Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 335

Chỉ là từ khi đến Nha Địa, nhóm Thiết Trụ ngày càng bận rộn. Những lúc không kịp nấu nướng thì đến bữa ăn họ trực tiếp bốc luôn một nắm bột ngũ cốc cho vào miệng.

Không cần nghĩ cũng biết, Phùng Bình thừa hiểu cách ăn tiện lợi như vậy chắc chắn sẽ khiến hương vị của món ăn đó giảm đi rất nhiều.

Đôi lúc, nhóm người Thiết Trụ cũng đổi chút đồ ăn kèm để thay đổi khẩu vị. Nhưng số lượng không nhiều, chủ yếu vẫn là ăn loại bột ngũ cốc đó.

Điều này khiến Phùng Bình và mọi người cảm thấy nhóm của Thiết Trụ rất vất vả.

Bột ngũ cốc có ngon đến mấy thì chắc chắn cũng không thể bổ dưỡng như thịt.

 

Dù gia đình họ không giàu có nhưng vì nuôi bò cừu nên thi thoảng cũng có chút thịt ăn.

Vì vậy, sau khi cuộc sống của họ được cải thiện nhờ có áo len và các sản phẩm từ sữa, Phùng Bình và mọi người thường xuyên gửi thịt cừu sang để hỗ trợ Thiết Trụ và nhóm của hắn ta.

Trước đây, để mừng vụ thu hoạch, họ còn mời nhóm của Thiết Trụ đến ăn tiệc thịt cừu.

Nhóm của Thiết Trụ rất muốn đáp lại thiện ý này của bọn họ.

 

Món ăn thích hợp nhất để mời người khác chắc chắn là lẩu.

Chỉ tiếc rằng vì đường xá xa xôi, thứ mà họ mang theo hầu hết đều là lương khô. Thứ này chiếm ít chỗ đựng và cũng chắc bụng, đúng là lựa chọn hàng đầu cho những chuyến hành trình dài. Những thức ăn được vận chuyển sau này cũng chủ yếu là lương khô.

Những thứ như viên nước lẩu lại có hạn sử dụng ngắn hơn lương khô và mì ăn liền. Họ chẳng mang theo bao nhiêu, chưa đi được bao lâu đã ăn hết rồi.

Ban đầu định chia một ít bột lương khô cho Phùng Bình và mọi người. Nhưng bên kia lại nhất quyết không nhận, có lẽ sợ rằng họ sẽ thiếu lương thực.

Họ vẫn còn một ít mì ăn liền, nhưng tiếc là không đủ để chia cho nhiều người như vậy.

Nếu nấu lên rồi chia nhau ăn thì trông có vẻ keo kiệt nên cuối cùng cũng không tiện mang ra.

Việc mời ăn uống tạm thời gác lại. Họ chỉ có thể trả ơn bằng cách khác.

Ngoài các vật dụng sinh hoạt ra Thiết Trụ đã cung cấp khá nhiều phương pháp nấu thịt cừu cho Phùng Bình và mọi người. Sau đó còn giúp bọn họ cải tạo lại lò nướng thịt cừu.

Lần này cả hai bên đều rất hài lòng.

Quay lại chuyện trước mắt.

Khi Thiết Trụ vừa nói sau này có thể đến tìm họ đổi lương thực, Phùng Bình liền đoán rằng có lẽ hắn ta đang nói về loại bột ngũ cốc mà họ thường ăn.

Mùi vị của thứ đó khi nấu lên quả thật là rất ngon.

Trong những chuyến đi xa hoặc khi gặp thời kỳ khó khăn, đây chắc chắn là lựa chọn dự trữ tốt nhất. Dự trữ ở nhà, thi thoảng mang ra ăn để thay đổi khẩu vị cũng không tệ.

Năm nay, mùa màng của họ thu hoạch bình thường. Nếu đổi được những thứ này thì sẽ có thêm lương thực dự trữ. Cuộc sống sẽ yên tâm hơn.

Trước đây từ chối trao đổi là vì sợ rằng Thiết Trụ và mọi người không đủ ăn. Giờ lương thực đã dồi dào rồi thì chẳng ai lại từ chối thêm lương thực cả.

Hơn nữa, nhóm người Thiết Trụ vẫn luôn rất hào phóng trong việc đổi đồ. Giao dịch với họ luôn rất thoải mái.

Tuy nhiên, theo Phùng Bình thì việc đổi lương thực không phải trọng tâm. Điểm chính của việc trao đổi vẫn là các vật dụng sinh hoạt hiếm hoi như ủng đi mưa và áo mưa.

