Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 336

Thật ra, cho dù trong cửa hàng phúc lợi này không có hàng hóa nào quý hiếm thì chỉ riêng việc có một cửa hàng bán hàng thế này thôi cũng đã đủ để mọi người cảm thấy mới lạ rồi.

Là cư dân ở phía Nam Nha Địa, bình thường khi mua đồ, mọi người đều phải đến trấn Ốc Thổ gần đây.

Bây giờ có một cửa hàng nhỏ bán thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt như thế này là đã có thể đáp ứng rất tốt nhu cầu hàng ngày của mọi người.

Trước đây cũng đã có người nảy ra ý định thu mua hàng hóa để mở cửa hàng ở Nha Địa. Đáng tiếc là không có nguồn cung cấp hàng hóa tốt, lại gặp phải nhiều chuyện vụn vặt cần phải xem xét nên cuối cùng cũng không thực hiện được.

Lúc này, nhóm người đầu tiên đã vào cửa hàng. Những người còn lại đang đợi ngoài cửa cũng bắt đầu rôm rả trò chuyện.

 

“Chắc không bao lâu nữa, người từ các thôn làng xung quanh cũng sẽ chạy đến mua và đổi hàng thôi.”

“Ôi, sao vẫn chưa đến lượt chúng ta vậy. Thật muốn nhanh vào xem thử quá!”

Trong nhà, Thiết Trụ đang tiếp khách.

Lúc xây dựng nhà đá, hắn ta đã đặc biệt thiết kế làm sao cho ánh sáng thật tốt. Giờ trong nhà rất sáng sủa, giúp mọi người có thể nhìn rõ ràng các giá để hàng và những món đồ ở trên đó.

 

“Vẫn còn vài món chưa kịp bày lên hết. Vài hôm nữa có thể quay lại xem thử!” Thiết Trụ đứng sau quầy hàng cười nói.

“Không, hàng đã nhiều lắm rồi, cái kia là gì vậy?” Một nữ nhân chỉ vào một hàng ống tre trên kệ hỏi.

“Mấy cái này à, là đồ uống. Tất cả đều là đồ uống rất ngon. Hương vị phong phú hơn nước nhiều.”

Thiết Trụ từ trên kệ lấy xuống vài ống tre cho mọi người xem, định mở vài ống để tổ chức hoạt động uống thử.

“Cái này là Coca-Cola, rất được ưa chuộng ở chỗ chúng ta. Còn cái này, là một loại nước trà.”

Nước trà cũng là một trong những loại đồ uống mà Thịnh Quân đã nhập về sau khi nâng cấp tiệm tạp hóa, phong cách có phần giống với loại nước Đông Phương Thụ Diệp.

Tuy rằng vị khi uống thì khá nhạt nhưng nguyên liệu mà hệ thống sử dụng đều là loại thượng hạng. Công thức làm ra thành phẩm cũng rất xanh sạch, lành mạnh.

Chỉ tiếc là người Hưng Hòa không mấy mặn mà với đồ uống hương trà, luôn cảm thấy uống vào không đậm đà bằng trà chính gốc.

Mọi người vẫn thích các loại đồ uống có ga như Coca-Cola hơn. Vậy nên đồ uống vị trà đến giờ vẫn chưa gây được tiếng vang lớn, ở huyện thuộc loại đồ uống khá kén người dùng.

Tuy nhiên, đối với cư dân Nha Địa thì chữ “trà” này lại rất thu hút sự chú ý.

Là những người thường xuyên tiếp xúc với bò, cừu, ngựa. Trà đối với họ là thứ rất hữu ích để giải nhiệt, giảm ngấy và tiêu thực.

Như ở Nha Địa và trong dân tộc Tác-ta, nhu cầu về lá trà đều rất lớn.

Tuy nhiên, ngay cả loại lá trà thông thường nhất thì giá cả của nó cũng không rẻ.

Bánh trà ở hai chỗ này còn có thể được dùng như một loại tiền tệ chính thức. Có những bánh trà còn quý hơn cả vàng.

Vậy nên, nhà nào nếu mua được trà, cũng rất trân quý mà uống.

Có khi lá trà đã pha đi pha lại nhiều lần, đến mức không còn vị trà nữa, cũng không vứt bỏ. Họ sẽ hơi khô rồi dùng để làm một số thứ khác.

