Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 314

Đậu gà là thứ tốt, nhưng khi trồng xuống đất thì kết quả lại khiến thất vọng vô cùng.

Không biết vì lý do gì, từ khi mọc mầm, loại đậu này đã héo rũ và sản lượng lại vô cùng thấp.

Phùng Bình lại không cam lòng, hắn ta tìm hiểu khắp nơi, nghe người ta nói là do họ chưa nắm vững phương pháp trồng trọt nên mới như vậy. Thế là hắn ta quyết định mạo hiểm đi đến phía Tây để tìm hiểu thêm.

Kết quả là hắn ta bị cuốn vào cuộc nội chiến và tranh giành bên ngoài của dân tộc Hồi Hột.

 

Ở đó có hai nhóm người, cả hai đều đang tìm kiếm một "quân sư" có ngoại hình và tuổi tác tương tự hắn ta.

Sau khi nhìn thấy hắn ta, họ liền nhận nhầm, nhất quyết cho rằng người họ tìm kiếm chính là hắn ta.

Hắn ta bị bắt cóc đi bắt cóc lại nhiều lần. Dù lúc đó Phùng Bình có giải thích như thế nào cũng không ai tin.

 

Sau đó, không biết từ đâu lại xuất hiện một nhóm người thứ ba.

Những người này trông không giống người dân tộc Hồi Hột, hành động cũng rất lén lút. Nhân lúc hai bên đang tranh giành thì bọn chúng làm ngư ông đắc lợi, lặng lẽ bắt hắn ta đi.

Ra khỏi Nha Địa rồi tiến thẳng về phía Nam, cũng không rõ là định mang hắn ta đi đâu.

May mắn bọn chúng tình cờ bị đoàn người của Kéo Khắc Thân bắt gặp, nhờ vậy mà Phùng Bình mới có thể thoát nạn.

May mà vận khí của hắn ta cũng không tệ lắm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió rồi lại gặp được Thiết Trụ, đi cùng với hắn ta thì mới có thể thuận lợi trở về nhà.

Sau khi đã trở nên thân thiết, trên đường đi Phùng Bình cũng nhận được sự chăm sóc từ nhóm người của Thiết Trụ.

Giờ đây hai bên đã thật sự thân thiết, khi nói chuyện, Phùng Bình cũng sẽ vì suy nghĩ cho họ nhiều hơn.

Lời mời ở chung là minh chứng rõ ràng nhất.

Thiết Trụ vừa nghe xong liền gật đầu đồng ý. Coi như hắn ta nhận phần tình này nhưng trong lòng vẫn tính toán là đến đó để xem tình hình thực thế như thế nào.

Nếu như là nhà đá ở phía Nam thì quá chật chội, không đủ chỗ để ở nên tốt nhất là dựng lều. Như vậy cảm thấy sẽ tiện hơn.

Lều của Phương Tiên Nhi thật sự rất chắc chắn, quả là công thần lớn nhất trong chuyến đi này.

"Đúng rồi, các ngươi có thể bán những đồ mang theo ở trấn Ốc Thổ. Ở đây đông người, không chừng có thể tìm thấy được ngọc thạch. Một khi vào đến phía Nam thì dân cư thưa thớt, không thể tìm kiếm được ngọc thạch đâu. Đồ có thể mua được cũng rất là hạn chế."

Bàn xong việc chỗ ở, Phùng Bình không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở.

Thiết Trụ suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sao, cũng không nhất thiết phải buôn bán vàng bạc thật. Có thể dùng đồ ăn hoặc thứ khác để trao đổi cũng được."

Theo bản năng Phùng Bình định nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì thêm.

Hắn ta vốn định nói có hắn ta ở đây thì mọi người không cần phải lo về ăn uống.

Nhưng số người của nhóm Thiết Trụ nói nhiều không nhiều, mà ít cũng chẳng phải là ít.

Nghe ý họ nói, dường như là đang muốn tìm kiếm thứ gì đó ở Nha Địa. Phùng Bình chưa hỏi kỹ, nhưng cũng không cần nghĩ nhiều cũng biết, tìm kiếm thứ gì đó ở một nơi rộng lớn như vậy chắc chắn là sẽ rất khó khăn. Nhóm của Thiết Trụ chắc là sẽ phải ở lại đó khá lâu.

