Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 304

Trong khi Thịnh Quân còn đang suy nghĩ, Tảo Nhi đã ho vài tiếng rồi bắt đầu kể lại về phát minh xe cứu hỏa của mình. Nghe cấu trúc của xe, Thịnh Quân cảm thấy rất quen thuộc. Sau một lúc tìm hiểu, nàng nhanh chóng nhận ra thiết bị này khá giống với "một chiếc bơm đòn bẩy".

Chiếc bơm đòn bẩy là một công cụ cứu hỏa cổ đại, có hai loại: loại đơn giản là "súng nước", hoạt động giống như s.ú.n.g nước, bơm nước vào và phun ra để dập lửa. Còn loại của Tảo Nhi là loại bơm đòn bẩy tiên tiến hơn, vì sử dụng cơ chế đòn bẩy và kích thước lớn hơn nên tầm phun và sự tiện lợi khi sử dụng vượt trội hơn nhiều so với loại s.ú.n.g nước.

 

Chỉ với việc tự học sách vật lý mà Tảo Nhi có thể nghiên cứu ra cái bơm đòn bẩy như vậy thì thật là đáng kinh ngạc!

Thịnh Quân rất ngưỡng mộ trí óc sáng tạo của Tảo Nhi. Nếu Tảo Nhi có thể du hành đến thời hiện đại, chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành một nhà khoa học xuất sắc.

 

Chờ đã, có lẽ không cần phải du hành thời gian, vì hiện tại Tảo Nhi đã là một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu của thời đại này rồi!

Thịnh Quân không tiếc lời khen ngợi Tảo Nhi và đặt rất nhiều kỳ vọng vào tương lai của nàng. Tảo Nhi tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nhưng không hiểu sao trên đầu vẫn có một lọn tóc dựng lên đầy tự mãn. Thịnh Quân liếc nhìn sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn vuốt lọn tóc kia xuống.

Khụ khụ, dạo này Tảo Nhi không còn nói nàng giống mẹ mình nữa, nhưng cảm giác như đang nuôi dạy con gái lại càng ngày càng mạnh mẽ. Nàng ấy thực sự là một người có triển vọng!

Đang suy nghĩ miên man thì hệ thống rất thức thời mở khóa một thành tựu mới, chính là thành tựu từ việc chế tạo bơm đòn bẩy. Điều này có nghĩa Tảo Nhi đã trở thành người sáng tạo vô tiền khoáng hậu trong cả triều đại này. Quan trọng hơn, là lần này hoàn toàn không có sự "gian lận" nào từ phía của Thịnh Quân, tất cả đều nhờ vào sự tự học và nghiên cứu của Tảo Nhi.

Thịnh Quân cũng thấy tự hào lây!

Khen ngợi xong, Thịnh Quân nhanh chóng đặt chiếc vòng quay trước mặt Tảo Nhi và nói: "Được rồi, theo như quy tắc trước giờ, đây là phần thưởng mới của ngươi."

Dù biết Tảo Nhi không làm tất cả những việc này vì phần thưởng từ Phương Tiên Nhi, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng quay, sự vui sướng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Với phong cách của Phương Tiên Nhi, phần thưởng lần này chắc chắn vẫn sẽ là thứ có ích cho mọi người. Nhưng lần này đặc biệt hơn vì đây là lần đầu tiên Tảo Nhi hoàn toàn dựa vào sức lực của mình để mang lại lợi ích cho mọi người!

Tảo Nhi mỉm cười rạng rỡ, quay chiếc vòng. Vòng quay từ từ dừng lại và Thịnh Quân nhìn thấy phần thưởng là một bản đồ ghi rõ vị trí của các mỏ sa nham thạch anh.

Khoan đã, thạch anh sao?

Thịnh Quân bỗng nhớ ra: "Trước đây ta đã nói với ngươi về cách chế tạo kính, ngươi còn nhớ không?"

Tảo Nhi gật đầu: "Nhớ rất rõ. Gần đây bọn ta cũng đang thử làm, nhưng cát trắng rất khó tìm. Bọn ta đã thử dùng cát nâu và tạo ra một thứ thủy tinh màu xanh lục trong suốt. Vẫn chưa nắm vững được nhiệt độ làm nguội và ‘‘phương pháp thổi’’ cũng đang trong quá trình thử nghiệm. Phải mất thêm khoảng thời gian nữa thì mới có sản phẩm hoàn chỉnh."