Thấy mọi người hào hứng như vậy, Thiết Trụ liền mở chai trà ra uống.

Thứ này cũng có mấy loại hương vị khác nhau, có hồng trà và trà xanh truyền thống, cũng có trà hoa nhài và trà Phổ Nhĩ.

Thiết Trụ lấy ra một chồng giấy dầu gấp thành cốc, rót từng loại trà khác nhau rồi chia cho mọi người.

Uống xong một vị, còn có thể đến tìm hắn ta để rót loại khác.

“Thế thì rót thêm một cốc nữa, Thiết Trụ thật hào phóng quá đi!” Có người cười nói.

Không ai khách sáo với hắn ta.

Dù gì thì hôm nay mọi người đến đây cũng đều đã quyết tâm đổi vài thứ để ủng hộ cửa hàng.

Lúc này ai nấy đều nhận lấy cốc giấy để thưởng thức trà.

Nước trà nhìn có vẻ nhạt nhạt, không có màu sắc gì, nhưng khi vào miệng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Trà ngon! Hương hoa lúc hậu vị cũng rất đậm, cảm giác khi uống rất phong phú. Từng lớp từng lớp dâng lên, càng về sau càng có nhiều bất ngờ.”

"Ồ, uống một ngụm này vào, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn!"

"Chỉ là hơi lạnh chút thôi. Ta không dám tưởng tượng, nếu trong thời tiết này mà được uống một ngụm nóng hổi thì hạnh phúc biết bao. Đúng rồi, Thiết Trụ, cái này đổi thế nào đây?"

Nghe mọi người khen ngợi, Thiết Trụ không nhịn được mà liếc nhìn mấy lần cái ống tre trong tay mình.

Những đánh giá này thực sự đang nói về loại nước trà mà hắn ta biết sao?

Chỉ có thể nói là khẩu vị của mỗi người đúng là khác nhau quá mà!

Lắc lắc đầu, Thiết Trụ nói ra điều kiện để đổi nước trà:

"Một gói sữa bột có thể đổi được mười ống nước trà, ống tre dùng làm cốc coi như là tặng kèm. Loại trà đóng ống này có thể bảo quản rất lâu, trong thời gian ngắn không cần lo hư hỏng."

Nghe vậy, mọi người đều nảy sinh ý định đổi trà.

Ở vùng đất này, lông cừu, các sản phẩm từ sữa dễ thu hoạch hơn nhiều. Gần như ngày nào cũng có.

Dù rằng trà đóng ống không thể pha lại nhiều lần, nhưng dung lượng ống tre không hề nhỏ. Chất lượng trà cũng có thể dễ nhận biết là loại tốt.

 

Nước trà lại có nhiều hương vị khác nhau. Nếu pha thêm với sữa thì càng uống được lâu hơn.

Không những thế còn được tặng ống tre làm cốc.

Nói là cốc tre, nhưng thực tế chẳng khác gì bình tre cỡ lớn. Dùng để chứa đồ chắc chắn rất tiện lợi.

Thương vụ này thật sự quá hời. Gần như là nhà nào cũng có thể đổi được.

Thử tưởng tượng, cách vài ba ngày lại có thể lấy một gói sữa bột để đổi lấy một ít nước trà dự trữ trong nhà. Chỉ cần sống tiết kiệm một chút, cả năm ngày ngày nào cũng có nước trà không phải là mơ nữa.

 

Việc này còn rẻ hơn nhiều so với việc đổi lấy lá trà chất lượng thấp.

Có người do dự hỏi: "Thiết Trụ, đổi thế này thì sữa của chúng ta chắc chắn có thể cung cấp liên tục. Nhưng còn trà và cốc tre của các ngươi có lẽ sẽ bị thiếu hụt phải không?"

Câu trả lời của Thiết Trụ đã xua tan đi nỗi lo lắng của họ:

"Không sao, những thứ này đều đã nằm trong kế hoạch của chúng ta. Mọi người cứ yên tâm đến đổi."

Nghe hắn ta nói vậy, những người khác cũng không còn ý kiến gì nữa.

Mọi người sau đó nhanh chóng thưởng thức các loại đồ uống có ga như Coca-Cola, Sprite. Tuy rằng những đồ uống đó cũng nhận được nhiều lời khen ngợi nhưng đa phần mọi người vẫn thích nước trà hơn.

Xem đồ uống xong, sự chú ý của họ lại chuyển sang đồ ăn.

