng đừng hòng nhúc nhích, cũng không được ăn cơm, tốt nhất là để cho c.h.ế.t đói!” Lý Phát Tông hung ác nói: “Còn tên trộm kia thì đánh gãy chân ném ra ngoài, cho hắn ta tự sinh tự diệt!”

Không thể trách hắn làm đến mức tuyệt tình, thật sự là những người này làm ra chuyện còn không bằng heo chó!

Trước đây khi mọi chuyện đều ổn, người Trương gia nhìn cũng giống con người, ai mà biết hiện tại lại giống như quỷ, hiện ra nguyên hình xấu xí.

Nghĩ đến đây cơn tức lại nổi lên, Lý Phát Tông quay đầu lại, đánh rụng hai cái răng của hai người già kia.

“Haizz, ai bảo các ngươi làm chuyện vô sỉ như vậy chứ, thật đúng là không biết xấu hổ mà!”Tảo Nhi bĩu môi, đứng bên cạnh châm chọc.

Nàng ấy lại cho Đông Ca Nhi uống thêm hai ngụm nước đường, còn lấy chút rau quả khô cho thằng bé ăn. Đông Ca Nhi ăn như hổ đói, vừa nhìn liền biết là bị đói, dáng vẻ nhỏ bé làm cho người ta phải đau lòng.

Lần này đưa thằng bé về núi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sau này cha ruột của Đông Ca Nhi trên danh nghĩa chính là người chết.

Nhưng không sao cả, không có người cha ruột này, trên núi có nhiều hán tử như vậy, ai cũng đều có thể làm cha nuôi của thằng bé, còn có một đống hài tử chơi cùng nữa, nói thế nào cũng tốt hơn bây giờ!

Mặt trời đã qua giữa trưa, không thể lãng phí thêm thời gian nữa, một đám người lấy lương khô ra ăn mấy miếng rồi bắt tay vào công việc.

Trong thôn vẫn im ắng, có vài người có lẽ nghe thấy động tĩnh nhưng không muốn gây chuyện nên từ đầu tới cuối đều không đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Nếu bọn họ là người cùng ở một thôn, nếu như hàng xóm cứ thu mình như vậy thì có lẽ họ rất không có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ bọn họ là người từ bên ngoài đến, lại thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất thì làm việc cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều.

Trước tiên trói ba tên súc sinh Trương gia lại, nhốt vào nhà, lại hỏi rõ thân phận của tên trộm kia, hóa ra hắn ta là gã lưu manh đầu thôn.

Tên này cho ra bên ngoài cũng là một tai họa, trực tiếp đánh gãy chân ném về nhà chính là phương thức xử lý tốt nhất.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Lưu Nhị Sơn liền ôm Đông Ca Nhi vào trong ngực, chuẩn bị dẫn người trở về. Hắn cũng lấy túi lương thực bị trộm, còn có số lương thực còn lại của Trương gia cùng mang về núi.

Lý Phát Tông và Đại Ngưu định vào huyện thành, có lẽ tối nay sẽ qua đêm ở bên ngoài.

Tảo Nhi chia cho bọn họ một phần đồ ăn mang theo. Những thứ này vốn là định tặng cho cô mẫu, nhưng nhà cô mẫu đã trống không nên chỉ chừa lại một ít đồ ăn để ăn trên đường về, số còn lại thì đưa cho Đại Ngưu để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Sau khi chia đồ ăn, lại bắt đầu đưa tiền. Lần này mọi người ra ngoài, trên người cũng không mang theo quá nhiều tiền, chỉ gom góp tổng cộng được chừng mười văn.

“Trước khi vào huyện thành, mỗi người phải nộp năm văn tiền, chỉ mong giá không tăng lên.” Tảo Nhi thở dài: “Nhưng mà trước mắt lương thực giá cao, nếu thực sự không còn cách nào khác, các ngươi chỉ có thể lấy ít đồ ra, xem có thể đổi chút tiền hay không.”

“Mọi việc đều phải cẩn thận, sau khi chúng ta trở về nếu hai ngày mà không thấy các ngươi thì ta sẽ vào thành để tìm các ngươi.” Lưu Nhị Sơn nói.

 

Hai người Đại Ngưu lần lượt gật đầu.

Hai nhóm người lại cẩn thận dặn dò thêm mấy câu rồi nhanh chóng mỗi bên đi một ngả.

