Cả lô áo giáp thượng hạng mới đến lần này cũng đều phải dành cho người của mình sử dụng.
Nếu không, sau khi giải quyết xong Mạc Khước, ai biết phía Bắc có nổi lòng tham với số vật tư phong phú mà bọn họ đem ra rồi làm khó dễ bọn họ hay không?
Mọi việc luôn phải trù tính, phòng ngừa từ trước cho tình huống xấu nhất.
Sau khi xem qua vũ khí mà Thiết Trụ bày ra, vốn dĩ Lang Nha đang dửng dưng cũng không thể ngồi yên.
“Xem ra, ta đã hỏi đúng người rồi…” Nàng ấy nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nói xong, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Thiết Trụ: “Đã xem qua đồ rồi, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta xuất phát sớm.”
Thiết Trụ vừa mới giới thiệu xong vũ khí, còn chưa kịp phản ứng, vô thức thốt lên: “Hả?”
Lang Nha thấy vậy, lặp lại một lần nữa, rồi nói: “Các ngươi không phải muốn tìm Tư Kết sao? Ta sẽ trực tiếp dẫn các ngươi đến bộ tộc gặp Cách La, đây là cách đơn giản nhất và nhanh nhất. Cách La chính là thủ lĩnh của Tư Kết.”
Thiết Trụ và Mộc Kỳ Nhĩ nghe xong, đều há hốc miệng.
Ban đầu khi bàn về hợp tác, bọn họ đã rất ngạc nhiên khi biết Lang Nha có thể truyền tin tức đến tai những nhân vật quan trọng của Tư Kết.
Không ngờ, bản lĩnh của nàng ấy còn lớn hơn họ tưởng, có thể trực tiếp giao thiệp với thủ lĩnh của bộ tộc Tư Kết.
Thiết Trụ không kìm được hỏi: “Có thể mạo muội hỏi một câu không? Ngươi và Tư Kết bên đó…”
Lang Nha nhìn hắn ta, cũng không giấu giếm, thành thật nói: “Cách La là huynh của ta.”
Thôn trang của các nàng cắm rễ ở đây cũng là một trong những nguyên nhân Tư Kết có thể dốc toàn lực chuyên tâm đối phó với Mạc Khước.
Thấy nàng ấy nói ra chuyện quan trọng như vậy, Thiết Trụ tốt bụng nhắc nhở: “Những thông tin như thế này tốt nhất không nên tùy tiện tiết lộ. Đối với người ngoài như ta nhất định không thể cả tin, ngày sau vẫn nên cẩn thận hơn!”
Dù sao trước đây bọn họ đã từng chịu thiệt vì cả tin vào Chung Tứ.
Cả đời bọn họ cũng không thể quên bài học đó, từ đó cũng khiến tất cả mọi người trở nên thận trọng hơn khi làm việc, không dám xem thường bất kỳ người lạ nào.
“Không cần lo cho ta, số lượng sói bị ta g.i.ế.c ở đây còn nhiều hơn số người ngươi từng gặp, ta tự có cách nhìn người.”
Dường như Lang Nha cười một tiếng, nói một cách thản nhiên.
Nói thật thì Thiết Trụ không hiểu cách nói này của nàng ấy, không hiểu việc gặp người và g.i.ế.c sói có liên quan gì.
Tuy nhiên, nếu đối phương có cách nghĩ riêng thì hắn ta cũng không nói thêm.
“Vậy không nên chậm trễ, chúng ta về trước để chuẩn bị hành trang, sau đó mau chóng khởi hành.” Hắn ta nói.
Lang Nha do dự một chút: “Lần này các ngươi mang theo một ít đồ qua đó trước, đừng mang quá nhiều người. Đợi khi bàn bạc xong xuôi, rồi hãy để những người còn lại lên đường.”
“Sắp xếp như vậy, ngươi sẽ không sợ chứ?”
Suy cho cùng, dù có tin tưởng đối phương đến đâu, Lang Nha cũng không thể dẫn một đội quân tinh nhuệ trở về quê nhà mình.
Thiết Trụ gật đầu: “Được, cứ làm vậy đi.”
Thấy hắn ta đồng ý sảng khoái, Lang Nha thở phào nhẹ nhõm: “Lần này không cần cẩn thận sao?”
Thiết Trụ cười ha hả: “Tuy ta chưa g.i.ế.c sói nhưng cũng có nguyên tắc kết giao bạn bè. Đối với bạn bè đã nhận định, ta rất sẵn lòng chân thành và tín nhiệm.”