Hắn ta không có khả năng cung cấp thức ăn miễn phí cho họ mãi. Tốt nhất là đừng chủ động hứa hẹn, lúc đó chỉ cần giúp đỡ hết sức mình là được.

Cuối cùng Phùng Bình chỉ gật đầu nói: "Dùng vật đổi vật cũng tốt, chắc chắn mọi người sẽ rất vui mừng."

Nhóm của Thiết Trụ mang theo toàn là dược liệu và những thứ thiết thực, chắc chắn là ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh thôi.

Mọi việc đã được quyết định như vậy.

Phùng Bình dẫn họ đến một quán trọ quen thuộc để nghỉ ngơi.

Vì nhóm của Thiết Trụ đã chuẩn bị sẵn túi ngủ nên bọn họ chỉ xin một số phòng chứa đồ rộng rãi để nghỉ tạm. Thấy bọn họ không chiếm phòng dành cho khách, lại do Phùng Bình dẫn đến nên ông chủ hiếu khách cũng không thu phí.

An ổn vượt qua một đêm.

Sáng hôm sau, đoàn người đã hồi phục sức lực thì chính thức lên đường, tiến về phía Nam của Nha Địa.

Diện tích ở Nha Địa rộng lớn và địa hình cũng vô cùng phức tạp.

Trước khi lên đường, Phùng Bình còn nhờ một người quen giúp sửa lại bánh xe ngựa của đoàn, thay thành loại bánh xe gỗ lớn đặc biệt. Nhờ vậy mà việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Đoàn xe tiến vào Nha Địa với tốc độ khá chậm.

Họ khởi hành vào buổi sáng, khi đó trời vẫn còn rất lạnh, vì vậy họ cần phải mặc thêm vài lớp áo. Nhưng đến trưa thì trời lại nóng lên.

Trên đường đi, dọc theo các nguồn nước, có thể thấy một vài ngôi làng nhỏ nằm rải rác, thưa thớt..

Mỗi khi thấy có người ở, Thiết Trụ và mọi người sẽ xuống xe bổ sung nước và tiện thể đổi một ít lương thực khô để dự phòng.

 

Lương thực khô ở đây rất đặc biệt.

Trong số đó có một loại bánh nướng làm từ ngũ cốc, có mùi vị rất thơm, có thể bảo quản được lâu. Mặc dù hơi khó ăn nhưng Mộc Kỳ Nhĩ và những người khác đều rất thích ăn.

Nơi ở của Phùng Bình nằm khá sâu trong vùng, chắc phải mất thêm hai ngày nữa mới đến được đó.

Nhân lúc có chút thời gian rảnh trên đường, Thiết Trụ hỏi hắn về cỏ cao su.

"Ngươi nói loại cỏ trông giống bồ công anh ấy hả? Mấy cây đó trong bãi cỏ của chỗ ta có nhiều lắm. Nhưng các ngươi lặn lội từ xa đến đây chỉ để tìm bồ công anh thôi sao?" Phùng Bình nghi ngờ hỏi.

 

Bồ công anh này chẳng phải ở đâu cũng có sao, có cần phải đi hẳn đến Nha Địa không?

Thiết Trụ do dự một lúc, cũng không dám chắc loại bồ công anh mà hắn ta nói có phải là loài mà hắn cần tìm không.

Cỏ cao su quả thực là một loại bồ công anh, Phương Tiên Nhi gọi nó là cây bồ công anh.

Nhưng không phải tất cả loài bồ công anh nào cũng có thể tạo ra cao su.

Theo tài liệu mà Phương Tiên Nhi cung cấp, hình như cỏ cao su mọc trên ngọn núi Thần ở Nha Địa. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nó có thể được tìm thấy ở những nơi khác trong Nha Địa.

Thật ra, nguồn nguyên liệu lý tưởng nhất để chế tạo cao su phải là cây cao su ở phía Nam.

Nhưng với tình hình hiện tại, chắc chắn không thể ở lại phía Nam lâu được, chứ đừng nói gì đến việc tạo ra tiếng động lớn.

