Bình Trạch được xem là một trong những huyện thành lân cận thành Miên Sùng, nhưng ở giữa có một khoảng cách.
Huyện lệnh Đan Xuân ở đó có chút hèn nhát, lúc trước còn vì khô hạn mà xin sự giúp đỡ của Trình Thuận, sau đó nhóm người của Tảo Nhi cũng phái người qua đó giúp đỡ đào giếng và đào nước ngầm mới xem như giải quyết được nguy cơ lần đó.
Theo lá thư của đầu bếp ẩn núp ở Bình Trạch gửi về nói rằng bên kia trông coi việc ra vào trong thành không được nghiêm ngặt.
Mấy ngày gần đây hắn ta quan sát thấy trong thành xuất hiện khá nhiều gương mặt xa lạ, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn không trong trẻo như bá tánh bình thường.
Nghĩ đến tin tức bọn cướp đang tiến về phương Bắc, đầy bếp lập tức cảnh giác và gửi tin tức trở về bảo Hưng Hòa bên này điều tra nghiêm ngặt.
“Thế mà lại chạy đến Bình Trạch?” Sau khi đọc thư, trực giác của Tảo Nhi cho rằng đám cướp kia đã hành động.
Việc này cũng rất buồn cười, Bình Trạch to như vậy thế mà không có ai phát hiện ra điều không thích hợp, còn phải dựa vào đầu bếp các nàng ấy đưa qua làm công tác điều tra.
Nàng ấy suy nghĩ một lát: “Cũng đúng, giữa Bình Trạch và Ô Dương có một ngọn núi, là nơi thích hợp cho bọn cướp chiếm đóng. Chỉ là không ngờ bọn chúng là né tránh đoạn đường của chúng ta, đi đường vòng tới bên kia…”
“Nhưng mà theo tin tức lúc trước, triều đình ra tay cũng không bắt được nhóm người này, chắc hẳn bọn họ rất cẩn thận. Nói không chừng bọn họ đã ở trong bóng tối quan sát trước, cảm thấy chúng ta không phải cục xương dễ gặm nên mới theo dõi Bình Trạch.”
“Bọn họ chạy trốn lâu như vậy, thiết nghĩ cũng nên nghỉ chân và tiếp viện, vị trí của Bình Trạch rất thích hợp.”
Đại Ngưu gật đầu nói: “Bình Trạch chậm chạp như vậy chắc là hoàn toàn không biết việc này, triều đình cũng không được tử tế, thậm chí còn lười thông báo tin tức đến bên này.”
“Theo tình hình này, bọn chúng là muốn hoàn toàn từ bỏ khu vực phía Bắc sao? Hay là lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, đã không thể quản được nhiều chuyện như vậy? Cho dù như thế nào, cũng chứng minh tình hình ở phía Nam còn gấp rút hơn so với chúng ta nghĩ!”
“Nói không sai. Nếu là như vậy cũng đừng trách chúng ta dựa theo bọn cướp đục nước béo cò.” Tảo Nhi nói.
Bọn cướp tới cũng tốt, giúp cho các nàng ấy thấy rõ tình hình và thái độ ở phía nam, về sau làm việc không cần phải cẩn thận chặt chẽ như vậy.
Các nàng ấy hoàn toàn có thể hơi lộ ra một chút móng vuốt sắc bén.
Nói chuyện xong xuôi, Tảo Nhi lập tức phái những người này đến khu vực gần Bình Trạch điều tra và xác định xem những gương mặt xa lạ xuất hiện trong thành có phải là bọn cướp hay không.
Rất nhanh sau đó đã thăm dò được tám phần tình hình của bọn cướp này.
Hình như bọn chúng có số lượng không ít, trên tay cũng có một ít vũ khí thuận tay. Như là trường mâu, đao, kiếm, cũng có những công cụ bảo vệ cơ bản, thậm chí còn có một ít ngựa chiến.
Mặc dù tất cả đều không được xem là hoàn mỹ, nhưng đã hơn một nửa võ trang của huyện thành. So sánh hai bên với nhau, quân lính của huyện bình thường giống như gánh hát rong, không có khả năng chiến thắng khi đối đầu với bọn cướp này.
Hiện giờ bọn cướp đang ở Bình Trạch điều tra địa hình, không biết là gan lớn nổi lên có ý định trực tiếp chiếm thành hay là chỉ muốn tìm hiểu một ít tình báo, cắm rễ ở trong núi, ra tay với thương đội đi ngang qua.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, mấy người Tảo Nhi cũng có sắp xếp kế hoạch cho Bình Trạch. Vì thế các nàng ấy sẽ tạm thời không chủ động tấn công tiêu diệt bọn cướp, chỉ âm thầm điều không ít quân lính của huyện thành đến gần đó ẩn nấp đề phòng.
Trên đường, bọn cướp đã cướp đoạt thương đội của Bình Trạch vài lần, nhưng chỉ cướp đồ vật, chưa đả thương tính mạng người khác.
Quân huyện thấy vậy nên không ra tay cứu giúp.
Sau một hồi phân tích, đoàn người cảm thấy có lẽ bọn cướp đang thử.
Bọn họ dựa vào thương đội của Bình Trạch bên này để dự trữ một ít vật tư, sau đó phái những người này đi đến những mấy con đường khác chặn đường cướp bóc.
Rất nhanh sau đó, xe ngựa ra vào thành Bình Trạch giảm bớt rất nhiều, trong thành cũng có đề phòng, cũng làm chút chuẩn bị không đáng kể trong phương diện diện phòng thủ huyện thành.
Lẽ ra tình hình rất gấp gáp, nhưng không biết vì sao thế mà huyện lệnh huyện Bình Trạch lại không gửi thư cầu cứu đến những địa phương khác, thể hiện thực lực mềm yếu và quyết sách ngu ngốc ra ngoài giống như mang đến niềm tự tin rất lớn cho bọn cướp.
Vì thế vào một buổi sáng, bọn cướp đã tập kết bao vây thành, dự định trực tiếp khống chế Bình Trạch.
Binh lính trong thành Bình Trạch cũng khá cảnh giác, từ xa nhìn thấy tình hình không đúng đã nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Đáng tiếc bọn cướp này cũng không có ý định mạnh mẽ tấn công thành.
Bọn chúng không mang theo công cụ tấn công thành, chuẩn bị áp dụng thủ đoạn bao vây thành, bao vây người Bình Trạch ở trong thành.
Lúc trước, bởi vì bọn chúng cướp đường cho nên thương đội ra vào thành đã ít hơn rất nhiều, hàng hóa trong thành vốn cũng không được đầy đủ.
Bọn cướp có thể cướp bóc ở nơi khác để tiếp viện.
Trong tình huống như vậy, lấy ít người giằng co với nhiều người, chắc chắn Bình Trạch sẽ không trụ được bao lâu, bọn chúng có thể lấy cái giá rất nhỏ chiếm đóng huyện thành.
Nói chung nhóm người này cũng không phải bọn cướp bình thường, bọn họ ở phía Nam vốn dĩ là dự định nhân lúc hỗn loạn mượn cơ hội nổi dậy.
Chỉ là sau đó đã thất bại, bị bắt trốn lên phía Bắc, nhưng mà trên đường tới đây bọn chúng cũng hỏi thăm quá tình hình của khu vực phía Bắc, biết được các thành ở bên này giống như hạt cát, không được người ta quan tâm để ý nên đã kiên định với ý nghĩ muốn đến đây.
Mặc dù phía Bắc hơi nghèo một chút, nhưng ít ra là không có ai lo lắng nơi này.
Với tình hình phía Nam sẽ còn rối loạn thêm một khoảng thời gian nữa, bọn chúng mượn cơ hội này ở phía Bắc bí mật phát triển một chút, nói không chừng sau này còn có cơ hội g.i.ế.c bằng được!