Không biết Lang Nha có tin hay không, dù sao Thiết Trụ nói lời này là nửa thật nửa giả.
Phương Tiên Nhi đã từng nói, người làm việc lớn nhất định không thể tránh khỏi một số mạo hiểm cần thiết.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Chuyến đi này chắc chắn phải đi.
Hơn nữa, Thiết Trụ nghĩ Cách La đã có thể làm thủ lĩnh ắt sẽ không làm chuyện ngu ngốc như ** mổ gà lấy trứng vàng, ăn h.i.ế.p người khác vào lúc này.
Thời điểm cần thực sự đề phòng vẫn chưa đến nên đây đâu thể coi là hang cọp.
Nói chuyện này xong, không còn gì để bàn bạc nữa.
Thiết Trụ nhanh chóng dẫn người về thu dọn đồ đạc rồi thông báo đơn giản cho Phùng Bình về động thái mới của mình, nhận được sự quan tâm từ đối phương.
Đáng tiếc không có nhiều thời gian để hàn huyên, Thiết Trụ tiếp tục sắp xếp công việc.
Trước mắt, nhân cơ hội vận chuyển đồ đạc, bọn họ đã lần lượt điều động không ít hộ vệ từ Hưng Hòa, bao gồm cả Thạch thúc cũng đã đến.
Thiết Trụ có đầy đủ nhân thủ để sử dụng.
Trong những ngày tới, một phần chắc chắn phải đóng giữ tại đây.
Phần còn lại sẽ chia thành năm tiểu đội, lần này đi bàn chuyện sẽ mang theo một đội, bốn đội còn lại sẽ đợi khi chính thức vận chuyển vật tư thì sẽ cùng đi qua.
Việc chi viện cho phía Bắc không chỉ là cung cấp vũ khí và thực phẩm. Thiết Trụ bọn hắn còn có ý định tham gia vào, chiến đấu một trận với s.ú.n.g thật, tên thật.
Như vậy vừa có thể xây dựng tình chiến hữu với bộ tộc Tư Kết, vừa giúp binh sĩ tới từ Hưng Hòa có cơ hội rèn luyện.
Có thể nói là một công đôi việc.
Tuy nhiên, vì phải rời đi một thời gian, ngày về chưa định.
Chắc chắn Thiết Trụ không thể tiếp tục quản lý tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi, thực hiện công việc chấm công bằng vân tay hàng ngày.
Hắn ta đến trước tủ ma thuật, nhờ Phương Tiên Nhi thay đổi “nhân viên quản lý” để Mộc Kỳ Nhĩ tiếp nhận việc bổ sung hàng hóa và hậu cần.
Làm xong những việc này, tính toán một chút, mọi việc đã sắp xếp xong, đồ đạc cũng đã mang theo.
Thiết Trụ nhanh chóng lên đường cùng Lang Nha.
Lần này Lang Nha cũng mang theo một đội ngũ, trông ai cũng anh dũng phi thường.
Có vẻ như các nàng ấy nuôi rất nhiều ngựa tốt và cường tráng.
Vì để rút ngắn hành trình lần này, bọn họ không chỉ tự cưỡi ngựa tốt mà còn cung cấp cho nhóm của Thiết Trụ một số con ngựa, có thể nói là hết sức hào phóng.
Chưa bao giờ cưỡi những con ngựa khỏe như vậy, lông mượt như tơ, mỗi khối cơ bắp đều mạnh mẽ một cách hoàn hảo.
Nhóm của Thiết Trụ giống như những người nhà quê mới lên tỉnh, trong suốt hành trình, bọn họ yêu thích con ngựa đến mức không muốn rời tay, lúc nào cũng muốn vu.ốt ve.
Người của Hưng Hòa cưỡi ngựa vẫn còn hơi vụng về so với Lang Nha.
Thiết Trụ nhìn sang Lang Nha đầy năng lượng bên cạnh, nhanh chóng nhớ lại lần đầu gặp mặt, hắn ta đã thấy dáng vẻ một mình nàng ấy dễ dàng điều khiển hai con tuấn mã.
Lúc đó, Thiết Trụ đã ngầm thán phục về kỹ thuật phi thường của nàng ấy.
Bây giờ biết được thân phận của nàng ấy, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
Đi đường luôn là việc nhàm chán nhất.
Hiện tại đã vào đông.
Trên đường đi, Thiết Trụ không có lòng dạ chú ý đến phong cảnh xung quanh, chỉ tập trung suy nghĩ về việc hợp tác sau này.