Mặc dù sản lượng cỏ cao su không bằng cây cao su phương Nam nhưng nó mọc ở vùng đất phía Bắc nên cũng không mấy ai để ý đến.

Chu kỳ sinh trưởng cũng ngắn, có thể dễ dàng tích trữ và gieo trồng với số lượng lớn hạt giống, cao su được tạo ra có độ bền cao.

Có thể nói đây là sự lựa chọn tối ưu nhất trong thời điểm hiện tại.

"Không phải loại bồ công anh bình thường. Đến nơi, ngươi chỉ cần dẫn ta đi xem là được." Thiết Trụ nói.

Hy vọng đó chính là loại cỏ cao su mà họ cần. Nếu tìm thấy nó ở bên ngoài thì sẽ giúp họ đỡ vất vả khi đi lên núi.

Tuy Phùng Bình tò mò nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Đoàn xe tiếp tục đi.

Hai ngày sau.

Họ đã đến ngôi làng cuối cùng trước điểm đến.

Thiết Trụ đang phân vân không biết có nên vào làng để bổ sung thêm chút lương thực không, thì nghe thấy Phùng Bình nói: "Sắp đến nơi rồi, lương thực khô của chúng ta đủ ăn, tốt nhất là đừng qua đó."

Nghe vậy, Thiết Trụ nghi ngờ hỏi: "Người trong làng khó hoà hợp lắm sao?"

Biểu cảm của Phùng Bình có chút lúng túng: "Không phải, trong làng không có người xấu. Chỉ là từ khi tổ tiên hai bên rời đi đến đây thì không ưa nhau. Nếu bọn họ biết được các ngươi đi cùng ta, cho dù có đổi được đồ ăn thì cũng không tránh khỏi những nghe lời cạnh khóe. Không có tổn thất gì nhưng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm trạng."

Đang nói chuyện thì hắn ta nhìn thấy hai con ngựa từ trong làng bên kia phi ra.

Ngay sau đó, một giọng nữ to và nham hiểm vang lên:

"Chà, đây chẳng phải là đại nhân Phùng Bình của chúng ta sao? Nghe nói ngươi vì mấy hạt đậu mà bán luôn cả mình đi?"

Phùng Bình thở dài một tiếng, quay đầu nhún vai với Thiết Trụ: Thấy chưa!

Sau đó hắn ta nhỏ giọng nói: "Người đó là trưởng thôn."

Thiết Trụ nhìn qua và thấy người ngồi trên ngựa là một nữ nhân trẻ với nước da ngăm đen. Trông vô cùng mạnh mẽ, khí phách hiên ngang.

Nàng ta liếc qua bên này, thấy Phùng Bình không có phản ứng gì thì cũng không bận tâm thêm, chỉ cười lạnh một tiếng rồi cưỡi ngựa phóng đi.

Một con ngựa khác theo sát nàng ta nhưng không có ai ngồi trên đó.

Sau sự cố nhỏ này, Thiết Trụ và nhóm của hắn ta không quay lại thôn để bổ sung lương thực mà quyết định tiếp tục lên đường.

Đoạn đường còn lại thực sự không dài. Sau hai canh giờ, họ đã đến nơi.

Đây là một nơi rất kỳ diệu.

Phùng Bình và những người khác sống trên một bãi cỏ xanh tươi gần hồ nước, màu cỏ xanh ngắt. Trên bãi cỏ còn có thể nhìn thấy những con bò, cừu đang chạy trên đó.

Nhiều người ngồi trên cỏ, đang cắt lông những con cừu trắng mềm mại.

Gần đó có một khu rừng nhưng ở phía xa là một vùng đất hoang cằn cỗi, sau vùng đất hoang này là những dãy núi tuyết trải dài, ẩn mình trong mây.

Trời và đất, mọi cảnh vật có thể tưởng tượng được dường như đều hội tụ về đây.

Khung cảnh rung động đến mức khiến nhiều người có chút choáng váng.

“Thời gian này trong năm mà cũng có tuyết sao?” Mộc Kỳ Nhĩ ngạc nhiên hỏi và chỉ vào đỉnh núi tuyết.

Phùng Bình mỉm cười và nói: “Nơi đó rất đặc biệt, hầu như quanh năm đều có tuyết bao phủ.”

Bình Luận (0)
Comment