Trình Thuận cảm thấy, nếu còn khi sống mà có thể nhìn thấy cảnh tượng thế gian thịnh vượng thì dù có c.h.ế.t ông ấy cũng vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Điều tiếc nuối duy nhất của ông ấy là hiện giờ Phương Quân đang bận lo toan đại sự ở nơi khác, ông ấy vẫn chưa có dịp được diện kiến dung nhan của nàng.
Vì thế, Trình Thuận vô cùng ngưỡng mộ Tảo Nhi và những người khác. Họ đã sớm gặp được Phương Quân, tránh được biết bao nhiêu đường vòng.
Nghĩ đến những điều này, Trình Thuận không kìm lòng được mà lạc đề, bắt đầu ca ngợi Phương Quân, thể hiện sự chân thành, sẵn sàng vì nàng mà có thể dốc hết lòng gan ruột.
Thịnh Quân đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên nghe những lời này thì cảm thấy thật ngại ngùng khi nghe ông ấy tiếp tục nói.
Dù sao hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần mà vốn dĩ chẳng quen biết gì!
Nàng nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Tảo Nhi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, không nhịn được bật cười, rồi quay đầu kéo Trình Thuận trở lại vấn đề chính: "Ừm, ngươi nói rất đúng. Chuyện ở Bình Trạch bên kia thì vừa hay đội ngũ đào giếng rảnh rỗi, nhiệm vụ viện trợ này giao cho ngươi nhé."
"Chủ yếu là hỗ trợ họ đào giếng và tìm nguồn nước. Khi xong việc, trên đường trở về cũng kiểm tra xem còn nơi nào thiếu nước đều có thể giúp đỡ bọn họ một tay."
Việc này do Trình Thuận dẫn đầu là thích hợp nhất.
Ông ấy là huyện lệnh, cũng có giao thiệp với không ít người. Ai cũng biết ông ấy là người hiền lành. Đây có lẽ cũng là lý do khiến Đan Xuân mặt dày đến nhờ giúp đỡ.
Biết rằng ông ấy là người dù bị mưa ướt cũng sẽ giơ ô che cho người khác.
Nhận nhiệm vụ quan trọng, Trình Thuận hăng hái nói: "Yên tâm đi Tôn chủ sự, đợi đào xong giếng, ta sẽ có cớ thường xuyên qua đó làm phiền họ. Xem những người đó có quan tâm đến sự tồn vong của dân chúng hay không."
Nói xong quyết tâm, ông ấy nhanh chóng cáo từ rồi rời đi, còn dẫn theo cả đội đào giếng.
Tảo Nhi cũng ra khỏi cửa, nhanh chóng tìm đến vị trí của Thịnh Quân.
Nàng ấy đến gần, như thường lệ báo cáo tiến độ công việc: "Phương Tiên Nhi, chuyện đào giếng vừa rồi đã sắp xếp xong. Ta nghe Nhị Sơn thúc nói rằng hình dạng mới của hỏa s.ú.n.g và đại bác đã có tiến triển, chẳng bao lâu nữa là có thể thấy sản phẩm mẫu. Đợi khi sản xuất hàng loạt, chỗ Thiết Trụ cũng đã có tin tức, ta nghĩ chúng ta có thể làm thêm được nhiều công việc hơn. Hành động cũng chủ động hơn."
Đương nhiên Thịnh Quân không có ý kiến gì về vấn đề này.
Tuy nhiên, còn một việc khác.
Nàng do dự một lúc rồi nói: "Hình như trong thành có vài gia nô ký khế ước vĩnh viễn."
Theo như quan sát của nàng, chế độ làm việc trong thành hiện tại hoàn toàn xa lạ với những gia nô đó.
Tảo Nhi lập tức hiểu ý của nàng, vỗ trán nói: "Đây là sơ sót của chúng ta. Vẫn còn một số định kiến chưa kịp thay đổi, ta đã vô tình bỏ qua mất chuyện này."
Thịnh Quân cười nói: "Không sao, những việc này cũng không vội được. Những thứ đã tồn tại từ lâu mà đột ngột biến mất thì cả hai bên đều không thích ứng được, còn dễ gây ra rắc rối. Chi bằng trước tiên hãy sửa khế ước nô lệ thành hợp đồng lao động được bảo vệ. Còn những vấn đề sau này, khi tri thức đủ lớn thì tự nhiên sẽ có thay đổi."
Ít nhất là phải đảm bảo trên địa bàn của họ, không một ai bị đánh đập hay bị bán đi một cách dễ dàng. Và sau này cũng sẽ không có thêm nô lệ mới.
