Thiết Trụ vì bận rộn nên không để ý đến việc này, giờ nghe Mộc Kỳ Nhĩ nói, đương nhiên hắn ta phải đi bèn gật đầu đáp:
"Để ta lấy thêm ít đồ, chúng ta không thể đến tay không được."
Nói rồi, hắn ta lại mở cửa vào trong nhà, xách ra thêm mấy lon nước trà và một ít đồ ăn.
Sau khi lấy đủ đồ, hai người cùng lên đường, nhanh chóng đến trước nhà Tôn nương tử.
Mộc Kỳ Nhĩ bước lên gõ cửa, báo tên mình.
Một lúc sau, Tôn nương tử với vẻ mặt mệt mỏi ra mở cửa:
"Là Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ đấy à! Thật có lỗi quá, hôm nay cửa hàng của mọi người khai trương mà dì cũng không đến xem được. Nhà dì gặp chút chuyện, thật sự không rời đi được."
Đứng ngoài cửa, Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ nhạy bén nhận ra bầu không khí nặng nề trong nhà nàng ấy. Dường như còn thoang thoảng mùi thuốc.
Chẳng lẽ có người bị bệnh?
Thiết Trụ đưa đồ trong tay qua. Mộc Kỳ Nhĩ lo lắng đứng bên cạnh hỏi:
"Tôn di, hôm nay không thấy dì đến, chúng cháu rất lo lắng nên đành phải đến làm phiền. Có chuyện gì bọn cháu có thể giúp được không? Dù là đi tìm thuốc hay làm việc gì nhỏ cũng không thành vấn đề!"
Tôn nương tử nghe vậy thì có chút xúc động. Sắc mặt bà ấy dịu lại đôi chút, nhưng rất nhanh lại u sầu trở lại.
Bà ấy thở dài:
"Đứa trẻ ngoan, để hai cháu phải lo rồi. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là thằng Dương Đản nhà dì tham uống nước lạnh, bị lạnh bụng, hôm nay vừa dậy đã nôn mửa tiêu chảy. Hai vợ chồng dì nấu thuốc cho nó uống, nhưng uống vào là nôn. Nước và đồ ăn cũng vậy, cứ vào miệng một lúc là nôn sạch..."
Nghe xong, Thiết Trụ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thứ gì cũng nôn sao? Ngay cả nước cũng không uống được? Tôn di, dì mau dẫn cháu vào xem Dương Đản đi!"
Thấy hắn ta vội vã như vậy, Tôn nương tử cũng sợ hãi, nhanh chóng để hai người vào nhà.
Thiết Trụ đi đến đến bên cạnh Dương Đản đang nằm mê man, nhìn một lượt thì thấy quả nhiên hốc mắt đã hõm sâu, môi khô đến đáng sợ.
Hắn ta còn chọc thử vào chân cậu bé, chọc vào là thấy một cái hõm không đàn hồi lại.
Trong sách kiến thức có nói qua, tình trạng nôn mửa tiêu chảy như thế này sợ nhất là mất nước. Mà nhìn tình trạng của Dương Đản thì đã rất nghiêm trọng rồi.
May mà họ đã đến kịp!
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải bổ sung nước điện giải cho Dương Đản.
"Mộc Kỳ Nhĩ, muội mau về nhà chúng ta, lấy ít đường và muối... tiện thể lấy thêm hai chai nước điện giải! Tôn di, Tôn thúc, hai người đun chút nước nóng giúp cháu nhé."
Nghe Thiết Trụ nói vậy, Mộc Kỳ Nhĩ liền vội vã chạy đi, còn vợ chồng Tôn gia cũng nhanh chóng đi đun nước.
Chẳng bao lâu sau, Mộc Kỳ Nhĩ mang đồ về. Nước nóng cũng đã sẵn sàng, Thiết Trụ liền nhanh chóng pha chế nước muối đường theo đúng tỉ lệ được dạy trong sách.
Vì sợ uống quá nhiều một lúc sẽ nôn nên hắn ta cho Dương Đản uống từng chút một, nhiều lần nhỏ lẻ.
Thỉnh thoảng còn cho uống thêm ít nước điện giải ấm ấm.
Loại này có vị dễ uống hơn nước muối đường, lại chứa thêm dưỡng chất khác. Tuy không bổ sung nhanh bằng nước muối đường nhưng cũng rất hữu ích. Hơn nữa còn giúp giảm cảm giác buồn nôn.
