Ngọn lửa đã được dập tắt thành công, những người bị ảnh hưởng bởi vụ hỏa hoạn đều được Thu Nương cùng nhóm của nàng ấy cứu chữa kịp thời. Những người anh hùng như Liễu Chi sau khi cứu người cũng được đưa sang bên cạnh để xử lý các vết thương.
Sau khi gia đình Tảo Nhi vội vã tham gia dập lửa thì lúc này đang trò chuyện với phu nhân nhà giàu - người vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng để hiểu rõ tình hình và đánh giá những thiệt hại nhằm đưa ra hỗ trợ nhân đạo cần thiết. Gương mặt phu nhân, trắng bệch vì quá sợ hãi, liên tục nói lời cảm ơn với Tảo Nhi và các nữ quân, cũng như sự giúp đỡ của hàng xóm: "Thật sự cảm ơn các vị nữ quân đại nhân và sự giúp đỡ của láng giềng." Nếu không có họ thì tổn thất về tài sản là nhỏ, nhưng có thể rất nhiều mạng người đã không còn.
Sau đó, bà bắt đầu kể lại những gì mình biết. Theo như lời của một người hầu trong nhà, vụ hỏa hoạn bắt nguồn từ đâu đó trong một căn phòng chứa đồ. Người hầu cuối cùng rời khỏi căn phòng đó đã quên tắt đèn dầu, và trong đêm, đèn dầu bị những con chuột chạy lung tung đánh đổ. Lửa nhanh chóng bùng lên do trong phòng có rất nhiều đồ đạc dễ cháy. Ngọn lửa sau đó lan theo các xà gỗ trên trần nhà sang các khu vực khác.
Khi mọi người phát hiện ra thì lửa đã lớn, rất nhiều người vẫn còn đang ngủ, và một số người ở gần nguồn lửa bị mắc kẹt bên trong.
Để xác định nguyên nhân cụ thể của vụ cháy, Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy vẫn cần tiến hành điều tra sâu hơn xem có phải người hầu thật sự đã bất cẩn dẫn đến vụ hỏa hoạn, hay còn có ẩn tình khác, chẳng hạn như hành vi phóng hỏa có chủ đích. Đây là một khía cạnh cần được làm rõ.
Ngoài ra, qua vụ hỏa hoạn này cũng đã cho Tảo Nhi cùng nhóm của nàng ấy có thêm một bài học mới. Trước đây, trong việc xây dựng thành đã có quá nhiều vấn đề cần được giải quyết nên dẫn đến sự lơ là trong công tác phòng cháy chữa cháy. Vì vậy khi vụ cháy xảy ra, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều bị rơi vào tình trạng lúng túng.
Sau khi trải qua vụ cháy này, mọi người nhận ra còn rất nhiều vấn đề cần phải được cải thiện. Đầu tiên là hệ thống phòng cháy trong thành còn quá yếu kém. Ngay cả nhà phú hộ có lắp đặt chiếc thùng cát tường trong nhà nhưng nó dường như cũng vô dụng. Khi hoả hoạn xảy ra mọi người chỉ còn biết cùng nhau gánh nước từ nơi khác đến để dập lửa.
Nói về nước, Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy rất may mắn khi trước đây đã có kế hoạch đào giếng ở trong thành và cũng đã phân bổ đều một số giếng mới ở khắp nơi. Nếu không thì việc cứu hỏa ngày hôm nay sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Công tác khắc phục sau vụ cháy nhanh chóng được triển khai. Sau khi thu xếp xong, Tảo Nhi cùng các quan chức khác quay lại phủ huyện và tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về vấn đề phòng cháy chữa cháy.
"Chúng ta cần lập một kế hoạch phòng cháy tốt hơn, ai có ý kiến gì thì cứ nói," Tảo Nhi ngồi ở vị trí chính lên tiếng.
“Hay là hỏi Phương Tiên Nhi?" Đại Ngưu vô thức nói.
Tảo Nhi ngước mắt lên nhìn: "Có Phương Tiên Nhi chính là may mắn của chúng ta, nhưng từ bao giờ mà ngươi lại có thể dựa dẫm vào nàng ấy như vậy?"