Làm thủy tinh đòi hỏi phải có nhiệt độ lửa rất cao. Trước đó, nhóm Tảo Nhi đã làm chủ kỹ thuật đúc lò tiên tiến và sử dụng bễ lò để tăng nhiệt độ. Họ còn học được từ Phương Tiên Nhi cách hạ điểm nóng chảy của silic bằng cách dùng kiềm và vôi sống nên việc nấu chảy silic trong cát không còn là vấn đề. Do đó, đã có những tiến bộ tốt trong việc chế tạo thuỷ tinh.

Nói đến đây, Thịnh Quân không khỏi ngưỡng mộ vôi sống, thực sự là một loại vật liệu đa năng.

Nghe Tảo Nhi nói xong, Thịnh Quân gật đầu đồng ý. Nàng đã xem đi xem lại hướng dẫn làm kính để có thể giải thích tường tận mọi khúc mắc cho họ. Để làm ra kính trong suốt, cần phải sử dụng silic có độ tinh khiết cao và cát trắng là một nguyên liệu lý tưởng. Trong khi đó, cát nâu mà nhóm Tảo Nhi đang dùng chứa nhiều tạp chất như oxit sắt nên khi nung sẽ tạo ra kính màu xanh lục. Cách để làm trong suốt thủy tinh xanh lục là việc sử dụng mangan dioxit, nhưng điều này đòi hỏi công nghệ hóa học tiên tiến hơn.

May mắn thay, đá sa nham thạch anh trắng cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự như cát trắng. Phần thưởng mà hệ thống mang đến lần này đúng lúc giúp nhóm Tảo Nhi sản xuất kính trong suốt.

Thịnh Quân nhanh chóng trao bản đồ cho Tảo Nhi, đồng thời nhắc nhở một số điều cần lưu ý.

Tảo Nhi coi bản đồ như báu vật và nàng không thể ngồi yên được nữa. Sau khi từ biệt, nàng ấy đã vội vàng trở về thành phố để tiếp tục công việc.

Có bản vẽ, việc tìm kiếm đồ cũng trở nên rất dễ dàng. Ngay sau đó, nhóm của Tảo Nhi đã cử người vận chuyển về một mẻ sa nham thạch anh để chế tạo thủy tinh trong suốt.

Những mẻ thủy tinh xanh làm trước đây được dùng để cải tiến công nghệ.

Thủy tinh nóng chảy có trạng thái chảy kỳ lạ.

Sau khi kiểm soát tốt nhiệt độ, những người thợ thủ công đã kiên trì sử dụng phương pháp thổi ống kim loại để tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Trong quá trình đó, họ còn mò mẫm tạo ra được nhiều khuôn phù hợp.

 

Tỷ lệ sản xuất thành công càng ngày càng cao và dần dần có thể tạo ra nhiều sản phẩm thủy tinh nhỏ khác nhau, chẳng hạn như chai và cốc thủy tinh nhỏ.

Tuy không phải là màu sắc mà mọi người mong muốn, nhưng những món đồ thủy tinh này lại trông vô cùng đẹp mắt. Chất liệu được cân đối và không có quá nhiều tạp chất.

Khi đoàn thương nhân của phủ thành nhìn thấy, họ lập tức nhận ra được cơ hội làm ăn và nhanh chóng chạy tới đặt mua một lô chai thủy tinh và cốc để bán.

Đáng tiếc là do năng lực sản xuất có hạn nên các thợ thủ công vẫn phải chế tạo thủy tinh trong suốt, vì vậy đơn hàng này chỉ có thể hoãn lại, cho đến khi có thêm nhiều thời gian rảnh.

 

Thông qua việc luyện tập các kỹ năng tương đối thành thạo và thu được loại cát thạch anh phù hợp.

Các sản phẩm thủy tinh trong suốt nguyên chất nhanh chóng được sản xuất.

Thứ đầu tiên mà những người thợ thủ công làm ra là thấu kính lồi và thấu kính lõm.

Thấu kính lồi có thể trực tiếp dùng phương pháp thổi, trong khi đó thấu kính lõm phải sử dụng khuôn đặc biệt. Quá trình này có phần gian khổ, vất vả, nhưng kết quả thật đáng mừng. Cặp thấu kính đầu tiên của triều đại này đã được ra đời thành công tại huyện Hưng Hòa nhỏ bé.

Thu Nương và nhóm của nàng cầm hai thấu kính đi nghiên cứu các dụng cụ như kính lúp và ống nhòm được đề cập trong cuốn sách. Sau đó, họ lại nhờ các thợ thủ công giúp thổi chế tạo một số chai và ống để có thể làm thí nghiệm hóa học.

Chỉ cần có điều kiện tiên quyết là khuôn thì những thứ này không quá khó để làm ra và rất nhanh đã có khá nhiều sản phẩm được sản xuất ra.

Chỉ là, sau khi Thu Nương vui mừng thực hiện hai lần thí nghiệm, nàng ấy lại phát hiện ra một vấn đề mới.

Chai thủy tinh này có khả năng chịu nhiệt không cao và có cảm giác không được an toàn khi sử dụng như mô tả trong sách. Có rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn khi sử dụng nó trong các thí nghiệm hóa học.

Chắc chắn có chỗ nào đó mà chưa được thực hiện tốt.

Sau hai ngày suy nghĩ mà nàng ấy vẫn không thể giải quyết được, Thu Nương đã lên núi tìm Phương Tiên Nhi để hỏi ý kiến nàng.

Những ngày này, Thịnh Quân đang nghiên cứu một chức năng mới mà nàng đã có được.

Khi sản phẩm thủy tinh trong suốt nguyên chất ra đời, nàng đã mở ra một thành tựu mới mang tên "Cuộc cách mạng thủy tinh".

Lần này, hệ thống không cho nàng cơ hội quay thưởng mà thay vào đó giúp nàng nâng cấp robot hút bụi. Đây là một bản nâng cấp có quy mô rất lớn.

Đầu tiên, pin của robot được thay thế bằng mô hình năng lượng mặt trời có hiệu suất cao.

Điều này có nghĩa là trong tương lai khi phái nó ra ngoài, nó có thể tiến hành hoạt động trong một khoảng thời gian dài.

Nguy cơ hết điện và tắt máy cũng giảm đi rất nhiều và cũng không cần phải quay lại chỗ này của nàng thường xuyên để sạc điện.

Ngoài ra, khoảng cách kết nối Bluetooth cũng được cải thiện về chất lượng và hoàn toàn không có vấn đề gì khi phủ sóng toàn quốc.

Còn có một điểm quan trọng nhất.

Trong không gian của Thịnh Quân có thêm một lựa chọn, nàng có thể lựa chọn hoán đổi cơ thể với hai người và tự do di chuyển bên ngoài dưới hình dạng của một con robot hút bụi!

Thường ngày, mặc dù Thịnh Quân có thể kết nối với thiết bị Bluetooth của Hai Con, cùng chia sẻ tầm nhìn của nó nhưng điều này vẫn rất khác so với việc trao đổi cơ thể.

Điều này có nghĩa là chỉ cần Thịnh Quân sẵn lòng, nàng có thể mang hai chiếc vỏ sò trên đầu và tiến hành một cuộc hành trình du lịch dài với vô vàn niềm vui.

Tất nhiên, nàng sẽ không làm như vậy vào lúc này. Mọi người vẫn cần nàng và hơn nữa đi du lịch một mình vào thời điểm này vẫn đầy rủi ro, kể cả khi là một con robot hút bụi.

Lần thăng cấp này quá hoành tráng, không biết đã đạt đến được giới hạn chưa.

Thịnh Quân đã không tưởng tượng được, nếu sau này Hai Con tiếp tục nâng cấp thì sẽ được tăng cường từ bộ phận nào.

Thịnh Quân không hề có bất kỳ bất mãn với việc hoán đổi thân thể.

Dẫu sao trước kia nàng cũng từng là máy bán hàng tự động, hiện tại bây giờ là cửa hàng phúc lợi nên nàng đã quen với cơ thể không phải con người này.

Nếu không nói gì khác thì ít nhất robot hút bụi vẫn có thể di chuyển!

Ngoài việc nâng cao về hiệu suất, Thịnh Quân phát hiện dường như mối quan hệ của nàng và Hai Con gần gũi hơn rất nhiều.

Chỉ cần kết nối Bluetooth, nàng có thể cảm nhận được ý thức của Hai Con, mặc dù không liên tục.

Đa số thời điểm, suy nghĩ của nó cũng rất đơn giản. Cho dù không có lệnh nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài đoạn suy nghĩ xuất hiện. Điều này khiến Thịnh Quân hiểu sâu hơn về mức độ thông minh của nó.

Bình Luận (0)
Comment