Địa bàn của Nha Địa rất rộng lớn, từ nam đến bắc, đường xá xa xôi.
Trong suốt hành trình, những chiếc lều vải mà nhóm của Thiết Trụ mang theo khiến đám người Lang Nha ngạc nhiên không thôi.
Thiết Trụ hào phóng cho mượn lều vải, để đoàn người có thể dựng lên một căn nhà nhỏ mọi lúc mọi nơi, tiết kiệm công sức tìm chỗ nghỉ dọc đường.
Trước đây, Lang Nha đã thấy nhiều chiếc nhà lều vải ở chỗ Phùng Bình, nhưng nàng ấy không biết rằng chúng có thể mang theo và khả năng giữ ấm chống lạnh cũng tốt ngoài dự đoán.
Nàng ấy nghĩ, nếu dùng trên chiến trường thì đây sẽ là một vật tư tuyệt vời, trở về có thể nói với Thiết Trụ để mượn cho ca ca nàng ấy dùng thử.
Đi thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng đoàn người cũng đến được nơi đóng quân tạm thời của bộ tộc Tư Kết.
May mắn cho bọn họ là lúc này hình như đang trong thời gian ngừng chiến, mọi người đều có mặt.
Khi họ đến, tiếng động không nhỏ, từ xa đã kinh động đến nhiều trinh sát của các bộ tộc đến kiểm tra tình hình.
Cho đến khi Lang Nha ra mặt, sự náo động mới dần lắng xuống.
Lang Nha dẫn đầu, dẫn mọi người xuống ngựa.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho những người khác và để binh lính kiểm tra đơn giản, nàng ấy dẫn một mình Thiết Trụ đi gặp thủ lĩnh Cách La.
Vì đây là nơi đóng quân tạm thời, xung quanh không có nhà cửa, chỉ có dựng lên rất nhiều màn trướng làm từ da.
Hai người bước vào một cái màn trướng lớn nhất.
Một người đàn ông cao lớn với làn da màu lúa mì giống như Lang Nha nhanh chóng tiến lại, đó chính là Cách La.
Cách La liếc nhìn Thiết Trụ, vỗ vai Lang Nha và nói bằng tiếng Hồi Hột:
“Vài ngày trước huynh nhận được lời nhắn của muội, còn chưa kịp trả lời thì đã đánh vài trận… Sao muội lại đích thân đến đây? Mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?”
Lang Nha gật đầu: “Mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng. Huynh, đây là Thiết Trụ. Hắn ta có thể cung cấp cho chúng ta những thứ rất đỉnh, có vũ khí và thức ăn đều là những thứ hiếm lạ mà không thể nhìn thấy ở nơi khác. Vì vậy, muội mới dẫn hắn ta đến gặp huynh.”
Nghe hai người trò chuyện, Thiết Trụ không bực bội, bình tĩnh đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ bọn họ nói chuyện xong.
Cách La nghe được lời nói của Lang Nha, biết muội ấy không phải là người dễ bị kích động liền nảy sinh tò mò về những thứ mà Thiết Trụ mang đến.
“Ngươi tên là Thiết Trụ đúng không? Lang Nha nói ngươi là bằng hữu tốt.”
Tiếng Quan Thoại của hắn ta có chút trúc trắc, không trôi chảy như Lang Nha.
“Thiết Trụ, ngươi mang gì đến?”
“Thủ lĩnh Cách La, ta mang những thực phẩm này, mời ngươi xem qua.”
Thiết Trụ nhanh chóng lấy ra vài món thực phẩm mang theo, còn giới thiệu cách ăn.
Cách La nghe vậy, nhướng mày.
Thấy hắn ta do dự, Thiết Trụ nhanh chóng bẻ một miếng lương khô bỏ vào miệng.
Vào lúc này Cách La mới làm theo bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nhai vài cái, mắt bỗng sáng lên.
Hắn ta cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng tinh: “Rất tốt, thức ăn này rất ngon, ta thích! Ta nghe Lang Nha nói, ngươi còn mang theo vũ khí, chúng ở đâu?”
Thiết Trụ nói: “Ở bên ngoài. Trong lều vải không thể thi triển được, ngươi theo ta ra ngoài để cảm nhận uy lực của chúng. Tuy nhiên trước đó, ta còn có một số bảo bối quan trọng muốn giao cho thủ lĩnh Cách La.”
Nói xong, hắn ta lục lọi trong ngực, nhanh chóng lấy ra một số thứ đưa cho Cách La.