Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 312

Nghe thấy vậy, mọi người nghĩ dù có là nội tạng gà thì cũng là món thịt, giá hai phiếu một túi thực sự nằm trong khả năng chi trả của họ, chưa kể còn được tặng kèm theo công thức nấu ăn.

Những món sử dụng bút mực để ghi lại thì giá trị còn phải bàn nữa sao?

Còn về chân gà, tuy không có nhiều thịt để ăn, nhưng cái tên “chân gà da hổ” nghe cũng vô cùng mới mẻ, một phiếu hai cái có vẻ cũng có thể chấp nhận được.

Điều này có thể là do cuộc sống đã trở nên khá hơn. Gần đây, do các loại hàng hóa sống tăng lên, tiền công cũng tăng theo. Người dân nỗ lực làm việc là có thể kiếm được nhiều phiếu Phương Tiên hơn.

Các đồ dùng hàng ngày mua một lần có thể dùng được rất lâu, chi phí cũng không quá cao.

Vì thế mọi người có thể dư dả tiêu một chút phiếu để thỏa mãn khẩu vị của bản thân.

Dù không dám xuống quán ăn nhưng cùng gia đình thưởng thức nội tạng gà, chân gà được đổi từ phiếu, coi như ăn một chút thịt cho vui miệng, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống. Không những vậy lại còn học được thêm công thức nấu ăn. Mọi người rất hoan hỉ với điều này.

 

“Cho ta một túi nội tạng gà!”

“Ta muốn hai cái chân gà... À mà thôi, lấy bốn cái luôn đi. Hiếm khi mới có cơ hội, cả nhà mỗi người một cái nếm thử cho đã!”

Người dân chen chúc xếp hàng để đổi đồ ăn, sự nhiệt tình của họ đã vượt xa dự đoán.

May mà Hà Hoa đã sắp xếp chu đáo, các quán ăn trong thành đều được chuẩn bị sẵn đồ kho, như vậy mới có thể đáp ứng đủ nhu cầu của mọi người.

Những người đầu tiên đổi được lòng gà thì đã nhanh chóng cầm đồ về nhà.

 

Ở ngoại ô thành.

Một nam nhân vui mừng hớn hở xách hai túi giấy dầu đặc biệt bước vào nhà. Vợ hắn ta cũng đã tan làm, trở về nhà trước hắn ta.

“Về rồi à, chàng cầm cái gì đấy?” Vợ hắn ta tò mò hỏi.

“A Bạch, nàng tan làm rồi không ra thành xem có gì hay à? Ta mang về thứ tốt lắm đấy!” Hắn ta trả lời.

Trong nhà thoang thoảng hương thơm của cháo, không cần ngửi kỹ cũng biết là mùi cháo đặc trưng từ chỗ Phương Quân.

“Không có. Hôm nay làm việc phải suy nghĩ nhiều. Làm xong hơi mệt nên tan làm thì ta về sớm để nghỉ ngơi, ta cũng đã nấu xong cháo rồi. Chàng về đúng lúc đấy, chúng ta có thể ăn ngay.” A Bạch cười nói: “Nghe chàng nói vậy, chẳng lẽ là ta đã bỏ lỡ chuyện vui gì sao?”

Trong nhà chỉ có hai miệng ăn, không có ai khác.

“Đợi ta một chút.”

Nam nhân nhanh chóng múc cháo trong nồi ra bát, rồi bưng đến bàn. Hắn ta xé một trong những túi giấy dầu ra đặt lên bàn, bên trong là thịt gà kho thập cẩm.

Rất nhanh sau đó, hắn ta đưa túi còn lại cho A Bạch, bên trong có hai cái chân gà da hổ.

“Nhiều món thịt thế này sao?” A Bạch ngạc nhiên thốt lên.

“Đúng rồi đấy! Phương Quân vừa có phúc lợi mới. Mấy món này cộng lại cũng không hết số phiếu ta kiếm được trong một ngày.”

Người đàn ông tự hào nói, mắt sáng rực lên nhìn nàng ấy: “Món kho này thơm lắm, trên đường về ta cứ muốn nếm thử, phải cố nhịn mới được. Nàng thử xem, có thơm như ta ngửi không?”

“Chàng vất vả rồi, cùng ăn thôi.” A Bạch mỉm cười lắc đầu.

Cặp phu thê ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn tối.

“Ừng ực.”

Nhờ ơn của Phương Quân mà họ đã được ăn không ít những món ăn ngon, nhưng ngần này món thịt vẫn khiến cả hai nuốt nước bọt vài cái. Sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười.

