Trước đây, nàng còn nghĩ rằng chẳng qua Hai Con giống với một số AI hiện đại, nhưng bây giờ có vẻ như có một sự khác biệt rất lớn.
Cũng không biết nó là sản phẩm AI tiên tiến hơn theo công nghệ cao hay nó vẫn có linh hồn con người giống như nàng?
Nếu là cái trước thì có lẽ nó giống với cấu trúc của hệ thống.
Nếu như là cái sau, thì Hai Con này còn đáng thương hơn nàng rất nhiều. Nó càng giống như đã được định dạng hóa hoàn toàn, không có chút ký ức nào, hơn nữa còn bị ràng buộc với nàng như “chủ nhân”.
Nếu nói theo cách này thì suy đoán trước sẽ hợp lý hơn, phải không?
Sau một thời gian không thể nghĩ ra những chuyện này, Thịnh Quân lại tập trung vào chức năng mới lần này.
Nàng định lên kế hoạch hoán đổi cơ thể với Hai Con.
Thịnh Quân nói chuyện này với Hai Con và sau khi cảm nhận được sự tuân thủ mơ hồ từ đối phương, nàng liền nhấn nút chuyển đổi.
Một giây tiếp theo, cả người nàng hoàn toàn bị biến thành vỏ của con robot đang quét nhà.
Đây không phải lần đầu tiên Thịnh Quân chia sẻ tầm nhìn cùng với Hai Con, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có thể điều khiển được lớp vỏ của nó.
Nàng di chuyển một cách cẩn thận, đầu tiên di chuyển qua lại từ bên này sang bên kia, sau đó nàng cố gắng thử bay lên vài cm.
Nàng không kiểm soát tốt tốc độ của mình nên rất nhanh bị ngã xuống. Cũng may mắn là nàng bay không quá cao.
Có lẽ là do nàng đã cắm rễ trong nhà quá lâu, mà bây giờ nàng đã có thân thể có thể cử động được, Thịnh Quân chỉ cảm thấy sảng khoái và mọi thứ đều đáng yêu.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, sau khi sử dụng cơ thể này để hoạt động một thời gian, nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Đây là cảm giác mà rất lâu rồi nàng chưa trải qua.
Có lẽ chỉ khi ở trong cơ thể ban đầu của mình, nàng mới có thể luôn tràn đầy năng lượng.
Xem ra sau này sau khi hoán đổi thân xác với Hai Con, nàng phải thường xuyên chuyển về nghỉ ngơi mới được. Được rồi, có vẻ như nàng mới là người cần nạp lại năng lượng.
"Hai Con, ngươi có nghe thấy ta không?" Thịnh Quân thử lên tiếng.
Nàng nghe thấy những lời nàng nói biến thành âm thanh máy móc vang lên bên tai.
Trước đây Hai Con chưa từng nói chuyện.
Nàng kết nối với Bluetooth của Hai Con và chia sẻ chung tầm nhìn của họ, nhưng nàng cũng không cách nào để có thể nói chuyện.
Nàng còn tưởng nó chưa được cài đặt hệ thống giọng nói. Bây giờ khi nàng thử một lần thì mới phát hiện ra là nó có khả năng nói.
Lần này, sau khi nghe được câu hỏi của nàng, Hai Con vẫn không hề lên tiếng, vẫn đáp lại nàng bằng ý thức để chứng tỏ nó đang ở đó.
Thịnh Quân cảm thấy yên tâm.
Từ nay về sau khi sử dụng chức năng trao đổi, nàng vẫn sẽ điều khiển hoạt động của cửa hàng.
Chỉ cần Hai Con làm tốt việc trông chừng là được, nếu gặp phải vấn đề gì phiền phức thì có thể liên lạc trực tiếp với nàng, nàng có thể quay về giải quyết bất cứ lúc nào.
Nàng nói với Hai Con về những sắp xếp này và nó đã vui vẻ đồng ý.
Từ trước đến giờ, Hai Con chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng, hoàn toàn là một nhân viên tận tâm.
Ừ, Thịnh Quân hoài nghi rằng nó không có chức năng từ chối nàng.
Sau khi đã quen với vỏ của robot, Thịnh Quân lại đi dạo quanh cửa hàng thêm vài lần nữa.
Nàng dự định sẽ đợi sau khi đội vận chuyển vào núi rồi đi theo bọn họ vào thành.
Sau đó Thu Nương cũng đã đến.
Sau khi nghe được lý do đến đây của Thu Nương, hóa ra nàng ấy yêu cầu trợ giúp về chuyện thủy tinh.