Cứ như vậy bận rộn qua lại một lúc lâu, quả nhiên Dương Đản không nôn ra nữa, tình trạng có vẻ bắt đầu khá lên.
Vợ chồng Tôn gia thấy vậy cảm kích vô cùng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ, không biết phải nói gì cho phải.
Thiết Trụ cũng lén lau mồ hôi.
Giải quyết được vấn đề mất nước rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Dương Đản chắc sẽ từ từ hồi phục.
Họ không nán lại lâu, nhanh chóng chào tạm biệt. Chỉ là trước khi đi còn dặn dò vài điều về việc ăn uống.
Cứ tưởng rằng sự cố nhỏ của Dương Đản đã kết thúc.
Không ngờ mấy ngày sau, nhờ sự tuyên truyền của Tôn nương tử mà nước điện giải đột nhiên được mọi người đón nhận nhiệt tình.
Thiết Trụ cười khổ trước tình huống này, nhân dịp đó đưa luôn lớp học kiến thức phổ thông và văn hóa cơ bản vào chương trình.
Việc uống nước điện giải chỉ là chuyện nhỏ. Đúng lúc mọi người gần đây đều rảnh rỗi, chi bằng cùng nhau học hành cho tốt!
Cùng lúc đó, Mộc Kỳ Nhĩ cũng bắt đầu dẫn người đi phát băng vệ sinh.
Không chỉ phát cho nữ nhân xung quanh, cô bé còn mang đến phát cho nữ nhân ở các làng lân cận. Thậm chí còn có ý định mở rộng phạm vi phân phát ra nhiều nơi hơn nữa.
Nữ trưởng thôn của làng bên tên là Lang Nha, cầm băng vệ sinh trên tay với tâm trạng phức tạp, nhìn chằm chằm vào Mộc Kỳ Nhĩ hết lần này đến lần khác.
"Các ngươi phát cho chúng ta thứ này, lại không thu bất kỳ khoản báo đáp nào."
Nàng ấy nói: "Từ khi các ngươi đến đây, dường như luôn làm những việc hào phóng như thế."
Mộc Kỳ Nhĩ ngẩn người, mấp máy môi, vô thức nói: “Chúng ta chỉ hy vọng mọi người đều có thể sống hạnh phúc và thoải mái hơn một chút…”
Dường như Lang Nha cười một tiếng: “Đừng nghĩ nhiều, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn biết rõ hơn về các ngươi mà thôi.”
“Nhưng mà nếu các ngươi đã thành ý như vậy thì chuyện nhờ ta làm cầu nối lần trước, có lẽ ta sẽ để tâm hơn một chút.”
“Trước đó, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện một lần nữa, thế nào?”
Đây là muốn bàn bạc chuyện quan trọng rồi.
Mộc Kỳ Nhĩ vừa nghe vậy liền không dám chậm trễ, vội vàng giao công việc trong tay cho người khác, còn mình thì chạy đi tìm Thiết Trụ, bảo hắn ta đến bàn bạc.
Thiết Trụ đến rất nhanh.
Hắn ta không quên mang theo vài hộp trà, Lang Nha thấy vậy cũng bảo người mang đến một ít bánh sữa để tiếp đãi bọn họ.
Hai bên ngồi xuống lần nữa, bày trà bánh ra nói chuyện.
Lang Nha cầm tách trà hoa bên cạnh lên nhấp một ngụm, nheo mắt lại, dường như rất thích hương vị này.
Nhưng nàng ấy cũng không thưởng thức nhiều, nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Lần trước nói muốn giúp các ngươi làm cầu nối với bộ tộc Tư Kết, ta đã tìm người truyền lời rồi.”
“Nhưng mà hiện tại ta lại có nhiều ý tưởng hơn. Nếu ngươi không để ý có thể nói thêm một số chi tiết hợp tác với ta, để ta hiểu rõ hơn, biết đâu ta có thể giúp mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn.”
Trước đó, Thiết Trụ có nói với nàng ấy rằng muốn đạt được hợp tác thương mại lâu dài với Tư Kết nhưng Lang Nha cảm thấy điều bọn họ muốn không chỉ là những thứ đó.
