Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 317

Một khối màu vàng trong suốt to bằng lòng bàn tay, trông như một loại bánh ngọt nhưng lại có thể dùng để giặt đồ?

Sau khi bôi lên quần áo rồi nhẹ nhàng chà xát, chẳng mấy chốc đã sạch sẽ?

Người dân ở đây sau khi đi vệ sinh lại dùng thứ giấy trắng, mềm và giống như vải? Người Hưng Hòa đúng là rất chú trọng đến việc chăm sóc cho bản thân!

Còn loại nước thực vật thơm mát đó, xịt lên người có thể ngăn ngừa muỗi đốt?

Đây chỉ là một thôn làng nhỏ mà họ tình cờ ghé qua.

 

Những thứ đầy đủ thế này chắc chắn không phải là giả vờ tạo ra. Vì vậy, cuộc sống ở Hưng Hòa đúng là thực sự rất tốt!

"Cái đó, chúng ta có mang theo chút bạc, lúc rời đi có thể đổi lấy vài thứ để dùng không?" Kéo Khắc Thân thèm thuồng hỏi.

Người truyền tin cười đáp: "Đương nhiên rồi. Hiện tại trong thành có thể dùng vàng bạc để đổi lấy phiếu Phương Tiên. Chỉ cần có phiếu là có thể đổi được những thứ này."

Sau khi tham quan cửa hàng phúc lợi xong thì cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa. Người truyền tin dự định chiêu đãi họ một bữa ăn bằng thực phẩm trong cửa hàng.

 

Người dân trong thôn nhiệt tình mang đến vài cái bàn ghế và còn mang cả bếp than để giúp nấu nướng.

Bữa ăn được đặt ngay trước cửa hàng phúc lợi.

Người truyền tin lấy ra gói gia vị lẩu cà chua. Sợ họ phải chờ lâu nên hắn ta còn mang ra bánh mì phô mai nếp cẩm để họ lót dạ.

Kéo Khắc Thân đã từng được thử lương khô ở chỗ của Thiết Trụ rồi, lúc đó hắn ta đã rất ngạc nhiên.

Bây giờ, những món ăn đa dạng trước mắt lại càng làm hắn ta choáng váng hơn.

Như món lẩu trước mặt, không biết nấu bằng gì mà mùi thơm lan tỏa khắp nơi, dường như thấm vào tận xương tủy trên cơ thể!

Nuốt nước bọt hai lần, Kéo Khắc Thân bóc bánh mì trên tay định ăn cho đỡ thèm.

Khi mở lớp giấy gói ra, bánh mì trắng mềm, nếp cẩm kẹp trong bánh mì hiện ra trước mắt.

Kéo Khắc Thân và những người đi cùng hắn ta vốn tính thẳng thắn, đối phương mời ăn thì họ cũng không khách sáo nhiều.

Ngay lập tức, hắn ta cắn một miếng thô bạo, nửa chiếc bánh mì trên tay lập tức biến mất.

Hắn ta nhai ngấu nghiến.

Ừm, nó cũng là món ngọt giống như lương khô lần trước, nhưng lần này hương vị phong phú hơn, có kết cấu đậm đà hơn. Chắc chắn bọn trẻ sẽ rất thích sau khi ăn nó.

"Ngon quá!"

Kéo Khắc Thân khen ngợi rồi ăn ngấu nghiến phần bánh mì còn lại.

Hắn ta hồi tưởng một lúc rồi nói: "Hình như có cả mùi sữa, nhưng lại không có vị tanh của sữa."

Sau khi ăn xong, nồi lẩu cũng đã sôi.

Người truyền tin chia rau củ trong nồi ra các bát khác nhau rồi đưa đến trước mặt họ.

Cách chia thành bát như vậy thực ra giống "Mạo Thái" (*) hơn là lẩu, nhưng độ ngon thì không hề giảm đi.

(*) Cách gọi khác của Maocai Malatang.

Món ăn được dọn lên, hương thơm đậm đà ngay lập tức thu hút sự chú ý của Kéo Khắc Thân và những người đi cùng.

"Nhiều món thế này đều là dành cho chúng ta ăn sao?" Kéo Khắc Thân do dự khi nhìn vào các bát rau đầy ắp.

"Rau thì sao giả được? Lần này các ngươi đến đây với tư cách là khách, cứ ăn thoải mái đi." Người truyền tin cười nói.

"Đúng rồi, ăn nhiều vào! Lẩu là món mà mọi người yêu thích nhất đó. Hiện tại chỉ có ở đây và Miên Sùng chứ ở nơi khác không có đâu!" Một người dân gần đó nhiệt tình xen vào.

Ha ha, trước đó các chủ sự đã nói rằng sau này huyện thành sẽ thu hút đủ loại người, bao gồm cả những người của dân tộc Tác-ta như này.

Trước khi có lớp dạy miễn phí trong thành, dân chúng bình thường còn khá mơ hồ về khái niệm người ngoại tộc. Nhiều người thậm chí không biết gì về họ.

Dù sao, việc lo cho bữa ăn hằng ngày cũng đã là khó khăn lắm rồi.

Sau này khi được nghe nhiều kiến thức phổ cập thì họ đã hiểu biết hơn và chấp nhận nó một cách tự nhiên.

Phương Quân mong muốn mọi người có thể sống hòa thuận với nhau, vậy nên hãy sống hoà hợp!

Dù chưa gặp người Tác-ta bao giờ, nhưng người dân huyện này ai cũng hát được vài câu trong bài “Cát Tường Tam Bảo”?

Bây giờ hắn ta đã nhìn thấy người thật.

Không có gì khác, họ thực sự là người có dáng vóc mạnh mẽ. Vừa nhìn đã biết là những người lao động, làm việc rất giỏi.

Thật tuyệt khi có thể được làm việc với họ!

Gần đây, trong thành lại có thêm nhiều loại công việc mới. Có thêm người làm thì mọi người sẽ đỡ vất vả hơn và cũng có thể làm ra thêm được nhiều công việc tốt.

Vì vậy, lần này nhất định phải tiếp đãi Kéo Khắc Thân và những người của hắn ta thật tốt, để họ nhanh chóng chuyển vào thành sinh sống!

Trước ánh mắt háo hứng đầy mong đợi của mọi người, Kéo Khắc Thân bỗng cảm thấy căng thẳng mà không hiểu vì sao. Nếu không phải vì tin tưởng vào tính cách của Thiết Trụ và đồng đội thì hắn ta đã nghi ngờ rằng trong món ăn này nhất định là có gì đó mờ ám.

Gạt bỏ suy nghĩ đùa cợt trong lòng, Kéo Khắc Thân thực sự không cưỡng lại nổi mùi thơm của lẩu, hắn ta bắt đầu cầm đũa gắp thức ăn.

 

Đầu tiên hắn ta gắp một miếng thịt, trông rất hấp dẫn.

Vừa bỏ vào miệng nhai, mắt của Kéo Khắc Thân bỗng mở to: “Đây là... thịt bò à?”

Nhai thêm vài miếng, hắn lại thấy không chắc lắm: “Không đúng, hình như nó mềm hơn thịt bò nhiều…”

Ăn vài ba miếng, hắn ta không nhịn được gắp thêm một miếng nữa, nhưng sau khi ăn xong hắn ta vẫn không chắc chắn được đó là gì.

 

Kéo Khắc Thân bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Ngay sau đó hắn ta lại gắp ăn một miếng lòng bò.

“Cái này chắc chắn là nội tạng bò!” Lần này hắn ta khẳng định chắc nịch.

“Không ngờ bò ở đây lại ngon đến vậy, còn thơm hơn cả bò nuôi trên thảo nguyên! Ừm, nhưng mà, các ngươi ở đây cũng bắt đầu ăn thịt bò rồi à? Ta nghe nói miền Nam vốn rất ít khi ăn bò.”

Đối với dân thảo nguyên mà nói thì Hưng Hòa quả thực nằm về phía Nam.

Người truyền tin khẽ ho vài tiếng: “Đây không phải là bò chúng ta nuôi. Ngoài việc ăn lẩu ra, thật ra chúng ta rất ít khi ăn thịt bò.”

Kéo Khắc Thân gật đầu như đã hiểu ý rồi cầm bát tiếp tục ăn.

Món nào trong bát hắn ta cũng không bỏ sót, ngay cả nước lẩu cà chua hắn ta cũng ăn sạch.

“Đây đúng là món ngon nhất mà ta từng ăn!” Kéo Khắc Thân khen ngợi.

Người dân trong thôn nghe vậy thì không khỏi ưỡn n.g.ự.c tự hào, vì món lẩu của Phương Quân được yêu thích nên họ cũng cảm thấy rất hãnh diện.

Họ liền gắp thêm cho Kéo Khắc Thân một bát rau đầy, chẳng mấy chốc hắn ta cũng ăn hết sạch.

Một ông lão đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì âm thầm lo lắng cho Phương Quân.

Ôi chao, dù dân tộc Tác-ta trông có vẻ giỏi làm việc nhưng hình như họ ăn cũng nhiều hơn người thường.

Bên Phương Quân còn phải lo việc ăn uống, liệu có đủ khả năng nuôi nổi những người này không?

Tuy nhiên, lẩu cũng không phải món ăn chính, cháo cơm vẫn có thể no bụng. Chắc cũng không có vấn đề gì.

Đôi lông mày của ông lão lo lắng cũng từ từ giãn ra.

Nhóm người Kéo Khắc Thân không hề hay biết gì về những suy nghĩ này. Sau bữa ăn, phần lớn bọn họ đã bị chinh phục.

Lúc này, Kéo Khắc Thân gần như đã quên mất trước khi xuất phát, hắn ta còn cẩn thận như thế nào. Chính vì thế mà hắn ta mới đích thân đến đây để xem tình hình.

Bây giờ, hắn ta chỉ tiếc là khi nhận được lời mời lại không lập tức đưa cả gia đình đến đây.

Nếu như thế thì bây giờ cả đoàn người của họ đã có thể chọn được căn nhà phù hợp và ở một nơi tốt rồi!

Ổn định xong, họ sẽ không còn phải sống khổ cực ở trên núi nữa. Ngày ngày có thể ăn những món ngon như thế này!

Nhưng bây giờ chỉ có ba người họ đến đây nên còn phải mất thêm một chuyến đi để đón mọi người đến đây.

Không biết phải đến bao giờ mới có thể đưa cả nhà qua đây. Bao nhiêu món ngon đã bị bỏ lỡ, thật là đáng tiếc vô cùng!

Hắn ta đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân!

Điều duy nhất khiến hắn ta cảm thấy an ủi là trong tương lai, họ sẽ có một niềm hy vọng —— chuyển đến định cư ở huyện Hưng Hòa.

Một bữa ăn tràn ngập niềm vui trong thôn đã kết thúc tốt đẹp.

“Ăn no rồi nghỉ ngơi một lát, chúng ta có thể đi dạo trong huyện thành.”

Người truyền tin nói.

Nghe vậy, Kéo Khắc Thân và những người đi cùng không khỏi háo hức.

Mới chỉ là trong thôn mà đã như vậy. Không biết cảnh tượng ở huyện thành sẽ tuyệt vời đến thế nào nữa?

Bình Luận (0)
Comment