Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 31

“Ngươi có biện pháp vào thành à?”

Lúc đầu Đại Ngưu liền cảnh giác, sau đó lại nghi ngờ: “Ngươi cứ nói ra như vậy, cũng không sợ ta đi cáo trạng sao?”

Lý Phát Tông đứng bên cạnh cũng nheo mắt lại.

 

“Ngươi cứ đi báo đi, xem hắn có tin ngươi không!” Hài tử lau mặt tỏ vẻ vô lại, cũng không giải thích nhiều nhưng giọng điệu lại có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc thì hai ngươi có tiền không, đừng làm ta lãng phí công sức ở đây nữa.”

“Bao nhiêu tiền?” Đại Ngưu do dự hỏi.

“Ngươi có bao nhiêu?” Tiểu hài tử kia hỏi lại.

Đại Ngưu lấy từ trong n.g.ự.c ra mười văn tiền quơ quơ trước mặt hắn.

 

“Chỉ có vậy thôi à?” Tiểu hài tử thất vọng khoát tay: “Được rồi được rồi, ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi!” Nói xong, tiểu hài tử xoay người rời đi.

“Này, chờ một chút!” Đại Ngưu cắn răng, túm lấy bả vai hắn.

Bọn họ khó khăn lắm mới rời núi một chuyến, cũng không thể đi một chuyến vô ích được. Nếu để chuyện của Tây Nương bị trì hoãn lâu thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Những lời tiểu hài tử này nói cũng không thể tin hết hoàn toàn được, nhưng quả thật đang có một con đường bày ra ở trước mắt. Thấy hắn nói chuyện có vẻ chắc chắn như vậy, nói không chừng thực sự có một con đường khác để vào thành, hỏi trước cho rõ ràng vẫn là không sai.

Đại Ngưu quay đầu nhìn Lý Phát Tông, lại ghé vào tai tiểu hài tử, nhỏ giọng nói: “Chỗ chúng ta còn có một ít đồ ăn, ngươi có nhận không?”

Thời buổi này lương thực quý giá, về cơ bản có thể dùng như tiền, chưa kể đồ ăn mà hắn mang theo còn có món bánh bột đặc biệt mà Phương Tiên Nhi cho, chỉ cần chứng minh được hiệu quả thì tám phần là có thể đáng giá rất nhiều tiền.

Chỉ là thứ này không thể đưa cho lính canh thủ thành được, miễn cho tiền mất tật mang.

Tuy nhiên, lại có thể dùng để thăm dò ý tứ của tiểu hài tử này.

Dù sao thì từ giọng điệu vừa rồi của hắn có thể thấy hắn cũng rất chán ghét mấy gã lính canh kia, có lẽ hai bên không phải cùng một phe.

“Đồ ăn sao?” Ánh mắt của tiểu hài tử kia đảo một vòng, quả nhiên không vội vàng đi nữa mà dừng bước quay đầu nhìn về phía Đại Ngưu: “Ta không muốn nhận mấy thứ lá rụng.”

Ý tứ này chính là, thức ăn bình thường thì hắn chịu lấy.

Lần này Đại Ngưu lại không chủ động nói rõ chi tiết mà thận trọng nói: “Không phải những thứ kia, là thứ thật sự có thể ăn được. Nhưng bây giờ ngươi phải nói cho rõ ràng trước, phải cần bao nhiêu thì mới có thể mang bọn ta đi vào, nếu như không đủ thì bọn ta lại nghĩ biện pháp để góp thêm.”

Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Hai người các ngươi đưa cho ta tổng cộng nửa cân lương thực thô hoặc là thứ gì đó tương đương, ta sẽ mang các ngươi đi vào.”

Lúc này nửa cân lương thực đại khái chính là lượng lương thực mà một người ăn tiết kiệm một ngày. Trước khi đám Đại Ngưu vào núi, chỉ riêng lương thực thô đã bán được sáu mươi văn một cân, thế nhưng cũng đã rất khó mua được rồi.

Bọn họ đã từng cố ý hỏi giá lương thực hiện nay, lương thực thô đại khái bán với giá tám mươi văn một cân, nửa cân là khoảng bốn mươi văn.

