Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 318

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì nhóm của Kéo Khắc Thân đã nôn nóng bảo người truyền tin dẫn đường đến huyện của huyện Hưng Hòa.

Lính thành đang canh gác tại cổng thành với tinh thần cao độ, trên tay cầm những vũ khí mà Kéo Khắc Thân chưa từng thấy bao giờ.

Món đồ đó trông không lớn nhưng lại được luyện ra từ kim loại tốt, nhìn cầm trong tay cực kỳ oai phong, vừa nhìn đã biết đó không phải là món đồ tầm thường.

Dù sao nó cũng là một loại vũ khí, có để ở đâu thì chắc cũng được coi là cơ mật. Kéo Khắc Thân không đủ can đảm để hỏi chi tiết từ người truyền tin về món thần khí này, nhanh chóng theo hắn ta vào thành.

 

Ngay khi bước vào trong thành, hắn ta đã bị bầu không khí nhộn nhịp của thành thu hút.

Đi bộ từ phía Bắc đến đây, Kéo Khắc Thân đã đến rất nhiều nơi, cũng đã gặp thành trì khá đông người, nhưng người trên đường có nhiều cách mấy thì cũng luôn có cảm giác thiếu sức sống, ngột ngạt nặng nề.

Có lẽ người dân ở những nơi khác đi bộ và chạy trên đường chỉ để kiếm sống. Họ không có thêm sức lực và những suy nghĩ nhàn nhã nên không thể mang lại tâm trạng vui vẻ.

Nhưng ở huyện Hưng Hòa thì khác.

 

Dù người dân ở đây có đang làm việc hay làm chuyện gì khác thì gương mặt họ vẫn luôn nở nụ cười, trông rất vui vẻ. Đôi mắt cũng rất trong trẻo và lấp lánh ánh sáng.

Làm người ta không khỏi cảm thấy gần gũi và mong chờ với một vùng đất như thế này.

“À phải rồi, có nơi nào mà các ngươi đặc biệt muốn đến không?”

Đột nhiên người truyền tin ở bên kia lên tiếng hỏi một câu, liền thu hút sự chú ý của mấy người về họ.

Kéo Khắc Thân hoàn hồn, không hề do dự nói: “Ta muốn đến y quán!”

Nếu y quán ở đây có kỹ thuật tốt thì chắc chắn họ sẽ chuyển đến đây ở.

Lúc mới vào làng họ cũng đã hỏi qua, biết được tạm thời trong làng không có lang trung chữa bệnh.

Nhưng mà qua một khoảng thời gian nữa sẽ có lang trung đến cư trú tại làng, chắc chắn có thể sắp xếp được trước khi họ chính thức chuyển đến đây.

Trưởng thôn nói rằng mấy vị lang trung ấy đều từ y quán do huyện thành phái tới. Lần này họ vào thành, vừa hay có thể thấy được trình độ của y quán này.

Người truyền tin biết sơ suy nghĩ của họ, gật đầu rồi quay người dẫn đường.

Một nhóm người cứ như vậy mà đi vào trong thành.

Họ đã gặp rất nhiều món đồ mới lạ, chưa từng thấy dọc trên đường đi, Kéo Khắc Thân nhìn trái nhìn phải và cảm thấy có nhiều thứ quá nên hắn ta xem không hết.

“Chỗ đó đang làm gì vậy?”

Hắn ta chỉ vào một nơi có hàng rào bảo vệ bên ven đường, hỏi.

Xuyên qua hàng rào bảo vệ bằng gỗ nhỏ ấy, ta có thể thấy mặt đất bên trong đã bị đào lên, bên cạnh còn bày ngay ngắn một đống ống ruột rỗng làm bằng đá vôi.

“À, cái đó hả, dạo này huyện đang lắp cơ sở nước, đó chính là một trong những điểm thi công.”

Người truyền tin nói xong, thuận miệng giải thích đôi câu về sự tiện lợi khi có đường ống nước, làm nhóm Kéo Khắc Thân nghe xong cũng phải sững sờ một lúc, chỉ biết ngơ ngác nói rằng nó thật tuyệt vời.

Trong lúc nói chuyện, họ lại đi ngang qua một nơi đông đúc, ở đó tập trung rất nhiều người.

“Đám người này đang xem gì đấy?” Kéo Khắc Thân hỏi.

“Họ đang vây xem một điểm tham quan nổi bật trong thành, các ngươi cũng có thể qua đó xem thử.” Người truyền tin cười nói mà không trực tiếp giải thích.

Nhóm Kéo Khắc Thân đi qua đó.

Ngoan ngoãn nối đuôi theo hàng đi đến phía trước, Kéo Khắc Thân ngẩng đầu lên liền thấy ngay một bóng người rõ ràng đang đứng sừng sững trong bia đá đối diện, nhìn kỹ hơn, hắn trông giống hệt tướng tá của hắn ta!

Hắn ta sợ tới mức lùi về sau mấy bước, hai người bạn sau lưng cũng bị đụng ngã, cả ba người ngã nằm chồng lên nhau dưới đất.

“Ôi, Kéo Khắc Thân, ngươi đang định đè bẹp bọn ta đấy à?”

Người bạn cũng chưa kịp nhìn rõ được tình hình thì đã bị đụng ngã và bất mãn la to.

“Không, này là ta đang cứu các ngươi đấy, ở đó có một món đồ tà đạo, ta cảm thấy như linh hồn của ta đã bị nó hút vào rồi!” Kéo Khắc Thân nghĩ lại mà sợ nói.

Người truyền tin càng nghe càng cảm thấy thật vô lý.

Để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt, người truyền tin vội đi ra phía trước, cùng với những người xung quanh kéo ba người đang nằm trên đất lên rồi giải thích về chuyện chiếc gương.

Hóa ra món đồ này vậy mà là một mặt gương thủy tinh, cuối cùng Kéo Khắc Thân cũng bình tĩnh trở lại. Hắn ta cẩn thận bước về phía trước soi gương, cuối cùng lần này cũng có thể yên tâm ngắm nghía khuôn mặt của mình.

Một lúc sau, nhóm của hắn ta luyến tiếc rời đi.

“Chuyện vừa xảy ra, cả ba chúng ta đừng ai nói ra nhé. Không thể làm bẽ mặt chúng ta được, sau khi chuyển đến đây, phải dẫn mọi người tới đó xem thử, hù dọa bọn họ mới được.” Kéo Khắc Thân nói nhỏ với bạn mình.

Trong lúc trò chuyện, họ dường như đã đi đến gần quán cơm, trong không khí chợt tỏa ra hương thức ăn thoang thoảng.

May mà họ đã ăn no rồi nên giờ không thấy đói, cũng không cảm thấy bị dày vò cho lắm.

 

Thế nhưng, quả thật mùi hương này quá thơm, bước chân của họ vẫn không khỏi chậm lại rất nhiều, muốn ngửi thêm một chút nữa.

Người truyền tin thấy vậy liền quyết định đi đến khung cửa sổ sát đường của quán cơm gọi ba cái chân gà da hổ để chia cho họ ăn.

“Đa tạ, các ngươi thật nhiệt tình quá.” Kéo Khắc Thân nhận lấy đồ ăn vui vẻ nói.

Nói ra thì, người dân ở đây có vẻ rất dễ hòa đồng.

 

Cũng không phải là hắn quá nhiệt tình với họ, mà là trên đoạn đường đến đây, mọi người đều bận việc của riêng mình, không hề ngạc nhiên với sự tồn tại của họ hay là nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ. Nếu thỉnh thoảng có chạm mắt nhìn nhau, đối phương sẽ nở nụ cười ấm áp ngay.

Làm Kéo Khắc Thân cảm thấy rất thoải mái.

“Hai người thấy thế nào?” Hắn ta hỏi nhỏ hai người bạn.

“Ừm, mùi thơm quá! Kéo Khắc Thân, ta chưa bao giờ ăn chân gà nào ngon như thế này!” Người bạn ăn chưa đã l.i.ế.m môi nói: “Có điều hơi ít, tại sao gà không thể mọc ra một đôi chân cừu chứ?”

