Đến cả Tảo Nhi sau khi nàng dùng thử qua cũng phải thốt lên: "Không ngờ lại có loại vật dụng đuổi muỗi hay ho như vậy!"
Nghe vậy, Thịnh Quân có chút xấu hổ: "Vẫn là loại thuốc đuổi thú các ngươi hay hơn.”
Thuốc đuổi thú do Triệu lang trung điều chế ra cũng có tác dụng đuổi muỗi. Trước đây khi Tảo Nhi và mọi người vào núi cũng rất ít khi bị muỗi cắn.
Tuy nhiên, giá cả của thuốc đuổi thú cao hơn nhiều so với nhang muỗi. Tác dụng đuổi muỗi ban đầu chỉ là phụ, nếu không chẳng ai nỡ mà dùng nó.
Bản thân Thịnh Quân là một cơ thể thép của máy bán hàng tự động, sẽ không bị muỗi cắn nên những thứ như nhang muỗi và nước hoa hồng trước giờ chưa từng xuất hiện.
Bây giờ tiếp xúc nhiều với dân chúng trong thành, nàng mới để ý đến những vấn đề này.
Cho nên mới nói muốn phục vụ người dân tốt hơn và toàn diện hơn thì việc đến tận nơi là điều rất cần thiết.
Một lượng lớn nguyên liệu nhanh chóng được mua về. Tất cả đều được chuyển đến y quán.
Sau khi làm xong nước hoa hồng, nó sẽ được phát cho các tổ trưởng của từng nhóm làm việc như một vật dụng chung. Khi đi làm, mỗi người trong nhóm có thể xịt hai lần.
Còn về nhang muỗi.
Ban đầu, Thu Nương cùng mọi người đã tập hợp một số bệnh nhân không bị bệnh quá nặng để giúp làm nhang muỗi. Sau khi khám xong, bệnh nhân có thể qua khu vực riêng để giúp xay bột, vo viên, cắt thành que nhang rồi mang nhang đã quấn ra sân sau phơi.
Khám bệnh trong thành là miễn phí nên dân chúng luôn muốn làm điều gì đó để có thể đáp lại nhưng chưa có cơ hội.
Bây giờ có thể giúp đỡ làm việc, họ cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi bản thân đã đạt được mong muốn và cũng cảm thấy mình thực sự là một thành viên.
Vì muỗi có hại, còn có thể truyền bệnh nên nhang muỗi có thể được coi là một phúc lợi miễn phí.
Khi phơi nhang muỗi xong, dân chúng trong thành đều có thể đến nhận. Giống như than tổ ong, mỗi nhà đều sẽ có một suất nhất định.
Sau khi tin tức được lan truyền, dân chúng trong thành nghe tin đều rất cảm động. Mỗi khi có thời gian rảnh là họ lại chủ động đến y quán để giúp làm nhang muỗi.
Nhờ sự nhiệt tình của mọi người mà nhang muỗi nhanh chóng được sản xuất liên tục. Khắp nơi đều có mùi khói ngải, không còn nghe thấy tiếng muỗi vo ve nữa. Họ thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn thấy nhiệm vụ thành tựu của mình được tăng thêm điểm, Thịnh Quân trong lòng càng thêm tràn đầy động lực.
Gần thêm một bước nữa để là có thể thăng cấp rồi. Hừm, sớm muộn gì tiểu hệ thống này cũng sẽ bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay thôi!
Huyện Hưng Hòa đã giải quyết được vấn đề về muỗi. Nhưng cách xa đó, nhóm Thiết Trụ lại không có được may mắn như vậy.
"Bốp!"
Thiết Trụ mặt vô cảm đập mạnh vào cánh tay rồi sau đó gỡ xác con muỗi đã bị đập nát, dùng ngón tay xoa xoa để phủi xác con muỗi xuống đất.
Muỗi vẫn chưa là gì.
Trên dọc đường đi, ánh nắng giữa trưa mới là điều khắc nghiệt nhất. Cái nắng như đang dán chặt vào da người để nung thịt bên trong.
Dưới sự dạy dỗ của Phương Tiên Nhi, cả nhóm đều rất ý thức về việc chống nắng. Tất cả đều đội nón rơm để che đầu và mặt, quả thật họ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn lên bầu trời, Thiết Trụ kéo vành nón xuống, nhìn xa xa rồi nói: "Chắc sắp đến trấn Ốc Thổ rồi, phải không?"
Phùng Bình ở bên cạnh đáp lời: "Sắp đến rồi, không quá ba ngày nữa là có thể đến nơi."
Trấn Ốc Thổ nằm ở rìa Ngọc Thành, là nơi gần với Nha Địa nhất.
Họ đã vào địa phận Ngọc Thành một thời gian và hiện tại định từ đó đi đến Nha Địa.
Lính canh cổng ở Ngọc Thành quả nhiên không làm gì gây khó dễ cho họ.
Sau khi kiểm tra hàng hóa trên xe và giấy phép thông hành của họ do Miên Sùng cấp là họ nhanh chóng được cho đi.
Cũng vì số lượng người trong đoàn hợp lý, hàng mang theo cũng không có gì đáng chú ý nên mới không làm lính canh ở đây cảnh giác.
Điều này cũng chứng tỏ rằng tin tức của Phùng Bình rất chính xác.
Trước đây, khi Phùng Bình đưa ra đề nghị đi cùng, Thiết Trụ đã gật đầu đồng ý.
Bọn họ vẫn còn lạ lẫm với Nha Địa nên rất cần một người như hắn ta làm người dẫn đường.
Ban đầu, Thiết Trụ còn hỏi Kéo Khắc Thân và nhóm của hắn ta có muốn đi cùng không, nhưng đáng tiếc là bị từ chối.
Dù sao thì Kéo Khắc Thân còn có gia đình, không tiện di chuyển đường dài. Hơn nữa, dù có theo đến Ngọc Thành thì Thiết Trụ và nhóm của hắn vẫn chưa quyết định chắc chắn, rủi ro vẫn quá lớn. Cuộc sống sau này sẽ thế nào thì chưa thể nói trước được.
Không bằng cứ sống tạm như này qua ngày
Lời này quả thực có lý, Thiết Trụ cũng không ép buộc người khác làm gì.
Hơn nữa, ngoại hình của nhóm người Kéo Khắc Thân cũng dễ khiến người khác chú ý đến. Dù có đi cùng đến Ngọc Thành thì e rằng cũng sẽ bị người ta theo dõi, khiến họ không tiện để làm việc.
Nhưng cứ cản đường như vậy mãi thì cũng không phải là giải pháp lâu dài.
Thiết Trụ suy nghĩ một lúc, rồi sai người gửi một bức thư về, dự định là để hỏi ý kiến của Tảo Nhi và mọi người.
Nếu có thể thì sau này cứ để nhóm Kéo Khắc Thân trực tiếp đến Hưng Hòa. Dù sao bên đó cũng đang thiếu người.
Sau khi tới đó, chắc chắn nhóm người của Kéo Khắc Thân không phải lo về chuyện ăn uống và sẽ có một cuộc sống ổn định hơn.
Về sau, khi xử lý được vấn đề của dân tộc Tác-ta thì họ cũng có thể giúp đỡ.
Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Việc gửi thư cần có rất nhiều thời gian.
Thiết Trụ để lại hai người chờ thư hồi âm trong thành gần đó. Tạm biệt Kéo Khắc Thân rồi cùng Phùng Bình tiếp tục lên đường.
Càng đi về phía Bắc, tình hình càng trở nên khó khăn hơn Thiết Trụ tưởng.
Vì họ đang đi về phía vùng đất của dân tộc Hồi Hột nên dù con đường đi phía Bắc đã được tu sửa tốt nhưng vẫn có vô số đoạn đường núi mà không thể tránh được.
Mỗi khi leo núi vượt đèo, Thiết Trụ lại nhớ tới lời của Phương Tiên Nhi từng nói về kỹ thuật có thể khoan đường hầm xuyên qua giữa núi.
Nghe nói những hầm đó không chỉ có thể cho người đi qua, mà còn có thể cho một loại xe nhanh có đường ray sắt chạy qua.
Chỉ cần nỗ lực, sau này dù là núi cao vực thẳm cũng không thể ngăn cản con người lái những chiếc xe bọc sắt đi lại giữa Nam và Bắc chỉ trong một ngày.
Chỉ cần được nghe mô tả thôi cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tuy nhiên, sau khi tự chứng kiến những ngọn núi hùng vĩ. Trong thời gian ngắn, Thiết Trụ không dám nghĩ đó là một công trình to lớn đến thế nào.
Hiện tại, việc xây dựng một bức tường thành cũng đã rất vất vả rồi.
Giờ đây, chỉ có thể coi những ý tưởng đó là niềm an ủi trong lúc mệt mỏi trên đường đi.
Cứ như thế, họ cố gắng thêm ba ngày nữa, cuối cùng cũng đến được trấn Ốc Thổ.
Là một thành trì sát biên giới, tổng thể trấn Ốc Thổ mang đậm phong tục của vùng đất Nha Địa. Có rất nhiều gương mặt dị vực đi lại ở trong đó.
Tuy nhiên, có lẽ vì phía nam Nha Địa có người như Phùng Bình nên cảm thấy bầu không khí trong thành vẫn rất hòa thuận.
Trở lại nơi quen thuộc, Phùng Bình trông thoải mái hơn trước rất nhiều.
Hắn ta cười nói với Thiết Trụ: "Con đường dẫn đến Nha Địa có chút nhàm chán. Chúng ta có thể nghỉ chân một ngày ở trấn này, sau khi nghỉ ngơi xong rồi hãy lên đường cũng không muộn. Nếu ngươi không ngại thì có thể ở lại chỗ nhà đá của ta."
Cùng đi đến đây, tình cảnh của Phùng Bình cũng đã được mọi người hiểu rõ.
Những người sống ở phía Nam Nha Địa cũng chẳng khác gì Thiết Trụ và mọi người. Họ cũng trồng trọt và làm việc.
Chỉ là điều kiện sống hơi khắc nghiệt hơn một chút mà thôi.
Phùng Bình trên có cha mẹ già, dưới có vợ con. Gia đình hắn ta ở phía Nam cũng có chút tiếng nói, gia đình họ chịu trách nhiệm quản lý sinh kế của mọi người.
Một ngày nọ, tình cờ Phùng Bình nhận được một loại lương thực mới gọi là đậu gà từ tay một người nào đó.
Nghe nói loại này được truyền từ phía Tây Nha Địa, có thể chịu được hạn. Quả lại to và đầy đặn, rất phù hợp để trồng trọt ở đây.