Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 320

Mọi thứ ở bên trong huyện thành đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng Thiết Trụ lại không dễ dàng tìm thấy cỏ cao su ở Nha Địa xa xôi này..

Núi Thần này thật sự quá lớn.

Đến khi dùng gần hết lương khô mang theo thì lần tìm kiếm đầu tiên cũng kết thúc, lần này hắn ta trở về tay không và cũng không hề tìm thấy ra được dấu vết của cỏ cao su.

Tuy có hơi thất vọng nhưng Thiết Trụ cũng đã chuẩn bị tâm lý với điều này rồi, hắn ta định nghỉ ngơi vài hôm rồi sẽ quay trở lại ngọn núi đó để tìm kiếm lần nữa.

 

Khi quay trở về nơi ở, nhìn từ xa hắn đã thấy mọi người đang khí thế ngồi đan áo len trên bãi cỏ, họ cũng khá thành thạo trong các động tác.

Thiết Trụ đi tới chỗ ngồi của Phùng Bình, hai người trao đổi với nhau về tình hình của mỗi người trong khoảng thời gian này.

Cuối cùng Thiết Trụ nói lời cảm ơn: “A Thanh mà ngươi đề bạt thực sự rất giỏi, lần này may mà có hắn ta nên bọn ta tránh khỏi được một số nơi nguy hiểm mới, tránh phải đi nhiều đường vòng.”

Phùng Mã cười nói: “Hắn ta có thể giúp đỡ được là tốt rồi. Những ngày này quả thật các ngươi cũng đã vất vả rồi, hy vọng lần sau khi vào núi sẽ có thể thuận lợi tìm thấy đồ.”

 

Nói xong, hắn ta chợt nhớ ra gì đó, bèn quay đầu gọi vọng ra phía gần đó: “Các vị, Thiết Trụ về rồi, có phải mọi người có đồ muốn cho hắn ta xem không?”

Đám đông đang tập trung đan áo len ở phía xa nghe thấy câu này, bỗng chốc trở nên nhốn nháo.

Mọi người xúm lại với nhau không biết là đã nói gì mà lại chạy về nhà và họ nhanh chóng lấy đủ loại túi vải kéo nhau đi qua bên này.

Khí thế hùng hồn của họ làm Thiết Trụ có hơi bối rối.

Ngước mắt nhìn, hắn phát hiện nhóm Mộc Kỳ Nhĩ cũng đi lẫn trong đó, hắn ta bèn ra hiệu bằng mắt với họ, ý định bảo họ mau đi qua nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng tiếc là Mộc Kỳ Nhĩ trong đám đông lại che miệng cười trộm và không hề muốn đi qua đó theo ý của hắn ta.

Thiết Trụ có hơi bất lực, nhìn mọi người đi đến trước mặt mình.

Mọi người vây quanh để hắn đứng vào chính giữa đám đông. Sau đó, có rất nhiều áo len được đưa tới từ mọi hướng còn có cả khăn choàng và đồ đan bằng lông cừu.

“Thiết Trụ, thật may khi có các ngươi, đây là áo len, thành phẩm đầu tiên của bọn ta làm ra. Quả nhiên mặc lên người ấm như lời ngươi nói. Mấy món này tặng cho các ngươi, cầu may mắn mà không chừng mặc lên sẽ có thể gặp may đấy!”

Đồ len họ đưa không chỉ có màu trắng, mà còn có đủ màu sắc nhuộm từ cây thiên thảo và các loại cây cỏ như loài tùng lam, trông rất đẹp.

Thiết Trụ nhìn mấy cái, phát hiện không ít đường đi kim trên áo len gần như cũng có sáng tạo, đan ra mẫu mã chưa từng thấy, trông rất mãn nhãn.

Con người thật sự là một dạng tồn tại rất có sức sáng tạo.

Thiết Trụ xua tay nói: “Nhiều quần áo vậy, bọn ta có mặc cầu may cũng không thể mặc hết được! Hơn nữa cái này cũng không thể tính hết là công lao của bọn ta mà.”

Hắn ta giải thích đơn giản vài câu rồi nói mấy món này toàn là đại nhân vật giỏi hơn bên trên họ dạy cho, cũng phải có được sự đồng ý của nàng mới chia sẻ cho mọi người như vậy.