Với cái giá mà tiểu hài tử này đưa ra chia đều cho hai người thì mỗi người khoảng hai mươi văn, so với cái giá mà lính canh thủ thành đưa ra thì quả thật rẻ hơn rất nhiều.

Hơn nữa cách vào thành của hắn không giống với lính canh, chắc chắn sẽ còn kèm theo nguy hiểm. Tính theo cách này thì dùng đồ ăn để đổi thì cũng có thể chấp nhận.

Mức giá này tính ra cũng hợp lý, cũng chứng tỏ rằng con đường mà tiểu hài tử này đưa ra có xác suất tin cậy cao.

Khả năng tính tiền của Đại Ngưu không tệ, chớp mắt đã nhẩm tính xong, trong lòng đã có tính toán.

Hắn nói với tiểu hài tử: “Nửa cân lương thực thô vừa đủ cho một người ăn một ngày, số đồ ăn của ta vừa vặn có thể đủ ăn cho một ngày, như vậy giao dịch này có thể làm được. Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?”

Tiểu hài tử kia nghe xong có chút bất ngờ, nói thật, thời buổi này lương thực còn khó kiếm hơn so với tiền, hai người này không có tiền, vậy mà lại nguyện ý đưa lương thực?

Hắn lắc lắc đầu, không quan tâm đến chuyện của người khác mà nói với Đại Ngưu: “Đã như vậy thì chờ đến khi trời tối hoàn toàn rồi chúng ta lại gặp nhau. Đến lúc đó ngươi cứ đưa đồ ăn cho ta, trước khi vào thành đưa một nửa, chờ sau khi vào thành, một nửa khác tự có người thu.”

Cách sắp xếp này nghe có vẻ rất chu đáo, Đại Ngưu đương nhiên đồng ý, thấy tiểu hài tử kia dường như rất có thành ý, hắn suy nghĩ một chút, do dự nói:

“Đồ ăn của ta có chút đặc thù, cũng là ta ngẫu nhiên lấy được thôi. Thứ này rất chống đói, nhưng cũng có một khuyết điểm…”

Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ sờ vào trong n.g.ự.c áo tìm một lúc lâu, lấy ra một miếng lương khô, xoay người lại đưa cho tiểu hài tử kia xem.

Thấy đối phương lộ ra dáng vẻ nghi ngờ, hắn mở miệng nói:

“Khuyết điểm chính là nhìn vào thì thấy tương đối nhỏ, nhưng kỳ thật thứ này chỉ cần ăn một miếng là có thể chống chọi cả một ngày. Nếu như nấu thành cháo để ăn thì có thể nấu ra được nửa nồi, cũng đủ cho cả một đám người ăn một bữa no.”

“Nếu ngươi thật sự có thể mang ta vào thành, ta có thể cho ngươi hai miếng, đủ để chống đói hai ngày, tính ra vẫn là ngươi kiếm lời.”

“Chỉ là, nó chỉ lớn có chừng này nên đến lúc giao hàng chỉ sợ ngươi không tin lời của ta, cho nên ta cho ngươi miếng này trước, ngươi cầm về ăn xem hiệu quả thế nào rồi lại nói sau.”

 

Trên người Đại Ngưu và Lý Phát Tông mang theo mười gói lương khô, mỗi gói có bốn miếng nhỏ, lấy ra hai miếng cũng không quá đau lòng.

Đưa đồ trước, một là để chứng minh hiệu quả của lương khô, hai là thể hiện sự tín nhiệm đối với tiểu hài tử, ba là để thăm dò.

Nếu như tiểu hài tử này cầm lương khô rồi nhưng đến lúc đó còn thất ước thì cũng coi như là sớm nhìn rõ con người của hắn.

 

Chuyện cứu người này vốn đã rất khó, làm thế nào cũng đều có nguy hiểm, đành đi một bước tính một bước vậy.

Đại Ngưu nhét lương khô vào tay tiểu hài tử.

Tiểu hài tử kia cầm miếng lương khô ngơ ngác, khô khốc hỏi: “Ngươi đưa cho ta luôn sao? Ngươi tin ta à?”

Lúc trước hắn nói chuyện vô cùng lão luyện, lúc này lại ngược lại, lộ ra mấy phần tính trẻ con.