Gọi là nội tạng gà, nhưng thực ra cũng có cả nội tạng của vịt. Bề ngoài đều rất hấp dẫn, mùi hương cũng rất đặc biệt.

A Bạch húp một ngụm cháo rồi gắp một miếng mề gà cho vào miệng, vị giòn thơm nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi.

Đây chính là hương vị của món kho sao? Lại là một hương vị chưa từng được thưởng thức qua.

“Hình như còn thơm hơn cả khi ngửi!” Nàng ấy từ từ thưởng thức, cúi đầu húp thêm một ngụm cháo.

“Ừm ừm!” Phu quân của nàng ấy ậm ừ hai tiếng thay cho lời đáp, không nói được gì vì miệng đã đầy cháo và lòng gà.

Hiếm khi cả hai người không nói chuyện gì trong lúc ăn, không chia sẻ những gì xảy ra trong ngày, mà chỉ cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Thoáng chốc, túi nội tạng gà cũng đã hết phân nửa.

Ăn cùng với món kho, cháo cũng gần hết. Hai người phải cố gắng lắm mới có thể dừng đũa được.

Món kho này để được mấy ngày, để mai có thể được ăn tiếp.

“Chân gà da hổ cũng để mai ăn luôn sao?”

“Thôi không cần, ăn luôn bây giờ đi!”

Rửa bát xong, cả hai ngồi lại bên bàn.

Hai người, mỗi người cầm một cái chân gà lên, từ từ gặm.

Trước đây trong thành cũng đã thấy món da hổ rồi, nhưng hình dáng của món này và chân gà chẳng có chút liên quan gì. Không hiểu sao lại đặt cái tên này.

Không biết làm thế nào mà món chân gà lại có màu nâu đỏ rất k.ích thí.ch vị giác nhưng lớp da bên ngoài lại nhăn nhúm, trông có phần xấu xí.

Tuy nhiên, chỉ cần cắn một miếng nhỏ thôi cũng đã có thể cảm nhận được sự giòn giòn, sần sật vô cùng thú vị. Lớp da cũng ngấm đẫm nước kho, tạo nên một hương vị cực kỳ đậm đà.

Ăn hết phần da, lại tiếp tục nhai phần thịt.

Rồi từ đầu móng chân,gặm dần xuống miếng thịt dày nhất ở lòng bàn chân.

A Bạch mê mẩn ăn hết những mảnh xương vụn rồi lại nhả từng mảnh ra. Cuối cùng trên khung xương của chân gà chỉ còn lại hai sợi thịt ở cổ chân.

Nàng ấy thực sự có chút luyến tiếc khi phải ăn hết.

Nhưng sau một hồi do dự, nàng ấy cũng không thể cưỡng lại được mà ăn sạch.

Ăn chân gà sau bữa cơm không phải bận tâm là sẽ bị quá no, mà đây chỉ đơn giản là thưởng thức một món ăn ngon.

Có cảm giác như một sự thỏa mãn tự tại lạ lùng.

Phu quân của A Bạch còn chưa hết thòm thèm, nói: “Trước đây mọi người cứ bảo chân gà ít thịt, chẳng có gì để ăn. Giờ xem ra là do chúng ta chưa biết cách ăn đúng mà thôi!”

Những món kho nhanh chóng trở nên phổ biến trong huyện thành.

Ban đầu chỉ có các món ăn từ lòng gà và các loại thịt, về sau đó còn có cả rau củ kho, ăn vô cùng ngon miệng mà giá cả lại rất phải chăng.

Sau khi làm việc xong, mọi người thường mua một chút đồ ăn để mang về nhà, kết hợp với một ít đồ uống như rượu trắng và coca. Bây giờ cuộc sống của người dân huyện Hưng Hòa có thể nói là vô cùng phong phú và tràn đầy hương vị.

 

Các loại rượu trắng và coca được bán chạy nhất của nhóm Hoa Hà đều đã qua xử lý.

Rượu có nồng độ thấp, coca cũng được pha thêm chút nước. Những thứ này cực kỳ rẻ và chủ yếu cũng là vì tiết kiệm, mọi gia đình nào cũng đều có thể thưởng thức. Tất nhiên là cũng sẽ có coca nguyên bản và rượu trắng nồng độ cao nhưng giá sẽ cao hơn một chút.

Ngoài món ăn ướp gia vị, trong thực đơn cũng lần lượt xuất hiện những món ăn có thành phần chính là thịt gà, thịt vịt.