Ban đầu nàng ấy cũng không định xen vào quá nhiều, chỉ truyền đạt tin tức, còn lại để bộ tộc bên kia tự quyết định là được.
Nhưng hàng loạt phương pháp từ cách làm giếng ngầm đến băng vệ sinh của đám người Thiết Trụ đã chạm đến trái tim của Lang Nha.
Tuy nhiên, suy cho cùng thì há miệng mắc quai.
Cho dù đám người này không cần báo đáp thì nàng ấy cũng không thích nợ quá nhiều ân tình, vì vậy đã quyết định thay đổi chủ kiến, muốn giúp đỡ bọn họ nhiều hơn một chút.
Nghe xong lời của Lang Nha, Thiết Trụ suy tư trong chốc lát giờ đây vũ khí mới đáng tin đã được vận chuyển đến, đang nằm trong tay bọn họ.
Tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi cũng đang đặt bên cạnh, có thể liên lạc với Hưng Hòa bất cứ lúc nào. Sức mạnh của hắn ta bây giờ có thể nói là dồi dào, không cần phải che giấu như trước nữa.
Hơn nữa, nghe ý của Lang Nha, biết đâu thực sự có biện pháp tốt hơn, hắn ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Thiết Trụ nhanh chóng mở miệng, đơn giản nói về việc muốn chi viện vật tư và vũ khí để giúp bộ tộc phía Bắc đánh bại Mạc Khước.
Đợi hắn ta nói xong, Lang Nha im lặng một lúc, không lên tiếng phản đối mà chỉ hỏi:
“Ngươi cũng biết, phần lớn các cuộc đối đầu với Mạc Khước đều diễn ra trên lưng ngựa. Ngươi chắc chắn vật tư và vũ khí của ngươi có thể giúp ích không?”
Thiết Trụ không do dự nói: “Đương nhiên rồi!”
Chỉ dùng lời nói để miêu tả thôi thì không đủ, Thiết Trụ liền tìm người mang vật thật đến trình diễn tại chỗ.
Vật tư có thể cung cấp không cần nói nhiều, chính là lương khô, mì ăn liền và cháo ăn liền, v.v…
Đây đều là quân lương mà bọn họ cho rằng dễ bảo quản, dễ mang theo, lại rất no bụng.
Bộ tộc phía Bắc chỉ cần không ngốc, nhất định sẽ nhận ra sự tuyệt vời của những thứ này.
Còn về vũ khí, dù lần này bọn họ vận chuyển không ít vũ khí nóng kiểu mới từ Hưng Hòa nhưng Thiết Trụ định chi viện cho bộ tộc phía Bắc không phải là những thứ này, mà là mạch đao và cung nỏ.
Mạch đao là một loại trường đao đặc chế được cải tiến, còn được gọi là “trảm mã đao” ở Hưng Hòa.
Như tên gọi, từ độ dài và cấu tạo được thiết kế tinh xảo đến cách ra đòn đều rất phù hợp để đối đầu với kỵ binh.
Sử dụng một cách bình thường có thể dễ dàng c.h.é.m ngã cả người cùng ngựa kẻ địch. Đây cũng là loại vũ khí lạnh lợi hại nhất hiện tại ở Hưng Hòa.
Loại mạch đao này kết hợp với uy lực to lớn của cung nỏ tạo ra hiệu quả tuyệt vời trong tác chiến.
Đương nhiên bọn họ cũng đã chuẩn bị xong cung nỏ.
Lần này định mang ra hai loại nỏ, một loại là nỏ g.i.ế.c người cỡ lớn bố trí phía sau đội hình và loại còn lại là cung nỏ cỡ nhỏ trang bị cho cung thủ.
Những bảo bối này vừa xuất hiện, thêm vào bản lĩnh bày binh bố trận, không quá lời khi nói rằng chiến thắng của phía Bắc ở trong tầm tay.
Dù sao, thực lực của mấy bộ tộc phía Bắc vốn cũng không yếu, nếu không cũng không thể chống lại Mạc Khước lâu như vậy.
Bọn họ chỉ cần cung cấp sự trợ lực mấu chốt là đủ để định đoạt cục diện chiến tranh.
Còn về vũ khí nóng?
Thứ đó vẫn nên dùng để trang bị cho đội ngũ của mình, dùng để phòng vệ, bao gồm cả một số sản phẩm có sức sát thương lớn như thuốc nổ.