Đương nhiên đồ ăn cũng có hoạt động ăn thử.

Thiết Trụ và đồng đội dùng vài chiếc nồi đồng nhỏ để nấu mì ăn liền, lẩu, và cháo ăn liền rồi chia ra cho mọi người.

Người dân Nha Địa có sở thích riêng về đồ uống. Nhưng đối với những món ăn kinh điển đã chinh phục vô số khẩu vị, họ chỉ có thể dành những lời khen ngợi không ngớt.

"Lẩu này ngon quá, giữ lại phần gia vị, lát nữa về thêm rau và thịt của nhà mình vào, mùi hôi của thịt sẽ bớt đi nhiều!"

"Còn mì này nữa, xụp, vừa dai vừa ngon quá trời, xụp!"

Đến cả Phùng Bình cũng lén đến gần tai Thiết Trụ thì thầm:

"Thật không ngờ, ngươi không chỉ không nói khoác mà còn nói quá khiêm tốn. Những món ăn này không chỉ gây bất ngờ mà còn tuyệt vời như tiên phẩm ấy chứ!"

Thiết Trụ gãi gãi cổ cười hì hì:

"Câu này của ngươi đúng rồi, đúng là tiên phẩm thật."

Những người trong cửa hàng ăn uống thỏa mãn, còn những người chờ đợi bên ngoài thì đau khổ chịu đựng.

"Bên trong rốt cuộc đang ăn gì mà thơm thế nhỉ?"

"Biết vậy ta ăn trưa xong rồi mới tới!"

Không thể nghe thêm nữa nên nhóm của Thiết Trụ quyết định cho những người bên ngoài thử ăn trước luôn.

Lần này ăn, họ lại chinh phục được nhiều người hơn nữa.

Lúc đầu mọi người đến đây chỉ là để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt. Nhưng cuối cùng, khi rời khỏi cửa hàng, ngoài cái túi sưởi thì phần còn lại họ đều đổi đủ loại đồ ăn thức uống.

"Không còn cách nào khác, sắp Tết rồi mà. Sống là để ăn uống thôi đúng không? Cực khổ bao lâu cũng không thể để cả nhà chịu thiệt cái miệng được!"

"Hầy, chỉ trách đồ ăn thơm quá. Nếu không tổ chức thử ăn thì cũng thôi đi, nhưng đã thử rồi thì ai mà nhịn nổi nữa? Lão Lư keo kiệt nhất ở đây mà còn ôm bao lớn bao nhỏ về nhà. Ông ấy là người đổi nhiều nhất đấy!"

"Cửa hàng của Thiết Trụ đúng là không tồi, mai ta phải quay lại nữa!"

Cứ như thế, cửa hàng phúc lợi luôn nhộn nhịp cho đến khi trời tối.

Những người khách cuối cùng cũng dần dần ra về. Người nào người nấy đều mang theo trà uống và đồ ăn ngon, thảo luận về những điều họ trải qua hôm nay.

Ngay lúc Thiết Trụ chuẩn bị đóng cửa, Mộc Kỳ Nhĩ đột nhiên ghé qua:

"Thiết Trụ ca, hôm nay không thấy gia đình Tôn nương tử đến. Chúng ta qua đó xem tình hình nhà họ như thế nào đi!”

Hôm nay là cửa hàng phúc lợi mới mở cửa, mọi người đều tập trung ở đây, nên Mộc Kỳ Nhĩ cũng ở lại giúp đỡ trong cửa hàng, chưa đi lo việc băng vệ sinh được. Cô bé dự định sau khi cửa hàng bớt náo nhiệt sẽ tiếp tục công việc.

Nói về Tôn nương tử - người có cùng họ với Tảo Nhi.

Gia đình bà ấy khá đơn giản, chỉ có chồng và cặp song sinh long phượng đáng yêu.

Cả nhà họ đều rất tốt tính, luôn quan tâm chăm sóc cho Mộc Kỳ Nhĩ và những người khác. Mối quan hệ giữa hai bên cũng rất thân thiết.

Vì vậy hôm nay, Mộc Kỳ Nhĩ nhanh chóng để ý rằng bà ấy không có mặt. Cô bé lo lắng rằng gia đình họ gặp phải rắc rối nên đề nghị muốn qua thăm hỏi một chút.

Bình Luận (0)
Comment