Đại Đồng không phải là chuyện có thể thực hiện bằng cách chỉ nói miệng rằng mọi người đều bình đẳng.
Trên thực tế, Tảo Nhi và những người khác chưa bao giờ nói thẳng những điều tương tự với người dân.
Họ chỉ giống như những người lái xe ngựa, đưa mọi người lên xe rồi điều khiển ngựa bước đi theo hướng mà Thịnh Quân chỉ dẫn.
Khi đến đích, tự nhiên mọi người sẽ thấy được ánh sáng bình minh.
Sau khi bàn những chuyện này xong, Thịnh Quân cảm thấy sức lực cạn kiệt.
Nàng lại cần quay về để sạc năng lượng.
Chào tạm biệt Tảo Nhi, chạm vào hai chiếc máy có ý thức, nàng nhanh chóng đổi lại thân thể để về nghỉ ngơi.
Hai chiếc máy vừa bị đổi về, ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng tự rời đi.
Tảo Nhi nhìn bóng lưng của nó, nàng ấy khẽ xoa cằm.
Ừm, thật ra rất dễ phân biệt khi nào Phương Tiên Nhi nhập vào thân thể của thú thần.
Chỉ có thú thần mới lặng lẽ chăm chú hút bụi như vậy chứ Phương Tiên Nhi không làm chuyện này.
Nàng ấy nhớ Phương Tiên Nhi từng nói, thú thần Hai Con này là loài ăn bụi bẩn, có thể hút lấy sức mạnh từ đất.
Đối với họ, mặt đất trở nên cực kỳ sạch sẽ. Đúng là loài thú có ích nha.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ, Tảo Nhi nhanh chóng ra ngoài lo liệu công việc chính.
Quay về trong núi, Thịnh Quân mở bảng điều khiển hệ thống, tổng hợp lại những tình hình xảy ra gần đây.
Thời gian qua dưới đề xuất của nàng, trong thành đã sinh ra nhiều phát minh nhỏ. Ví dụ như khuy áo, lồng giữ ấm, đều có sự đóng góp của nàng.
Nhưng điều khiến Thịnh Quân băn khoăn là sau khi có phát minh về thủy tinh thì lại không có thành tựu nào được mở khóa thêm.
Nàng từng nghi ngờ rằng hệ thống bị lỗi.
Cho đến khi trong huyện thành có mười phát minh mới, hệ thống mới thông báo nhiệm vụ thành tựu.
[Thành tựu sáng tạo đang tích lũy, hoàn thành mục tiêu để mở khóa tính năng mới của siêu thị hệ thống (10/66)]
66... Là phải tạo ra sáu mươi sáu loại đồ vật sao?
Dù rằng nàng chỉ nói mồm từ đầu đến cuối, nhưng cũng biết làm ra những vật dụng có thể sử dụng được khó khăn đến mức nào!
Hệ thống này đúng là biết đòi hỏi quá đáng mà!
Việc đạt được mười thành tựu đã tốn rất nhiều thời gian rồi, không cần phải nghĩ cũng biết trong thời gian ngắn tới hệ thống sẽ không được nâng cấp.
Cứ để mọi chuyện tự nhiên, đi theo hướng của nó!
Thịnh Quân tạm thời bỏ qua nhiệm vụ thành tựu.
Quay về núi dưỡng sức một ngày, thanh m.á.u của nàng như được đầy trở lại.
Đang định tiếp tục quay trở lại thành thì nàng thấy Lý bà tử và những người khác chạy tới nói rằng đã nhận được tin tức của Chung Tứ.
Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này, Thịnh Quân suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra rằng họ đã phái Chung Tứ đi làm gián điệp ở huyện Thành An.
Trong huyện quá bận rộn, không chỉ nàng mà cả Tảo Nhi và mọi người có lẽ cũng đã gần như quên mất Chung Tứ rồi.
Đang nghĩ ngợi, Lý bà tử đã cầm tin báo, thuật lại nội dung cho Thịnh Quân: “Gần đây, Phụng Vương đang âm thầm thu gom lương thực và binh lính… có lẽ là hắn đang chuẩn bị làm chuyện gì lớn rồi.”
“Cách đây không lâu, lợi nhuận từ việc ép dầu trong thành cũng đã bị bóc lột không ít, phương pháp ép dầu cũng đã được giao nộp. Vị Đại huyện lệnh kia lại không dám làm trái lệnh của Phụng Vương.”