Một đường đi tới, ngọn gió tự do làm bọn cướp nổi lên dã tâm bừng bừng, lúc này còn chưa có tiến triển mà đám người này giống như đã nhìn thấy vinh quang sau khi nổi dậy.
Sau khi đến nơi, bọn chúng âm thầm quan sát một khoảng thời gian rồi quyết định ra tay với Bình Trạch.
Nghe nói huyện lệnh huyện Bình Trạch này là người dễ khống chế nhất khu vực phía Bắc.
Nói không chừng chỉ bao vây thành trì thôi cũng có thể dọa ông ta sợ c.h.ế.t khiếp, không cần giằng co quá lâu ông ta sẽ đầu hàng.
Điều duy nhất bọn họ cần cảnh giác chính là viện binh ở xung quanh thân, ví dụ như huyện Miên Sùng kia.
Nhưng mà nếu chỉ là viện quân thì một huyện thành nho nhỏ không có gì đáng phải sợ hãi.
Bọn cướp từng ở xa xa tìm hiểu rồi, hình như công tác phòng vệ của huyện Miên Sùng được làm rất tốt, còn thường xuyên có quân huyện đi khắp nơi tuần tra, nghe nói vị huyện lệnh kia cũng là cục xương cứng.
Sau khi suy nghĩ lợi và hại xong, bọn chúng không đến gần rút dây động rừng, cố tình tránh né Miên Sùng, chọn bóp quả hồng mềm Bình Trạch này.
Chờ bóp xong sẽ nghỉ ngơi một hồi rồi lại nói đến chuyện nuốt những nơi khác.
Bọn cướp suy nghĩ rất hay.
Huyện lệnh Đan Xuân bị bao vây trong huyện Bình Trạch lại khóc không ra nước mắt.
Ông ta chỉ cảm thấy không biết mấy năm nay mình đã chọc phải vị thần tiên nào, đúng là việc cực khổ gì ông ta cũng gặp phải.
“Lúc này phải làm sao đây?”
Thành bị bao vây, Đan Xuân nôn nóng đi dạo khắp nơi trong huyện nha, dò hỏi mấy nha dịch đứng xung quanh mình.
“Đại nhân, chúng ta nên để ý chuyện này từ lúc thương đội bị cướp bóc mới đúng, tốt nhất là đi cầu cứu Miên Sùng và Ô Dương, nhưng ngài cứ khăng khăng không nghe!”
Một nha dịch thật sự không nhịn được nên lộ ra tràn đầy oán giận.
Địa phương của bọn họ có lúc nào gặp được bọn cướp trắng trợn táo bạo cướp đường như vậy chứ?
Việc này vừa thấy đã biết không thích hợp, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề, nhưng đại nhân nhà bọn có dáng vẻ mắt mù tim cũng mù!
“Ta, không phải ta không muốn, mà là lúc trước chúng ta tìm Trình Thuận giúp đỡ rồi, mới đó đã quấy rầy hắn ta nữa thì không tốt lắm!” Đan Xuân không nhịn được lẩm bẩm.
Nha dịch quay đầu đi, âm thầm trợn trắng mắt, lần này dứt khoát không nói gì nữa.
Thôi, gặp phải vị Đan đại nhân này chính là kiếp nạn của cả Bình Trạch.
Bọn họ đã sớm nhìn thấu, cũng tập mãi thành quen.
Không chịu cầu cứu nào phải vì sợ quấy rầy Trình huyện lệnh người ta chứ?
Còn không phải là vì sợ cúi đầu khom lưng để người ta xem thường sao!
“Vậy hiện tại truyền tin ra ngoài có còn kịp không?” Đan Xuân cẩn thận hỏi.
“Đại nhân, ngài nghĩ thế nào?” Nha dịch bất đắc dĩ thở dài.
“Khụ, được rồi. Vậy ngươi cảm thấy, người tốt bụng giống như Trình Thuận kia sẽ chủ động phát hiện ra nơi này của chúng ta có gì sai rồi dẫn người tới cứu trợ không?”