Tiểu hài tử vốn không tin lời Đại Ngưu nói.

Làm gì có cái gì mà chỉ to bằng cái rắm mà có thể chống đói cả một ngày chứ?

Cho dù là ăn rồi uống thêm nước vào thì có thể chống đỡ mấy canh giờ cũng đã coi như không tệ rồi!

Nhưng lúc này Đại Ngưu lại đưa lương khô ra trước khiến cho ý nghĩ của hắn không tránh khỏi bị d.a.o động.

Đối phương đã làm như vậy, chẳng lẽ cái bánh bột này thật giống như hắn nói sao?

Hay là bây giờ hắn cứ lấy về thử một lần, chẳng phải lời nói dối sẽ bị lộ tẩy à?

Tiểu hài tử nhướng mày, cảnh giác suy nghĩ về khả năng cái bánh bột này có độc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đối phương có độc c.h.ế.t hắn thì cũng chẳng có ích lợi gì, lại yên lặng từ bỏ suy đoán đó.

Hắn mở miệng tạm biệt Đại Ngưu: “Được rồi, ta nhận lấy trước, nếu như ngươi không gạt người thì đến lúc đó cứ đúng giờ tới đây là được, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải thất vọng!”

Đại Ngưu cũng gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó gặp!”

Nói là đến lúc đó gặp nhưng hai người bọn họ cũng không đi đến nơi khác, chỉ là đi ra xa một chút, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lấy ống trúc ra uống mấy ngụm nước đường, lại giống như kẻ trộm lấy chút đồ ăn lót bụng, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cả ngày trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng không ít.

Ở bên kia, tiểu hài tử kia cầm miếng bánh bột mà Đại Ngưu đưa lặng lẽ đi đến một chỗ khuất.

Chỗ này có một gốc cây, trên đống cỏ dại bên cạnh có một nam nhân đang ngồi ngủ gật, trên mặt bị bôi đen bảy tám phần, nhìn không ra tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy bộ râu quai nón bên má hắn, thân hình lại trông rất rắn chắc.

Tiểu hài tử còn chưa đến gần, nam nhân kia đã hơi mở mắt.

“Thạch thúc.” Tiểu hài tử lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh hắn, bẻ bánh bột trong tay thành hai nửa, đưa qua một nửa: “Bánh bột cháu vừa lấy được, thúc cũng nếm thử đi.”

Nam nhân kia cầm lấy, chăm chú nhìn một lúc rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó liền bỏ vào trong miệng ăn.

“Tiểu tử, lại to gan nữa rồi, dám lấy ta ra thử độc hả?”

Hắn nói xong, dừng một lát, nuốt miếng bánh bột trong miệng xuống, cảm nhận hương vị rồi nói: “Vị cũng tạm được, lấy ở chỗ nào đấy?”

Tiểu hài tử thấy thế, cười hắc hắc, bỏ nửa miếng còn lại vào trong miệng mình, vừa nhai vừa mơ hồ nói: “Ăn cũng ngon đấy, cháu dùng điều kiện đổi với người ta.”

“Điều kiện? Ngươi có thể có cái gì...” Thạch thúc nhíu mày, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nghiêm nghị hỏi: “Chờ một chút, ngươi sẽ không ngu đến mức dùng chuyện vào thành để làm giao dịch đấy chứ?”

Tiểu hài tử không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gượng gạo nói: “Dù sao thì chúng ta canh chừng ở chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không có tác dụng gì, mà để trống cũng là để trống…Gần đây tình huống trong thành không tốt, chúng ta không có tiền cũng không có lương thực, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp mới...”

“Đây là biện pháp mà ngươi nghĩ ra sao? Tiểu súc sinh, trí thông minh của ngươi suốt ngày chỉ dùng trên mấy cái khôn vặt thôi, mấy lời trước kia ta nói với ngươi chỉ là gió thoảng bên tai hết rồi!”

Thạch thúc hung hăng day day mi tâm: “Trước tiên ngươi nói lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho ta nghe, để ta nghĩ xem có cách nào quay đầu được không. Loại chuyện này chúng ta tuyệt không thể tùy tiện xen vào!”

Bình Luận (0)
Comment