 

Khoảng cách từ thôn Sa Thổ đến huyện thành cũng tương đối xa, một đường đi tới lại không thấy bao nhiêu người. Thỉnh thoảng gặp được người đi đường thì cũng là một thân qua loa, thần sắc căng thẳng, trên người mang theo cảm giác khẩn trương khó hiểu.

Đến khi Đại Ngưu và Lý Phát Tông đi đến bên ngoài huyện thành thì trời cũng đã tối.

Từ xa nhìn lại, có hai người lính canh đang canh gác ở cổng thành đang đứng xiên xiên vẹo vẹo. Ngoài thành có rất nhiều người, nhìn không rõ là lưu dân hay là dân thường, nhưng không ai trong số họ muốn vào thành. Ngồi một hồi lâu, không chỉ có không có người vào mà ngay cả người ra khỏi thành cũng không có.

Đại Ngưu cảm thấy kỳ quái, trong lòng sinh ra vài phần cảnh giác. Hắn kéo Lý Phát Tông đến một nơi xa vắng người, tháo bọc quần áo ra, trải rộng đồ đạc bên trong ra, khiến cho bọc quần áo căng phồng trở nên bằng phẳng.

Sau đó hắn cởi áo ngoài ra, quấn chặt bọc quần áo bằng phẳng lên bụng rồi mới mặc áo lại.

Lý Phát Tông nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của hắn, bọn họ chỉ có hai người, thân cô thế cô, nếu giấu kỹ đồ đạc thì sẽ ít bị để mắt tới.

Hắn nhanh chóng cởi bọc hành lý ra, học theo Đại Ngưu ngụy trang một chút.

Hai người lúc này trên thân không có vật gì, toàn thân gầy gò, chỉ có cái bụng hơi nhô lên trông không khác gì bộ dáng dân chạy nạn, nhìn cũng không quá bắt mắt.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người bọn họ mới chậm rãi đi về phía lính canh canh gác ở cổng thành. Đến khi đến trước mặt, Đại Ngưu nhe hàm răng trắng trên khuôn mặt ngăm đen bước tới hỏi: “Binh gia, quy định để được vào thành bây giờ là thế nào rồi?”

Lính canh bị hắn hỏi thăm liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không hỏi hắn làm gì, chỉ lười biếng nói: “Năm mươi văn một người.”

“Năm mươi văn!?” Đại Ngưu lắp bắp kinh hãi, không nhịn được kêu ra tiếng.

Lý Phát Tông lập tức căng thẳng kéo tay áo của hắn.

Tên lính canh kia thấy thế cười lạnh một tiếng, xua tay giống như đuổi ruồi, không muốn phí thêm miệng lưỡi với hắn.

Hai người đành phải chật vật đi sang một bên.

“Năm mươi văn một người, ông trời cũng không dám chào giá như thế. Số tiền này đủ làm cho hắn một cái quan tài xấu xí cộng thêm hai cây nến tốt rồi!” Đại Ngưu đè thấp cổ họng tức giận nói.

Lý Phát Tông cũng nhíu mày: “Chẳng trách không ai vào, giờ phải làm sao đây?”

Chẳng lẽ tìm một góc xó xỉnh nào đó rồi nhảy vào à?

Hắn liếc mắt đánh giá tường thành.

Tường thành của huyện thành này được xây bằng đất đắp, bức tường hơi dốc, cao khoảng ba trượng. Chỗ này là một địa phương nhỏ, kỹ thuật xây thành cũng không quá tinh tế, bên ngoài không được lát gạch, lại rất khó leo lên bằng tay không. Chưa kể xung quanh thỉnh thoảng còn có mấy lính canh tuần tra, bên trên tường thành cũng có người đứng.

Ý nghĩ không thực tế này nhanh chóng bị loại bỏ, không bỏ tiền thì gần như không có khả năng vào được thành.

Hai người đang phiền muộn thì một tiểu hài tử bẩn thỉu không biết từ chỗ nào chui ra tới bên cạnh, mỉm cười với Đại Ngưu: “Ta thấy các ngươi nói chuyện rất có thần, không giống như mấy người dân chạy nạn bình thường. Nếu trên người các ngươi còn có tiền thì có thể đưa cho ta, ta có biện pháp mang các ngươi vào thành, bảo đảm rẻ hơn so với số tiền phải trả cho đám chó giữ nhà kia!”

Bình Luận (0)
Comment