 

Những món ăn như gà xào ớt, gà ba chén, bách điểu triều phụng, nhất phẩm hầm chân vịt,…lên đến vài chục món. Đến mức ngay cả những người giàu có phải tự nhận đã ăn nhiều món ngon nhưng cũng hoa mắt khi nhìn thấy thực đơn.

Những ai có điều kiện thì họ sẽ thử từng món một. Chỉ có một số món không hợp khẩu vị cá nhân của họ, nhưng hoàn toàn là không có món nào dở. Món nào cũng có thể gọi là cực phẩm.

Thêm vào đó, những cuốn sách dạy nấu ăn đã phát cho dân chúng trước đây cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Những món thông thường như đậu sốt cà chua cũng đã xuất hiện trên bàn ăn của mọi người. Dù là nấu món chay hay món mặn thì tay nghề của mọi người đều đã có sự cải thiện đáng kể.

Do đó, gần đây, số người đến để đổi gia vị trong huyện thành cũng đã dần tăng lên.

Trước đây, mọi người chủ yếu đổi các nhu yếu phẩm như muối và đường, không mấy quan tâm đến nước tương hay bột ngọt. Nhưng giờ họ đã khám phá ra sự tuyệt vời của những loại gia vị này.

Chỉ cần nấu nướng đơn giản, nguyên liệu đã có thể trở nên thơm ngon đến mức không thể tin được, đó thực sự là vật dụng thiết yếu trong gia đình!

Sự ủng hộ của người dân và nhóm phú hộ đã khiến nhóm Hoa Hà có thêm sự tự tin và tốc độ đào tạo đầu bếp cũng được đẩy nhanh.

Những người được các nàng chọn đa số là những người đã có chút kinh nghiệm về nấu ăn. Vậy nên khi học về các món ăn mới thì cũng không quá khó khăn đối với họ.

Nhóm đầu bếp đầu tiên dự kiến sẽ được đào tạo nhanh chóng trước khi mùa thu đến.

Chẳng mấy chốc, thời tiết trở nên nóng nực, vừa khô vừa nóng.

Mỗi đêm, luôn có những người không ngừng tuần tra trên phố, la lớn "Cẩn thận đồ vật dễ cháy".

Một số binh lính của huyện đã được trang bị hỏa s.ú.n.g mới. Sức mạnh của thứ này vô cùng lớn, hiệu ứng rất mạnh mẽ. Vì thế trong huyện thành lại càng thêm an toàn.

Tuy nhiên, đại bác vẫn cần thêm chút thời gian nữa mới có thể hoàn thành.

Những người đi ra ngoài truyền dạy kỹ thuật khoan giếng trước đó đã đạt được kết quả rất tốt.

Trong thư gửi về nói rằng, ở nhiều nơi, các giếng nước mới đào đã cứu sống được rất nhiều địa phương. Hơn nữa việc sử dụng giếng nước cũng được giám sát khá hiệu quả. Dân chúng nhận thấy được lợi ích của nó đều vô cùng cảm kích.

Máy động cơ hơi nước của Tảo Nhi dường như đã có tiến triển, sản phẩm thử nghiệm gần đây của nàng ấy luôn được giấu kín không cho ai xem. Tảo Nhi nói rằng phải đợi đến khi hoàn thành xong sẽ cho mọi người bất ngờ.

Mọi người đều đang rất nỗ lực, tất nhiên Thịnh Quân cũng không hề nhàn rỗi.

Nàng vẫn đang bận rộn với rất nhiều nhiệm vụ. Việc tạo ra những thứ lớn không phải là điều dễ dàng, mỗi ngày nàng đều phải vắt óc suy nghĩ những phát minh nhỏ, dễ chế tạo mà lại có ích cho mọi người.

Mùa hè đến, nghe thấy nhiều người phàn nàn về việc bị muỗi đốt, Thịnh Quân liền có một ý tưởng mới.

Dưới sự hỗ trợ về lý thuyết của nàng, hai loại vật dụng đuổi muỗi nhanh chóng được ra đời - nước hoa hồng và nhang muỗi.

Cách làm hai thứ này không hề khó.

Nước hoa hồng có thể được làm từ nguyên liệu như bạc hà, hoa kim ngân và cồn. Còn nhang muỗi thì dùng lá ngải khô, thương truật trộn với bột than là có thể làm ra loại nhang muỗi đơn giản mà lại rất thiết thực.

Chờ khi có thành phẩm, làm việc ngoài trời thì xịt nước hoa hồng. Còn khi ở nhà thì dùng nhang muỗi sẽ mang lại hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment