“Đại nhân, ngài cũng nhìn thấy đám người bên ngoài kia cầm loại vũ khí nào rồi đúng không. Thiết nghĩ Trình huyện lệnh sẽ không lỗ mãng đến mức lấy trứng chọi đá, tự đến nơi nguy hiểm của chúng ta.”
Nghe được những lời nói thật này, Đan Xuân suy sụp ngã ngồi vào ghế thái sư:
“Xong rồi, vậy chẳng phải là chỉ có thể chấp nhận……”
Nha dịch đang định nói gì đó thì nghe Đan Xuân chính nghĩa lẫm nhiên nói:
“Xem ra vì tính mạng của bá tánh và các ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn đầu hàng!”
“Đám cướp kia không cứng rắn tấn công thành, chắc là bọn họ cũng yêu quý địa phương này, dự định ở chỗ này cắm rễ đúng không? Nếu là như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử với Bình Trạch giống như nhà của mình, sẽ không thương tổn chúng ta đúng không?”
“Ừ… Các ngươi cảm thấy chúng ta nên mở cửa thành đón khách lúc nào mới không mất cốt khí?”
Nghe được lời này, nha dịch há miệng thở d.ốc một hơi, vốn định nói gì đó, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Đan đại nhân, vẫn là ngài quyết định đi. Vấn đề như vậy không cần hỏi bọn tiểu nhân.”
Ông ta đã nói như vậy rồi, đầu hàng sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác nhau chứ?
Bình Trạch nguy rồi!
Mẫu thân, đều là hài nhi bất hiếu, sau khi biết Đan huyện lệnh có tính cách như vậy lại không có thể kịp thời dẫn ngài chạy đến nơi khác!
Nếu không cũng sẽ không gặp phải tai họa như vậy!
Trong lúc bọn nha dịch suy nghĩ biết vậy chẳng làm thì ngay sau đó huyện nha đã có quyết sách.
Bá tánh trong thành Bình Trạch cũng trong lục tục nhận được tin dữ, chỉ cảm thấy chuyện lần này đến quá đột nhiên không kịp đề phòng.
“Sao ta mới ngủ một giấc thức dậy đã bị bọn cướp bao vây chứ?”
“Không cần! Vất vả lắm mới chống chịu được mấy lần thiên tai, sao còn gặp phải nhân họa chứ? Địa phương nghèo như Bình Trạch như vậy cũng có thể bị người ta theo dõi, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì…”
“Nương, lúc này phải làm sao đây, huyện lệnh của chúng ta như vậy, mở cửa thành là chuyện không sớm thì muộn, bọn cướp vào thành sẽ g.i.ế.c sạch chúng ta sao?”
“Ai biết được… Cho dù không g.i.ế.c người nhưng cướp sạch đồ đạc cũng không khác gì g.i.ế.c người.”
“Mặc kệ là loại nào, có lẽ sẽ không tránh được một trận khổ dịch! Ôi, đời này là số làm trâu ngựa!”
Toàn bộ Bình Trạch chìm vào mê mang và tuyệt vọng.
Cho dù mọi ngày suy nghĩ theo chiều hướng tốt nhất cũng đều cảm thấy ngày tháng sau này đen tối đến mức làm người ta không nhìn thấy hy vọng.
Không bao lâu sau, Đan Xuân đã mặc lên người quần áo phòng vệ kín mít nhất ở trong thành, đi lên tường thành.
Ông ta dự định nói với đối phương là không cần lo lắng như vậy, bởi vì bên bọn họ chuẩn bị đầu hàng.
Chỉ là ông ta vừa đi đến bên cạnh tường thành, thấy nơi xa đen nghìn nghịt người như vậy, đôi chân tốt đẹp của Đan Xuân lập tức mềm nhũn xuống không đi nổi.
Ông ta nhìn lên, hình như bên đối phương còn có người giơ cung tên lên, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Trong đầu Đan Xuân không nhịn được mà hiện lên hình ảnh đối diện giơ cung tiễn lên hoàn mỹ b.ắ.n một mũi tên bay tới xuyên qua mũ giáp và đầu của mình tạo ra một lỗ thủng lớn.
Ông ta lập tức khắc sợ c.h.ế.t khiếp.
Ông ta nhanh chóng bịt cái trán lại lui về phía sau vài bước, đẩy nha dịch ở bên cạnh một cái: “Ôi, Vương Đũng, ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, vẫn là ngươi thay ta đi lên kêu gọi đi!”
Nha dịch Vương Dũng vừa nghe vậy, những lời thô tục lập tức trào lên đến bên miệng nhưng lại dựa vào giáo dưỡng tốt đẹp nuốt xuống.
Hắn ta tiếp nhận một cái ống tăng âm thanh, bước đến bên tường thành, híp mắt lại nhìn chằm chằm đoàn người ngựa ở nơi xa.
Việc đã đến nước này, hắn ta cũng không làm được quá nhiều việc.
Giờ phút này hành động thiếu suy nghĩ làm anh hùng chỉ là sảng khoái nhất thời, nếu chọc giận đối phương kết quả người chịu khổ chịu nạn vẫn là dân chúng trong thành…
“Các hảo hán!! Bọn ta không có bất kỳ ý định muốn chống cự nào cả…”
Hắn ta mở miệng nói, giọng nói mang theo vài phần chua xót rất khó nhận ra.
Không biết vì sao bốn phía xung quanh trở nên rất yên tĩnh, giọng nói của hắn ta quanh quẩn ở cả trên không trung tòa thành trì vô cùng vang dội.
Lúc này đã là giữa trưa, trên bầu trời chiếu xuống ánh nắng màu.
Vương Dũng dừng lại một chút, đang định tiếp tục nói thì bỗng nhiên trong tầm mắt có đồ vật phản chiếu lên ánh sáng long lanh.
Thế mà lại là một đội binh lính ngay ngắn chỉnh tề!
Cánh tay giơ lên tấm chắn, trường mâu và vũ khí sắc bén hình ống tròn chưa từng nhìn thấy, còn có bộ áo giáp bạc sáng lấp lánh kia nữa, thật sự giống như thiên thần hạ phàm, so sánh hai bên làm đội quân của bọn cướp trông như dân chạy nạn!
Rất uy phong lẫm liệt, chẳng lẽ đây chính là binh lính triều?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Vương Dũng phủ định.
Hắn ta híp mắt lại tập trung nhìn vào, nhanh chóng tỏa định lá cờ giơ lên cao tung bay trong đội binh lính.
Bên trên lá cờ là một chữ “Phương” rồng bay phượng múa!
Thế mà lại là Miên Sùng đến cứu trợ!
Mặc dù vẫn luôn rất tò mò vì sao từ năm ngoái Miên Sùng lại cắm lá từ cờ chữ phương này.
Nhưng giờ phút này Vương Dũng biết đó đúng là đội quân cứu trợ của Miên Sùng!
Trong lòng hắn ta chắc chắn, thanh giọng nói, lời nói tiếp theo vang dội hơn lời nói vừa rồi: “Đúng vậy, bọn ta vốn dĩ không muốn chống cự. Nhưng các ngươi cũng thấy rồi đó, quân đội bạn đến cứu trợ tới mang theo lực lượng không thể địch nổi, cho nên bọn ta cần phải chống cự!”
Đan Xuân đứng ở phía sau vừa nghe được lời nói của hắn ta thì sợ hãi đến thay đổi sắc mặt nhảy qua kéo tay áo của hắn ta: “Ta nói này Vương Dũng, thằng nhóc nhà ngươi điên rồi sao? Cho dù Miên Sùng thật sự phái người tới, còn có thể đánh thắng được…”
“Đùng!”
Ông ta còn chưa kịp nói dứt lời nói thì quân lính Miên Sùng ở cách đó không xa đã đẩy ra mấy cái thần binh lợi khí.
Chỉ khởi động một cái trong đó đã nổ lên tiếng vang rung động trời đất.
Vũ khí kia không có thương tổn đám cướp ở ngoài thành, mà là đánh trúng ngọn núi thấp ở cách đó không xa làm ngọn núi kia vỡ nát, không ngừng có làn khói bốc lên từ đống tàn tích kia.
Tiếng động này to lớn đến mức làm không ít người trong và ngoài thành theo bản năng run rẩy một chút, nhanh chóng bịt chặt lỗ tai.
Trong đội quân chỉnh tề của Miên Sùng vang lên một âm thanh vang tận mây xanh: “Tất cả đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không bọn ta lại lần nổ pháo một lần nữa nhắm ngay vào các ngươi đó!”
Biết đám cướp này cẩn thận, lần này mấy người Tảo Nhi xuất binh với mục đích chủ yếu là đe dọa, tốt nhất là có thể không đánh nhau mà trực tiếp bắt sống.
Như vậy các nàng sẽ có thêm nhiều người khai thác mỏ than và các loại cu li hơn nữa, có thể giải phóng một đám bá tánh đi làm những công việc nhẹ nhàng và có nhiều hàm lượng kỹ thuật hơn.
Cũng có thể tiết kiệm một khoảng tiền rất lớn cho chi trả tiền lương.
Không còn cách nào khác, trong huyện của các nàng ấy thật sự rất thiếu người. Bình Trạch phải thu phục, đám cướp này cũng tuyệt đối không thể buông tha!
Ngay khi tiếng pháo vừa nổ lên, đám cướp bao vây thành lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rối loạn thành một nồi cháo.
Không ai cảm thấy đây là quân lính của huyện thành lân cận đến cứu trợ, chỉ nghĩ đây là quân đội chính quy của triều đình để lại ở khu vực phía bắc chuẩn bị đường sau.
“Má, bị bọn chó triều đình này gài bẫy! Ta đã nói tại sao bọn họ không tiếp tục đuổi theo, thì ra là đang chờ ở đây!”
“Cái pháo kia rốt cuộc là cái gì, có loại bảo bối như vậy lại không dùng ở phía nam, lấy ra đánh bọn tiểu tốt như chúng ta làm gì!”
“Chẳng lẽ là vũ khí mới, muốn dùng chúng ta để luyện tập?”
“Có quỷ mới biết! Không để lộ một chút tiếng gió nào cả, cái này xem như hoàn toàn thua rồi!”
Đến lúc này bọn cướp mới là người cần tự hỏi khi nào mới thích hợp đầu hàng.
Lẽ ra bọn họ cũng không có nhu nhược giống như Đan Xuân như vậy, cho dù quân triều đình ở phía nam truy đuổi cũng có thể ứng phó một chút.
Chỉ là hiện tại ở trước mặt lửa đạn đáng sợ, không có ai có thể nổi lên ý định chiến đấu.
Không thấy ngọn núi đá kia cũng bị nổ tung sao??
Vương Dũng đứng ở trên tường thành thấy vậy thì cảm xúc trào dâng.
Chỉ thấy hắn ta hung hăng vỗ thành tường thành ở trước mặt một cái, giơ cao đôi tay lên, lần thứ ba vang dội nói:
“Được lắm, bọn cướp vô sỉ! Bọn ta thề sống c.h.ế.t đấu tranh với các ngươi đến cùng!!”
Nói ra lời lẽ tàn nhẫn, cuối cùng dáng vẻ hẹn nhát chịu đựng lúc trước cũng tan thành mây khói!