"Chúng ta đã nhận được nhiều sách vở tốt như vậy, học được nhiều kiến thức khoa học, chẳng lẽ lại không có chút tiến bộ nào sao? Sau này có gặp vấn đề, chúng ta phải tự động não trước, nếu thật sự không tìm được giải pháp khả thi thì mới nhờ đến Phương Tiên Nhi để hoàn thiện."
Đại Ngưu cúi đầu áy náy nói: "Ngươi nói đúng, là lỗi của ta, đầu óc cũng trở nên lười suy nghĩ rồi."
Sau lời tự kiểm điểm, mọi người bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
"Trong thành phố có quá nhiều chỗ sử dụng gỗ để xây dựng làm nhà, chúng ta có thể cải tiến bằng cách thay thế gỗ bằng đá." Có một người đề nghị: "Đúng rồi, ta nhớ sách có đề cập đến một loại vật liệu gọi là bê tông, làm từ nền tảng của xi măng, có lẽ chúng ta có thể sử dụng bê tông để tu sửa chữa lại các công trình trong thành?"
"Nhưng đó là một công trình lớn, hiện tại việc gia cố tường thành vẫn chưa xong, đợi đến khi làm xong thì không biết bao giờ mới đến lượt sửa chữa các công trình khác."
"Ngươi nói đúng, chúng ta cần tìm ra một phương pháp nhanh hơn và thực tế hơn."
"Giếng nước... việc vận chuyển nước từ giếng để dập lửa thực sự là quá tốn sức, liệu có thể nối thùng cát tường với giếng không?"
"Ta nghĩ nên tạo ra một công cụ gì đó để lấy nước từ giếng và phun trực tiếp vào đám cháy."
"Điều này có vẻ khó thực hiện quá..."
"Khoan đã, ngươi nói lại lần nữa!" Tảo Nhi đột ngột cắt ngang cuộc thảo luận bằng giọng nói mạnh mẽ.
Người đề nghị giật mình, vội vàng lặp lại: "Ta nói là có thể làm ra một công cụ..."
Mắt Tảo Nhi sáng lên, nàng nhanh chóng kéo một tờ giấy từ bên cạnh và bắt đầu phác thảo: "Công cụ... đặt nó gần giếng, nhất định phải có khả năng chứa nước và thường trực ở gần đó. Như vậy, cần gắn một vài bánh xe có thể di chuyển được ở phía dưới. Nếu muốn nước phun xa hơn, có lẽ phải tận dụng áp suất khí. Vậy thì cần một đòn bẩy để tạo áp lực?"
Thấy Tảo Nhi đã nảy ra ý tưởng, mọi người đều tụ lại xem. Đa phần mọi người đều không hiểu được cách suy nghĩ của Tảo Nhi, chỉ một số ít có đầu óc nhanh nhạy về vật lý mới hiểu được phần nào nhưng dù có hiểu được một chút thì họ vẫn không theo kịp tư duy của nàng. Thế nên mọi người chỉ biết nhìn Tảo Nhi viết và vẽ mà không ai giúp gì được.
"Ôi, tài năng của Tảo Nhi thật đáng ghen tị," Có người thì thầm: "Mới có bao lâu đâu?"
"Ngươi mới biết à? Ta đã sớm nhận ra điều đó. Nàng ấy còn trẻ mà đã là thợ mộc giỏi, đó là điều không phải ai cũng làm được. Người thông minh thì làm gì cũng thành công thôi!"
Không ai dám làm phiền Tảo Nhi, mọi người chỉ biết thì thầm thêm vài câu rồi quyết định sẽ tổ chức vài buổi tuyên truyền phòng chống cháy nổ trong thành để hướng dẫn dân chúng cách phòng ngừa và thoát hiểm khi có hỏa hoạn.
Sau khi lên kế hoạch, mọi người lần lượt rời khỏi phủ huyện. Những ngày sau đó, công tác tuyên truyền phòng cháy nhanh chóng được triển khai trong thành và được dân chúng rất quan tâm với hoạt động này.
Thứ nhất là vì họ chưa từng tham gia hoạt động nào như vậy, thứ hai là nhiều người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng của nhà phú hộ khi bị cháy. Nếu nhà giàu còn chịu cảnh ấy thì tài sản của người nghèo càng dễ mất đi hơn, nên ai cũng quý trọng và không muốn chịu bất kỳ tổn thất nào.
"Nhớ kỹ, nếu có thể cứu thì cứu, còn nếu thấy tình hình không ổn thì hãy làm ướt áo choàng, cúi người chạy ra ngoài, mạng người vẫn là quan trọng nhất!" Quan chức cứu hoả mới được bổ nhiệm đi cùng đội cứu hoả tới từng nhà để diễn tập, đồng thời giúp mỗi gia đình lên kế hoạch để thoát hiểm riêng.
Trong khi công tác tuyên truyền diễn ra sôi nổi thì Tảo Nhi cũng mất vài ngày để hoàn thành thiết kế dụng cụ cứu hỏa chuyên dụng. Mô hình là một chiếc xe đẩy kim loại nhỏ, có thùng chứa nước trên thân xe, được trang bị ống phun nước có thể điều chỉnh hướng và một cần gạt để tạo áp lực nước.
Khi có cháy, chiếc xe cứu hỏa này sẽ được đẩy đến giếng để lấy nước, sau đó đưa tới gần nguồn cháy. Bằng cách điều khiển cần gạt, nước sẽ được phun ra để dập lửa.
Sử dụng thiết bị này giúp tận dụng tối đa nguồn nước để chữa cháy. Việc dùng tay tạt nước thường chỉ hắt nước ra một cách lãng phí, phải chạy đi lấy nước rất nhiều lần. Với ống phun, nước sẽ được phun chính xác hơn, và thùng chứa nước của xe cũng có thể chứa nhiều hơn.
Khoảng cách phun của ống nước có thể lên tới 40 - 50 mét, rất dễ dàng xử lý được các đám cháy gần giếng. Mỗi giếng sẽ có thể đặt hai chiếc xe như vậy, giúp chữa cháy kịp thời trong khi chờ các xe cứu hỏa khác đến.
Sự ra đời của chiếc xe cứu hỏa này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Ta thề từ nay sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn," Đại Ngưu không thể kiềm chế được mà thốt lên.
Trước đây, khi học những kiến thức trong sách tiểu học, Đại Ngưu chưa cảm nhận được rõ nhưng từ khi được tiếp xúc với kiến thức trung học, Tảo Nhi đã trở thành tấm gương sáng về việc áp dụng kiến thức vào thực tiễn.
Chỉ mới học chưa được bao lâu? Nàng ấy đã tạo ra không ít thứ có ích cho mọi người. Không lạ gì khi Phương Tiên Nhi lại xem trọng Tảo Nhi nhất.
Sau khi kiểm tra kỹ bản thiết kế, chiếc xe cứu hỏa nhanh chóng được đưa vào sản xuất. Khi chiếc xe đầu tiên ra đời, kết quả thử nghiệm khiến ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Trong thời gian ngắn, dù những căn nhà trong thành chưa được sửa chữa, mọi người cũng không còn quá lo lắng về hỏa hoạn. Chiếc xe đầu tiên ra đời, các xe còn lại cũng nhanh chóng được sản xuất và phân bổ đến các giếng trong thành, sẵn sàng ứng phó với các vụ cháy.
Tảo Nhi cảm thấy rất tự hào về phát minh của mình. Chưa đầy vài ngày sau, cô không kiềm chế được mà quay về núi để khoe với Phương Tiên Nhi.
"Ôi, mấy hôm trước trong thành xảy ra cháy," Tảo Nhi nói với giọng nghiêm trọng.
Nghe vậy, Thịnh Quân vội vàng nghĩ đến cách dập lửa. Phương pháp hiệu quả nhất chắc chắn là dùng bột khô. Nàng nhớ ngoài bình cứu hỏa, thời hiện đại còn có một loại quả cầu chữa cháy rất thần kỳ. Quả cầu này được đặt trong nhà hoặc ném vào đám cháy, khi cảm nhận nhiệt, quả cầu sẽ tự động phun bột khô để dập tắt lửa.Tuy nhiên, thành phần của bột khô có vẻ khá phức tạp. Không biết liệu Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy đã tiến bộ đủ trong hóa học để có thể điều chế ra loại bột này chưa?