Nghe ý tưởng của Phùng Bình, Thiết Trụ nở nụ cười thần bí: "Vật dụng sinh hoạt tất nhiên không thiếu. Nhưng ngoài loại bột ngũ cốc đó thì vẫn còn có những món ngon khác mà ngươi chưa từng thấy đâu. Rất đáng để mong đợi đấy!"

Đương nhiên Thiết Trụ sẽ không nói dối.

Phùng Bình chân thành nói: “Vậy ta nhất định sẽ đợi xem!”

Nhà kho bằng đá nhanh chóng được khởi công xây dựng.

Người đến giúp rất nhiều. Đông người sức lớn, việc xây một căn nhà không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhân cơ hội này, Thiết Trụ cũng dạy cho Phùng Bình và mọi người cách nung vôi và cách pha trộn xi măng.

Mọi người học được rất nhiều.

Ngôi nhà nhanh chóng được hoàn thành, để thông gió vài ngày là có thể sử dụng được.

Người dân Nha Địa lại tiếp tục tập trung sức lực vào việc đào giếng ngầm.

Nhìn nhiệt độ ngày càng giảm. Trước khi vào đông, giếng ngầm đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành.

Khi nhìn thấy dưới lớp đất cằn cỗi của sa mạc, quả thật có dòng nước ngọt róc rách chảy xuống từ núi tuyết. Tất cả mọi người đều vui mừng đến rơi nước mắt.

Từ nay, họ không cần phải canh tác trên vài mảnh đất nhỏ hẹp nữa mà có thể tạo ra thêm nhiều màu sắc trên vùng sa mạc rộng lớn này!

Chuyện này sao mà có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?

Nhìn về phía sa mạc mênh mông, Phùng Bình cũng hiếm khi cảm thấy hào hùng.

Hắn ta vỗ n.g.ự.c nói: “Năm nay chúng ta đã hoàn thành rất nhiều việc lớn. Đợi đến khi xuân về, trời ấm hơn thì sẽ tiếp tục đào giếng! Hạt giống cỏ cao su của các ngươi cứ yên tâm giao cho chúng ta trồng nhé! Nhìn kìa, từ đầu đến cuối, cả một vùng rộng lớn như thế này đều là đất ta dành sẵn để trồng cỏ cao su cho ngươi đấy!”

“Vậy thì sau này phải trông cậy vào các ngươi rồi!” Thiết Trụ cười nói.

Khi diện tích đất bị đóng băng ngày càng rộng thì mọi người cũng bước vào giai đoạn ngừng làm việc.

Nhà kho bằng đá mới xây đã có thể đưa vào sử dụng chính thức.

Bên trong nhà kho bằng đá được chia thành hai phòng. Một phòng để đặt tủ ma thuật và dùng làm kho hàng luôn. Còn phòng kia là gian chính của cửa hàng phúc lợi.

Dạo gần đây, Thiết Trụ cũng dẫn người dựng nhiều kệ hàng đặt trong phòng. Giờ đây mọi cơ sở vật chất trong nhà đã được sắp xếp đầy đủ.

 

Sau khi chuẩn bị xong, Thiết Trụ chọn một ngày lành bước vào trong nhà. Theo lời dặn dò của Phương Tiên Nhi, hắn ta đi theo quỹ đạo hình tam giác trong phòng.

“Đã nhận được thư lâu như vậy rồi, không biết Phương Tiên Nhi có còn để ý đến hành động nhỏ của mình không?” Thiết Trụ có chút lo lắng.

Nhưng Phương Tiên Nhi vẫn là Phương Tiên Nhi, chẳng bao lâu đã có phản hồi!

Ngay sau đó, một luồng sáng mạnh loé lên trong phòng.

Thiết Trụ nhắm mắt rồi mở ra. Sau khi định thần lại, hắn ta nhìn thấy ở góc tường có một chiếc tủ ma thuật quen thuộc xuất hiện.

 

Lúc này, bên trong tủ vẫn còn trống, không có gì cả. Chỉ có một điểm nào đó trên thân tủ đang nhấp nháy ánh sáng xanh lục.

Thiết Trụ tiến lên xem, chỗ phát sáng có một dấu hoa văn giống như vân tay. Chắc là nơi được nhắc đến trong thư, dùng để gửi yêu cầu sử dụng bằng dấu vân tay.