“Hào phóng vậy ư, vị đại nhân đó tốt thật!” Mọi người cảm kích nói.

Sau đó hắn ta lại thuyết phục họ một hồi.

Nhóm Thiết Trụ đùn đẩy không được nữa nên chỉ đành nhận một số khăn choàng, hắn định gửi cho nhóm Tảo Nhi xem, mấy món còn lại thì hắn không nhận.

Áo len đã khó đan rồi, chứ đừng nói còn tốn công nhuộm màu nữa, vẫn nên để dành bán lấy tiền để có thể trang trải cuộc sống. Tới khi họ cần, họ cũng có thể mua về một ít.

“Không chịu nhận cũng được, mấy hôm nữa mời các ngươi ăn tiệc thịt dê ở chỗ bọn ta. Lần này không được từ chối nữa nhé!” Phùng Bình nói.

Thiết Trụ cười nói: “Được, vậy bọn ta chờ được ăn bữa thịnh soạn!”

Trước không nói tới bữa ăn thịnh soạn lần này về Thiết Trụ còn định ở lại vài hôm.

Hắn ta còn định làm thêm một số việc nữa, ví dụ như dạy mọi người làm mấy sản phẩm làm từ sữa như sữa bột, sữa chua và phô mai.

Thiết Trụ biết được từ Phùng Bình rằng bản thân bọn họ cũng biết làm đồ ăn từ sữa nhưng chủ yếu là váng sữa.

Sau khi hong khô sữa bò đã nấu chín là có thể có được một lớp váng sữa dày, phơi khô ăn sẽ rất ngon.

Trừ món này ra thì họ không có nhiều cách chế biến khác.

Vì điều kiện có hạn, nếu muốn làm sữa bột, chắc chắn thành phẩm sẽ có khác biệt với những gì Phương Tiên Nhi từng nói.

Không có sự hỗ trợ của máy móc nên họ chỉ có thể sử dụng thao tác khá cơ bản, cho ít muối vào sữa bò, sữa dê rồi bỏ vào nồi nấu, khuấy đến khi cô đặc rồi đem đi phơi khô, sau đó lại nghiền ra thành sữa bột mịn.

Sữa bột được làm như vậy sẽ có hạn sử dụng lâu hơn là dự trữ bằng sữa bò tươi, nó cũng tiện mang theo trên đường đi ra ngoài và có thể pha uống bất cứ lúc nào.

Người dân ở đây cảm thấy rất hứng thú với loại sữa bột này, chế biến sữa thành dạng bột khô, mới nghĩ đến thôi mà đã thấy dễ dự trữ hơn thật.

Còn hai món còn lại, sữa chua và phô mai thì đối với mọi người còn rất xa lạ.

Thiết Trụ nói sơ qua cách làm.

 

Cả sữa chua và phô mai đều cần lên men, vì không có vi khuẩn làm sẵn nên mọi người cần tự khám phá mức độ lên men, việc này sẽ mất một ít công sức.

Chắc chắc phải tốn rất nhiều sữa trong quá trình làm, tốt nhất là nên làm thử trong tình huống có sự tích trữ đầy đủ.

Thiết Trụ đang suy ngẫm thì nghe Phùng Bình hỏi: “Sữa chua, nó có tên này, uống vào sẽ chua lắm sao?”

“Dĩ nhiên sữa chua chưa được xử lý sẽ rất chua, nhưng chỉ cần thêm đường vào thì mùi vị sẽ ngon hơn nhiều, hoặc còn có thể thêm một vài loại trái cây vào.” Thiết Trụ rất tự nhiên nói.

 

Nói xong, hắn ta chợt sững sờ, mới nhớ ra nơi này không phải là huyện Hưng Hòa, có lẽ đường cũng được coi là đồ khan hiếm.

“Bình thường các ngươi mua đường trong thị trấn Ốc Thổ sao?” Hắn ta hỏi.

Phùng Bình gật đầu: “Cứ cách một khoảng thời gian thì bọn ta sẽ mang đồ tới đổi đường với người ta.”

Thiết Trụ lại hỏi thêm vài câu nữa và biết được thứ họ đổi là loại đường mạch nha kết dính làm từ lương thực.

Nói tới đường mạch nha.

Thuở trước, khi ở huyện Hưng Hòa họ có được củ cải đường, Phương Tiên Nhi đã khuyến khích họ trồng nhiều chút. Nói là có thể có được đường tốt hơn từ trong củ cải đường, loại đường đó gần giống với chất của đường mạch nha.

Đa số đường ở thời này đều là loại nước đường sền sệt như thế, còn đường trắng của Phương Tiên Nhi cho thì có thể nói là đẹp độc đáo.

Theo nàng nói thì thật ra củ cải đường cũng có thể biến thành đường trắng, nhưng quy trình làm sẽ khá phức tạp, quy trình chế biến thủ công cũng cực kỳ khó khăn.

Nhưng mà, nếu không có yêu cầu về hình dáng của thành phẩm thì nước đường trước khi xử lý cũng đã ổn để cho mọi người ăn.

Ở miền Nam còn có một loại cây đặc biệt là mía đường cũng có thể sản xuất đường nhưng tiếc là họ tạm thời chưa thể đến đó được.

Nên vẫn phải dựa vào củ cải đường.

Nghĩ đến đây, Thiết Trụ nhớ ra có lẽ ở Nha Địa hẳn là có rất nhiều củ cải đường, hắn bèn thuận miệng hỏi một câu.

Chỉ nghe Phùng Bình nói: “Ngươi đang nói về rau hả, bọn ta không hay trồng. Ngươi cũng thấy đấy, đất đai có thể trồng trọt ở đây không nhiều, gần như toàn lấy trồng lương thực để ăn thôi.”

Đất đai có thể trồng trọt đang cực kỳ thiếu thốn.

Một vấn đề nổ ra luôn kéo theo vấn đề mới, làm Thiết Trụ cảm thấy vừa dở khóc dở cười.

Có ai còn nhớ mới ban đầu vấn đề họ thảo luận là chuyện làm sữa chua?

Gác lại suy nghĩ của bản thân, hắn ta nhìn xung quanh.

Nơi nhóm Phùng Bình trồng lương thực nằm gần ao hồ, quả thật là chiếm diện tích không lớn. Mà vùng đất rộng nhất phía trước thì toàn sa mạc khô cằn, gần như chẳng có lấy một cọng cỏ mọc trên đó.

“Ta biết một thứ, có thể sẽ giúp được mọi người, nó tên là giếng ngầm.”

Thiết Trụ chỉ vào núi tuyết đằng xa: “Tuy đất sa mạc cằn cỗi, nhưng nếu nằm gần núi tuyết thì nhất định dưới đất sẽ có nguồn nước phong phú, chỉ cần dùng giếng ngầm để trữ nước, dẫn nước tưới sa mạc sẽ không còn là vấn đề khó nữa, như vậy sẽ có nhiều đất để trồng trọt hơn.”

“Có đất rồi, các ngươi có thể trồng thêm cây, rồi ta sẽ dạy các ngươi cách làm đường ăn từ nó. Còn nữa, nếu ta có thể tìm thấy cỏ cao su, cũng muốn nhờ các ngươi giúp ta trồng một ít.”

Phùng Bình nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, rồi hắn ta đánh giá cao hơn về lai lịch của Thiết Trụ.

Có quá nhiều thông tin quan trọng trong mấy câu nói này, nhất thời hắn ta không biết nên hỏi kỹ lại từ chi tiết nào.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên Thiết Trụ đến Nha Địa, nhưng hắn ta lại mang đến vô số kiến thức quý báu, còn nói những kiến thức đó cho họ biết nữa.

Đây thực sự là…

Phùng Bình vốn định nói vài câu cảm tạ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói mà hỏi chuyện chính trước: “Giếng ngầm này là kiểu gì, nó thần kỳ như thế sao?”

Thiết Trụ quyết định lấy giấy bút ra vẽ sơ đồ cho họ.

Đây là một việc lớn, phải có sự chuẩn bị chu đáo, phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trước. Hơn nữa nhóm Phùng Bình ở đây không ai có kinh nghiệm đào giếng, vì vậy sẽ phải cần thời gian lên kế hoạch lâu hơn.

Trao đổi những điều cần chú ý khi xây giếng xong xuôi, Phùng Bình chợt nói: “À phải rồi, có một chuyện ta vốn định lát nữa mới nói với ngươi, nhưng nếu giờ đã nhắc tới giếng ngầm rồi, ta quyết định nói bây giờ luôn!”

Thiết Trụ thắc mắc nhìn hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment