Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 334

Sau khi Bình Trạch, Hưng Hòa và Miên Sùng được nhập lại thành một khu vực chung thì mọi người có thể đi lại tự do qua ba nơi này mà không bị cản trở.

Đợi đến khi đường xá dần dần được sửa xong thì xe ngựa đặc biệt dùng chở khách cũng được hoạt động. Việc di chuyển giữa ba nơi trở nên rất thuận tiện.

Trước đây, không biết vì sao Hưng Hòa và Miên Sùng lại bị kiểm soát rất chặt. Người ngoài không dễ vào được, người bên trong chỉ khi có phép mới được ra. Trông có vẻ rất bí ẩn.

 

Bây giờ, có thể được vào Miên Sùng và Hưng Hòa tham qua, diện mạo thật sự của hai huyện này cuối cùng cũng lộ ra trước mắt dân chúng Bình Trạch. Quả là mở mang tầm mắt.

Trong thành có thể dễ dàng nhìn thấy xe đạp khắp nơi. Còn có rất nhiều nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ và tiện lợi để sử dụng. Các con đường ở đây thậm chí không có bất kỳ vết bẩn nào. Nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui!

Nhiều món ăn ngon tỏa hương thơm ngào ngạt, giá cả lại rẻ, cũng rất vừa miệng. Các cửa hàng phúc lợi đầy ắp những vật phẩm mới lạ mà họ chưa từng thấy hoặc nghe nói đến!

 

Ở đây, việc khám bệnh và trẻ em đi học lại hoàn toàn không tốn tiền!!

Trời ơi, trước đây mọi người nghĩ mình sống cũng không tệ lắm. Bây giờ so sánh mới phát hiện, rốt cuộc người dân Hưng Hòa đã bí mật sống những ngày tháng tốt đẹp như thế nào!

Chỉ cần nhìn vào những thứ mà người ta mặc và dùng trên đường. Thứ nào cũng khác biệt. Hơn nữa ai nấy đều tràn đầy tự tin và tinh thần phấn chấn. Người dân Bình Trạch đi trên đường cũng dần dần cảm thấy ngượng ngùng. Cứ như mình đang bước vào Kinh Thành nên phải rụt rè, cẩn thận.

Những người đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng của Hưng Hòa, sau khi trở về thành đã kể chuyện suốt ba ngày ba đêm vẫn không chán.

“Nghe các chủ sự nói, sau này Bình Trạch chúng ta cũng sẽ trở thành một nơi tốt đẹp như vậy!”

“Lần này chúng ta coi như là trong họa có phúc!”

“Ta định nghỉ việc, sang bên đó làm việc ở xưởng mới xây. Bên đó đãi ngộ tốt, còn có các loại trợ cấp. Chắc chắn sẽ giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn.”

Cảnh tượng ở Hưng Hòa khiến Đan Xuân - người bị đẩy vào xưởng lao động cũng phải kinh ngạc không thôi.

Hiện giờ, ông ta đã biết rằng Trình Thuận đang làm việc cho một nhân vật lớn đến mức nào.

Dù ông ta có ngu đến đâu thì cũng có thể nhìn ra rằng Miên Sùng và Hưng Hòa tuyệt đối không phải đang làm những chuyện nhỏ nhặt. Nơi này chắc chắn chứa đựng tham vọng rất lớn!

Có tham vọng và có thực lực. Đan Xuân nghĩ rằng có lẽ đám người này sẽ thật sự làm nên chuyện lớn.

Điều này đối với Bình Trạch là một điều tốt. Đối với ông ta cũng không hẳn là chuyện xấu.

Điều duy nhất khiến ông ta đau đớn là:

“Đáng tiếc thay, lúc đầu sao nhân vật lớn đó không bắt đầu từ Bình Trạch chứ. Nếu không giờ này chắc chắn ta cũng có thể như Trình Thuận mà sống oai hùng rồi. Haiz, đúng là vận khí không tốt, không gặp đúng thời rồi!”

Sau khi thu nhận Bình Trạch và đám cướp, Tảo Nhi và nhóm của nàng ấy như ý nguyện mà có được rất nhiều người có thể sử dụng.

Sự phát triển của Bình Trạch dần dần đi vào quỹ đạo.

Ở một phía khác.

Cuối cùng Thiết Trụ cũng nhận được đồ từ Hưng Hòa gửi đến.

Sờ vào vũ khí tinh xảo, Thiết Trụ không khỏi cảm thán: “Huyện mình phát triển nhanh thật. Quả đúng là mỗi ngày một khác. Từ lúc ta rời đi đến giờ, vậy mà lại có thêm nhiều thứ lợi hại chưa từng thấy.”

Sự hỗ trợ mà Hưng Hòa gửi tới nhanh hơn dự đoán của hắn ta. Đồ đạc cũng toàn là chất lượng thượng thừa. Điều này khiến Thiết Trụ có thêm vô vàn sự tự tin.

Xem xét xong trang bị, hắn ta lại mở lá thư đi kèm theo.

Đọc xong nội dung trong thư, cầm chặt tấm thẻ mua hàng quý giá, Thiết Trụ dụi mắt thật mạnh. Suýt nữa thì nghĩ mình đọc nhầm.

“Pháp lực của Phương Tiên Nhi lại tăng mạnh, có thể biến ra một ma thuật ở khu vực của dân tộc Hồi Hột. Có thể lấy ra đồ ăn và vật dụng hàng ngày??”

Là một trong những người được hưởng lợi đầu tiên, đương nhiên Thiết Trụ biết rõ sự kỳ diệu của tủ ma thuật.

Trước đó, thực phẩm và vật tư vận chuyển tới đây đều có giới hạn.