“Đừng có ngu ngốc nữa. Ta hỏi các ngươi cảm thấy huyện thành này như thế nào, chứ không phải hỏi chân gà! Bản thân ta cũng có lưỡi, biết ăn thức ăn, không cần ngươi phải nói cho ta biết!”

“Được rồi. Nhưng không sao, câu trả lời của ta cũng giống như vậy. Nơi này rất tuyệt, cực kỳ tuyệt và đồ ăn cũng tuyệt như vậy!”

Dọc con đường này đều là hàng quán, trong đó còn có cửa hàng phúc lợi với quy mô lớn chuẩn bị đầy đủ các mặt hàng hơn.

Nhóm Kéo Khắc Thân bước vào rồi đi vòng quanh, quả nhiên họ bắt gặp rất nhiều đồ đạc mới mẻ.

Rời khỏi khu vực sạp hàng, họ trông thấy một con hẻm nhà ở của người dân.

“Bọn ta có thể đến đó xem thử không?” Kéo Khắc Thân hỏi.

“Đương nhiên rồi, nhưng phải nhỏ tiếng một chút. Giờ này có thể có người đang nghỉ ngơi ở bên trong.” người truyền tin nói.

Một nhóm người bước đi thật nhẹ nhàng tiến vào trong con hẻm.

Đa số nhà của người dân đều đang đóng cửa.

Nhưng có một cánh cửa lớn của căn nhà lại đang mở hé, bên trong vang lên tiếng vo ve.

Họ vô thức nhìn vào trong nhà, khoảng sân nhỏ bên trong có một bà lão đang ngồi trước một món đồ bằng gỗ có kiểu dáng độc lạ, không ngừng quay cái tay cầm trên đó.

Cảm nhận được có người, bà lão ngước mắt nhìn sang, phát hiện là mấy gương mặt xa lạ không dễ chọc vào, trên gương mặt bà lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt liền đứng dậy định đi vào trong nhà.

Người truyền tin nhìn thấy vậy, lập tức đứng ra gọi: “Dì Hoa ơi dì đừng sợ, họ không phải người xấu. Bọn họ đều là người đến từ thảo nguyên, con đang đưa họ đi dạo quanh thành.”

Thấy người quen, dì Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, lau tay rồi bước tới: “Thì ra Ngụy chủ sự cũng ở đây à, ta nói sao mà...”

Người truyền tin không kìm được căn dặn: “Ngày thường tốt nhất vẫn nên đóng cửa nhà kỹ hết sức có thể nhé dì. Tuy trong thành có quân huyện tuần tra, khá đảm bảo an toàn nhưng chú ý hơn cũng không hại gì.”

“Vâng, nhớ rồi, nhớ rồi!” Dì Hoa ra sức gật đầu.

Kéo Khắc Thân hơi ngại: “Thật có lỗi quá, làm dì sợ rồi. Bọn ta chỉ hơi tò mò là dì đang làm gì mà thôi.”

Hắn ta chỉ vào cái tay cầm gỗ bà lão quay.

Dì Hoa lập tức thẳng lưng cười nói: “Ngươi nói cái đó hả? Đó là xô giặt đồ nhà ta mới đổi dạo gần đây. Có nó rồi, bọn ta không còn phải cực khổ chà bằng tay giặt quần áo nữa.”

Xô giặt đồ quay bằng tay này cũng là Thịnh Quân bảo người làm ra, cấu tạo gần giống với một chiếc lồng giặt đồ hình bát giác.

Có tổng cộng hai chiếc xô gỗ, bên trên lắp tay cầm và bánh răng, quay cái tay cầm là có thể làm thân thùng quay với tốc độ nhanh.

Đổ nước xà phòng vào trước rồi cho quần áo vào là có thể đảo sạch rất nhanh, nó còn có thêm một chức năng là vắt khô nước trên quần áo.

Có thể nói, trước sự ra đời của máy giặt hoàn toàn tự động, cái này gần như đã là cấu tạo đỉnh cao của máy giặt quay bằng tay.

Đây cũng là hàng mới được sản xuất ra dạo gần đây, số lượng không tính là nhiều và cũng phải tốn không ít phiếu Phương Tiên.

   
Bình Luận (0)
Comment