Lý bà tử đọc xong liền nhíu mày.
Ban đầu họ đồng ý hợp tác với huyện lệnh để ép dầu, chính là muốn giúp người dân huyện Thành An có một cuộc sống tốt hơn.
Mặc dù cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc là sẽ bị cướp mất một phần lợi ích, nhưng khi nghe chuyện về Phụng Vương đã khiến cho bọn họ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Hừm, tốt nhất là bọn họ đấu đá với nhau đến mức lưỡng bại câu thương luôn đi, để chúng ta ngồi sau làm ngư ông đắc lợi.”
Lý bà tử không kìm được mà hừ hai tiếng, tiếp tục đọc: “Này, Chung tiểu tử nói rằng, vị Đại huyện lệnh kia sức khỏe ngày càng yếu, gần đây bệnh tình còn trở nặng hơn. Nghe nói là bệnh vô phương cứu chữa, đến thần tiên cũng khó mà cứu nổi. Có lẽ ông ta không còn sống được bao lâu nữa.”
“Đại huyện lệnh một thân một mình, chưa từng có hôn sự với ai. Chung Tứ nói rằng hắn ta có một ý tưởng táo bạo. Nếu vị huyện lệnh này thực sự không qua khỏi thì hắn ta sẽ giả dạng để thay thế. Như vậy có thể chiếm lấy huyện Thành An mà không cần phí công sức nào cả. Hơn nữa còn có thể tìm cách kêu ca đói khổ với Phụng Vương, từ đó có thể bòn rút thêm được một chút. Tất nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn ta sẽ lo liệu hậu sự cho huyện lệnh.”
Thịnh Quân nghe vậy cảm thấy ý tưởng này thực sự quá táo bạo.
Trong thời đại cổ đại, khả năng dịch dung thần kì kia của Chung Tứ rất hữu ích.
Tuy rằng người thân cận vẫn có thể nhận ra sự khác biệt.
Nhưng Chung Tứ đã sống và làm việc cùng với vị huyện lệnh đó rất lâu, chắc hẳn cũng biết không ít bí mật nên cũng có thể mô phỏng hành động, cử chỉ giống vị huyện lệnh kia y như đúc.
Hơn nữa, Đại huyện lệnh này cũng không có thân nhân, chỉ cần đối phó qua loa với người hầu và nha dịch của ông ta. Khả năng bị lộ cũng sẽ ít hơn rất nhiều.
Nghĩ kỹ lại, nếu cho Chung Tứ một cơ hội, nói không chừng hắn ta thậm chí còn có thể mạo danh thành cả Phụng Vương.
Đáng tiếc, Phụng Vương không phải là một người dễ tiếp cận. Hơn nữa, cũng không như huyện lệnh, Phụng Vương không phải là kẻ cô độc.
Một nhân vật quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ rất cẩn trọng trong mọi hành động. Dù Chung Tứ có thực sự trà trộn vào được thì khả năng cao cũng sẽ bị lộ.
Quan trọng là phải làm việc chắc chắn, cứ từ từ mà làm thôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Thịnh Quân lại không phát biểu ý kiến gì.
Những việc như thế này cứ để Tảo Nhi và mọi người tự bàn bạc thì sẽ tốt hơn.
Bên kia, Lý bà tử vẫn tiếp tục đọc không ngừng đến cuối bức thư: “Ngoài những chuyện vừa rồi, cuối cùng Chung tiểu tử còn nói một tin nữa. Rằng gần đây có vài nhóm thổ phỉ bị triều đình truy đuổi phải rời khỏi Nam địa, đang trốn chạy về phía Bắc. Triều đình đang bận rộn để đối phó với những việc khác nên không tiếp tục truy đuổi bọn thổ phỉ lên phía Bắc. Họ cũng chưa biết bọn thổ phỉ sẽ đi về đâu nên chúng ta cần phải thực sự cảnh giác.”
Mặc dù hiện tại tường thành đã được gia cố, vũ khí cũng rất hiện đại, nếu bọn thổ phỉ kia tấn công thì chắc chắn cũng sẽ không chiếm được lợi lộc gì. Nhưng trong thành vẫn còn những xe ngựa và các thương đội ra vào, nếu bị cướp trên đường cũng sẽ là một tổn thất lớn.
Hiện tại nhận được tin tức, có thể tăng cường phòng bị từ sớm.
Đọc bức thư xong, Lý bà tử liền thả chim đưa thư.
Tin tức nhanh chóng được gửi đến huyện Hưng Hòa.