Thiết Trụ nhanh chóng tiến lại gần chạm vào. Hắn ta nghe thấy từ bên trong phát ra một giọng nói:

“Chế độ xác thực thực tế đã được kích hoạt. Hoàn thành xác thực sẽ có thể sử dụng các chức năng.”

Thiết Trụ biết rằng lúc này Phương Tiên Nhi có thể kiểm tra tình trạng của hắn ta từ nơi khác liền nhanh chóng báo cáo tình hình của mình, sợ chế độ xác thực biến mất.

Sau khi báo cáo xong tình hình gần đây, hắn ta cũng nói luôn về các loại hàng hoá cần thiết trong ngày hôm nay.

Khi mọi thứ đã được báo cáo, hắn ta nghe thấy một giọng nói: “Xác thực thành công.”

Thiết Trụ yên tâm phần nào.

Xem ra Phương Tiên Nhi bên kia đã nhận được tin nhắn hắn ta gửi đi. Chỉ tiếc là hình như tủ ma thuật chỉ cho phép hắn ta gửi thông tin một chiều đến Phương Tiên Nhi mà không nhận được chỉ thị từ phía đối diện...

Đang suy nghĩ thì trên pháp tủ bỗng sáng lên một màn hình nhỏ.

Trong thư trước đã đề cập đến màn hình này, nói rằng nó được dùng để quét thẻ lấy đồ nên lúc này Thiết Trụ thấy cũng không quá ngạc nhiên.

Hắn ta nhìn kỹ, bỗng phát hiện trên giao diện màn hình hiển thị một câu:

[Mật khẩu quản trị viên đã được thay đổi thành: chuyantoantieptuccogang]

Thiết Trụ không hiểu "mật khẩu quản trị viên" nghĩa là gì, nhưng phần viết liền phía sau thì hắn ta nhận ra.

“Chú ý an toàn, tiếp tục cố gắng.” Thiết Trụ cười.

Xem ra Phương Tiên Nhi cũng có thể gửi tin nhắn qua lại ngay lập tức. Thật tốt quá!

Lúc này, Thiết Trụ cảm thấy giống như mình là nòng nọc bé con đã tìm thấy mẹ, trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Kết thúc việc truyền tin, hắn ta nhanh chóng gọi đồng đội vào nhà để cùng nhập hàng cho cửa hàng phúc lợi.

Vừa rồi hắn ta đã gửi yêu cầu đến Phương Tiên Nhi, định đổi một ít mì ăn liền, cháo ăn liền, viên nước lẩu và các món ăn nhanh kinh điển khác.

Ngoài ra còn có băng vệ sinh, cũng phải đưa vào cửa hàng phúc lợi ngay lập tức.

Sau khi làm việc ở Hưng Hòa một thời gian, dĩ nhiên Thiết Trụ hiểu rõ tầm quan trọng của băng vệ sinh.

Dù rằng Phùng Bình và mọi người chưa hoàn toàn quy phục dưới quyền Phương Tiên Nhi. Nhưng việc cung cấp băng vệ sinh miễn phí cho nữ nhân ở đây cũng không thành vấn đề.

Chuyện này sẽ giao cho Mộc Kỳ Nhĩ để cô bé trao đổi với mọi người.

Cuối cùng là túi sưởi cỡ nhỏ.

Thứ này trong mùa đông lạnh giá chắc chắn sẽ mang lại nhiều ấm áp của mọi người của dân tộc Hồi Hột.

Hôm nay chọn trước những mặt hàng này để dự trữ. Ngày mai có thể đổi thêm một đợt khác để bổ sung hàng hoá.

Khi mọi thứ đã đầy đủ, sau này thiếu món gì thì bổ sung món đó là được.

Sau một buổi bận rộn sắp xếp thì cuối cùng cửa hàng phúc lợi cũng có thể khai trương.

Vừa hay dạo này mọi người không có nhiều việc làm, khá rảnh rỗi.

Biết được tin này, mọi người lập tức kéo nhau đến, muốn xem bên trong có những thứ gì tốt mà khiến Thiết Trụ và mọi người phải mất công chuẩn bị như vậy.

Vì trước đây đã có xe ngựa vận chuyển hàng đến giao, nên không ai nghi ngờ về nguồn gốc của những thứ bên trong.

Để ủng hộ, mọi người còn mang theo tiền và vật phẩm để đổi.

Khi nhận được sự cho phép, mọi người chia nhau từng nhóm bước vào cái nơi mà Thiết Trụ gọi là “Cửa hàng phúc lợi”.

Bình Luận (0)
Comment