Chuyện này không quá khó giải quyết, Thịnh Quân nhanh chóng nghĩ đến thủy tinh chịu nhiệt. Thêm boron oxit vào thủy tinh thông thường có thể cải thiện khả năng chịu nhiệt của nó.
Thịnh Quân quay trở lại cơ thể của chính mình, nói với Thu Nương phương án giải quyết, sau đó nàng yêu cầu Thu Nương mang theo Hai Con đi vào thành
“Pháp lực của ta gần đây đã được phục hồi rất nhiều, có thể gắn ý thức vào trên người của nó. Trong khoảng thời gian này ta cũng sẽ ở lại trong thành. Sau này nếu có vấn đề gì thắc mắc, các ngươi cũng không cần phải chạy tới chạy lui, chỉ cần đến hỏi là được.” Thịnh Quân nói.
Thu Nương vừa nghe, mặt nàng liền lộ vẻ vui mừng.
Một là vì cảm thấy vui mừng khi pháp lực của Phương Tiên Nhi đã được khôi phục.
Thứ hai, chính là nhóm của Thu Nương có rất nhiều việc phải làm, không vào núi thực sự có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Sau khi mang robot hút bụi trở lại thành, nhóm của Thu Nương bắt đầu bận bịu xử lý chuyện thủy tinh.
Thịnh Quân cũng nhanh chóng chuyển đổi cơ thể và tự lang thang khắp thành.
Lần này nàng cũng không phải đi lang thang không có mục đích mà dự định dựa vào quan sát để tìm ra những vấn đề nhỏ trong thành có thể cải thiện được.
Theo sự phát triển của phủ thành thì Thịnh Quân phát hiện ra rằng mặc dù có vô số kiến thức được lưu trữ trong không gian của nàng, nhưng thường ngày nàng chỉ biết mình nên làm gì khi có người đến trước cửa nhà nhờ giúp đỡ.
Như vậy nàng luôn cảm thấy rất bị động.
Hơn nữa, người xưa có thể bị giới hạn những gì họ nghĩ đến và lưu tâm đến. Giống như là sự cố an toàn cháy nổ lần trước, các nàng đều không có thể tính trước được.
Bây giờ nàng có cơ hội này, không bằng đi dạo quanh trong thành và nếu thấy cái gì có thể cải tiến thì sẽ có thể trực tiếp chỉ ra ngay.
Nghĩ như vậy, Thịnh Quân liền di chuyển đến nơi tiệm may.
Bên trong nhà, Chung Nguyệt Hằng đang dẫn đầu một nhóm người có tay nghề cao làm việc.
Bà ấy cầm chiếc kéo trong tay, dứt khoát cắt vài mảnh vải, ngoài miệng trò chuyện phiếm với những người khác: “Sáng nay khi đi ra ngoài, ta nhìn thấy trên đường có một người đàn ông thắt lưng lỏng lẻo, quần cũng suýt tuột ra. Thật sự là rất mạo hiểm. Cũng may mà hắn ta kịp thời bắt được dây thắt lưng, nếu không sau này sẽ rất xấu hổ khi đi ra ngoài."
“Ồ, quần áo đều như nhau cả. Bây giờ ta luôn thắt nút thật chặt khi đi ra ngoài, chỉ sợ xảy ra chuyện như vậy thôi.”
“Áo bên ngoài còn đỡ, nhưng quần mặc bên trong cũng phải được buộc chặt, rửa tay thật sự vô cùng bất tiện..."
Bầu không khí trong phủ thành thực sự rất cởi mở.
Những điều mà trước đây mọi người thường che che giấu giấu nhưng giờ đây ở nơi làm việc lại trở thành điều rất bình thường khi nói đến.
Nghe đến chỗ này, Thịnh Quân nảy ra một ý tưởng.
Thiết kế dây buộc quần áo rất phổ biến vào thời cổ đại, nhưng những dây buộc này thực sự không bền và có thể dễ dàng bị lỏng khi đi lại, hoạt động, đặc biệt là các hoạt động mạnh. Dù có buộc chặt cũng không chắc chắn.
Thịnh Quân nhanh chóng nghĩ ra thiết kế nút áo.
Mặc dù điều này đơn giản nhưng nó thực sự là một phát minh hữu dụng. Quần áo trang sức hiện đại cũng được sử dụng mọi lúc
Dù là thắt lưng quần hay áo có khoá chéo thì việc cài cúc bằng nút rất tiện lợi, hơn nữa sẽ không dễ dàng mở ra
Nhắc đến nút, nàng cũng nhớ đến dây khóa kéo, nhưng những thứ đó đòi hỏi yêu cầu cao hơn, vì vậy trước tiên thử dùng tới nút áo đã!