Họ tạm trú trên địa bàn của Phùng Bình, tất nhiên không thể nào lợi dụng mà ăn uống miễn phí đồ của người khác. Họ phải tự giải quyết vấn đề lương thực của mình.

Mỗi lần thức ăn được vận chuyển tới, về cơ bản đều phải giữ lại để tự dùng. Chỉ mang chút dược liệu và vật dụng hàng ngày đi trao đổi.

 

Không chỉ vậy, họ còn phải thường xuyên đi lên núi Thần để thu thập một số loài thực vật, dược liệu quen biết để bào chế và dự trữ.

Phòng khi sau này gặp phải tình trạng thiếu lương thực thì họ cũng sẽ có thứ để đổi lấy đồ ăn.

Nói chung, mỗi ngày đều phải tính toán tỉ mỉ về chuyện ăn uống. Cuộc sống vẫn còn rất căng thẳng.

Nhưng nếu có một chiếc tủ ma thuật thì tình hình sẽ hoàn toàn khác.

 

Điều đó có nghĩa là họ sẽ không phải chịu áp lực về sinh tồn cơ bản nữa. Có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào làm những việc lớn.

Hơn nữa, khi thức ăn dư dả thì họ cũng có thể chia sẻ với những người bạn ở đây.

Vui vẻ suy nghĩ một hồi, Thiết Trụ bắt đầu lên kế hoạch. Phương Tiên Nhi đã nói, vị trí đặt tủ ma thuật phải do hắn ta chọn.

Tủ ma thuật chắc chắn không thể đặt công khai bên ngoài. Để đảm bảo an toàn, cần phải nắm nó thật chặt trong bàn tay của mình.

Có thể đặt tủ ma thuật vào trong một nhà kho. Bên ngoài mở một cửa hàng phúc lợi đơn giản, tham khảo cách Hưng Hòa đổi đồ cho mọi người. Đây là phương án khả thi nhất hiện tại.

Phương Tiên Nhi nói, một khi đã xác nhận vị trí của tủ ma thuật thì không thể thay đổi.

Vì vậy, cần suy nghĩ cẩn thận về việc sẽ đặt nó ở chỗ nào. Để sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải lo lắng về việc di dời.

Tuy nhiên, Phương Tiên Nhi cũng nói rằng, trong tình huống cực kỳ khẩn cấp, nàng cũng có thể khiến tủ ma thuật biến mất hoàn toàn. Đây được coi là biện pháp bảo vệ cuối cùng.

Vậy nên cũng không cần phải quá lo lắng, suy nghĩ quá nhiều...

Hiện tại, có hai nơi có thể chọn.

Một là trấn Ốc Thổ, họ có thể lên trấn tìm một căn nhà.

Nhưng chỗ đó thì nhiều người qua lại. Mà mỗi ngày lại phải vận chuyển, đường lại xa khiến cho trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Hay là đặt ở chỗ Phùng Bình đi.

Nhưng bình thường họ chỉ ở trong chiếc lều mà Phương Tiên Nhi đưa cho. Nếu đặt tủ ma thuật thì có vẻ không được thích hợp lắm.

Chà, có lẽ trước hết phải nhờ người xây giúp một ngôi nhà đá. Sau đó mới tính đến chuyện khác được.

Nói làm là làm, Thiết Trụ lập tức lên đường đi tìm Phùng Bình.

Vừa nghe nói họ muốn nhờ xây nhà đá, Phùng Bình vui vẻ hỏi: “Các ngươi định định cư ở đây sao?”

Nếu nhóm người Thiết Trụ có thể ở lại lâu dài, đương nhiên người dân ở đây sẽ vô cùng hoan nghênh.

Những người này tử tế, hào phóng lại có bản lĩnh lớn, còn có thể mang đến nhiều thứ hữu ích. Bất kể là ai cũng rất muốn kết giao với họ.

Thiết Trụ cười nói: “Trong khoảng thời gian này, chắc chắn chúng ta sẽ ở lại đây. Ít nhất cũng phải đợi cho đến khi tình trạng hỗn loạn ở Hồi Hột hoàn toàn được dẹp yên. Căn nhà đá lần này nhờ các ngươi xây không phải để chúng ta ở. Nó có công dụng khác.”

Dù sao thì chỉ có một căn nhà, mà bọn họ có nhiều người như vậy thì cũng không thể ở được.

Nghe vậy, Phùng Bình lập tức tò mò: “Công dụng khác à?”

Thiết Trụ gật đầu nói: “Thời gian gần đây, thủ lĩnh của chúng ta đã có một số sắp xếp. Thời gian đội vận chuyển của chúng ta khi tới Hồi Hột sẽ nhanh hơn. Chúng ta cũng sẽ có nhiều đồ ăn và hàng hóa hơn. Đồ đạc rất nhiều, vì vậy cần xây riêng một nhà kho để cất giữ. Sau này khi nào các ngươi cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta để đổi đồ.”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Phùng Bình là vui mừng, sau đó lại hơi ngạc nhiên.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thiết Trụ đề cập đến việc có thể trao đổi đồ ăn.

Trước đây, số lượng thức ăn của họ có vẻ khá ít. Nhóm Phùng Bình thường thấy họ ăn một loại bột nghiền từ ngũ cốc, làm thành một thứ giống như bột chiên.

Thứ đó khi nấu lên tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt.

Trước đây, khi còn ở cùng với nhóm Kéo Khắc Thân, Phùng Bình cũng đã được nếm thử một hai lần. Thứ đó khi nấu lên có dạng sệt, ăn rất chắc bụng, vị ngọt ngào khá ngon.

Bình Luận (0)
Comment