Thịnh Quân nhanh chóng đi vào trong cửa hàng, chạy tới bên chân Chung Nguyệt Hằng.
Chung Nguyệt Hằng thấy vậy liền ngồi xổm xuống cười nói: "Thần thú đại nhân hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi?"
Thịnh Quân đi tới chạm vào tay bà ấy.
Chung Nguyệt Hằng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hiểu ý liền bế nàng lên và đưa nàng vào một gian phòng nhỏ bên trong không có người.
Sau đó bà ấy liền nghe thấy ý tưởng về nút áo..
Chung Nguyệt Hằng đầu tiên là ngạc nhiên khi thần thú mở miệng nói, nhưng bà ấy nhanh chóng không để ý tới cái này,mà bị thu hút bởi thiết kế nút áo mà nó đề cập.
Bà ấy không kiềm được mà dùng tay để minh họa.
Những chiếc cúc tròn bằng gỗ được đục lỗ ở giữa và khâu vào quần áo, bên còn lại để lỗ để cài vào, tại sao trước đây bà ấy lại không nghĩ đến điều đó nhỉ!
“Vậy thì ta sẽ đi làm thử một chút!” Bà ấy kích động nói.
Một mục tiêu nhỏ đã hoàn thành.
Thịnh Quân đắc ý bay ra khỏi tiệm may, nàng tiếp tục đi tìm kiếm và cống hiến ở những nơi khác.
Cùng một lúc.
Nhóm của Tảo Nhi cũng đang bận rộn với công việc.
"Sau khi giải quyết xong vấn đề thủy tinh, chúng ta cần phải chế tạo một số bình khí tượng, nếu không ăn đúng lúc, chúng ta sẽ trì hoãn công việc ngoài đồng ruộng lại."
"Và kính viễn vọng của chúng ta cũng cần phải nhanh chóng làm. Chúng ta sẽ cần nó ngay cả khi ra trận!"
“Ôi, ta phát hiện, một khi bắt đầu nghiên cứu cái gì thì sẽ có càng ngày càng nhiều công việc phải làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không đủ người làm việc."
Tảo Nhi thở dài và bắt đầu lật qua cuốn sách vật lý.
Đây là thói quen gần đây nàng ấy hình thành. Mỗi khi đau đầu, nàng ấy sẽ đọc sách ngay.
Có rất nhiều kiến thức về vật lý mà nàng ấy chưa từng được tiếp xúc trước đây và Tảo Nhi cũng không thể hiểu hết mọi thứ.
Ví dụ trong cuốn sách đề cập đến các khái niệm như "từ trường" và “điện”, nàng ấy cảm thấy hơi khó khăn, rất khó nghĩ ra một khái niệm cụ thể.
Nàng ấy lật qua vài trang và dừng lại ở hơi nước.
“Trong sách nói rằng, nếu có loại động cơ chạy bằng hơi nước này để giúp con người làm việc thì có thể tiết kiệm nhân lực để làm những việc phức tạp hơn.”
Tảo Nhi gật đầu, “Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể sớm làm ra được."
Trong không khí không ngừng bận rộn, mùa xuân cũng đã lặng lẽ trôi qua nửa chặng đường.
Thiết Trụ vẫn đang cùng thương đội của mình bôn ba ở trên đường.
Vốn đã quen đi bộ trên những con đường xi măng phẳng phiu ở phủ, nhưng giờ đây mỗi khi đi trên những con đường công vụ bên ngoài thì cảm thấy không được tự nhiên, nơi nào cũng khó chịu.
Thật sự là bị nuông chiều hư.
Nhưng cũng may trước khi rời đi, tất cả ngựa đều được đóng móng, độ hao mòn của xe và ngựa đã giảm đi rất nhiều. Điều này làm cho người cảm giác trấn an được một chút.
Càng đi về phía Bắc, vùng đất càng trở nên hoang vắng.
Vốn tưởng rằng ở phủ thành của bọn họ đã có rất ít người nhưng hóa ra ở những nơi khác thậm chí còn thưa thớt hơn.
Không những vậy, dọc đường đi bọn họ còn gặp phải không ít tên cướp.
"Biết điều để lại xe ngựa phía sau, còn tất cả các người thì cút!"
Nhìn kìa, một đám khác lại đến.
Các quân huyện mặc thường phục hộ tống đoàn xe mặt vô cảm, nhặt những ngọn giáo được ngụy trang thành đòn gánh trên vai, lắc nỏ giấu trên cổ tay, rồi chuẩn bị ra tay.