Cách La nhận lấy rồi liếc nhìn, phát hiện ra đó là một đống miếng tròn nhỏ được mài từ xương bò và cừu, mỗi miếng đều có bốn lỗ.
“Đây là gì?” Hắn ta hỏi.
Thiết Trụ giải thích: “Đây gọi là nút áo, có thể thay thế dây để cố định quần áo.”
Nói rồi, hắn ta liền cho Cách La xem nút trên quần áo của mình.
“Rất thú vị, nhưng tại sao lại đưa cho ta xem vào lúc này?” Cách La thắc mắc.
Thiết Trụ cười: “Thứ nhỏ bé này trông không đáng kể nhưng nếu để binh lính mặc quần áo có nút, khi chiến đấu sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi.”
Nếu không phải Phương Tiên Nhi có nói qua, không ai nghĩ rằng nút áo có thể tăng cường hiệu quả chiến đấu đến vậy.
Quần áo buộc dây dễ bị lỏng, điều này ai cũng biết.
Trên chiến trường, đặc biệt là khi chiến đấu trong trời lạnh, dù bên ngoài mặc áo giáp chắc chắn thế nào thì bên trong vẫn phải mặc quần áo của mình, chưa kể đến quần.
Nếu quần áo bất ngờ bị lỏng, dù không rơi xuống thì đa số người cũng sẽ vô thức phân tâm. Điều này có thể làm quấy nhiễu đến chiến cuộc.
Trên chiến trường, mọi thứ thay đổi trong chớp mắt, đôi khi chỉ cần một chút xíu.
Nếu dùng nút áo, trong những lúc như vậy sẽ bớt phân tâm hơn. Số lượng nút cũng nhiều, dù đánh rơi một cái cũng không ảnh hưởng gì.
Đây đều là những chi tiết.
Lúc này, Thiết Trụ đem nút áo ra, một mặt là hy vọng Cách La không ngó lơ những vấn đề này. Mặt khác là muốn mượn chuyện này thăm dò tính cách của Cách La, đánh giá xem hắn ta có phải là người dễ giao tiếp và thông minh không.
May mắn thay, suy nghĩ này không uổng phí, Cách La cũng không làm hắn ta thất vọng.
Chỉ thấy đối phương suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng chấp nhận đề nghị đổi sang dùng nút áo của Thiết Trụ, đồng thời gọi hai người đến, bảo bọn họ đi tìm mảnh xương, mau chóng bắt tay vào may nút áo.
Sắp xếp xong, Cách La cười nói: “Được rồi, chuyện nút áo đã giải quyết, chúng ta có thể đi xem vũ khí chưa?”
Thiết Trụ cũng cao hứng: “Hành động của thủ lĩnh quả thật không tầm thường. Tất nhiên là được, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Hai người cùng bước ra ngoài màn trướng.
Thiết Trụ chỉ huy người của mình trình diễn cách sử dụng vũ khí, không quên giới thiệu chi tiết.
“Đây là mạch đao, đây là thần tí cung. Đừng nhìn cung nỏ này nhẹ nhàng tinh xảo, xuyên thủng áo giáp bền chắc rất dễ dàng.”
Cách La nhìn thấy rất phấn khích: “Tuyệt vời! Có những bảo bối này, chẳng mấy chốc Mạc Khước sẽ như chó nhà có tang chạy mà cụp đuôi chạy trốn!”
Chỉ là, sử dụng nỏ cỡ nhỏ cần nắm bắt thời cơ, nỏ cỡ lớn lại khó di chuyển, đều phải bố trí cẩn thận.
“Tốt nhất là bố trí một ván cờ, dùng những vũ khí này để mai phục Mạc Khước, như vậy sẽ giành được thắng lợi với tổn thất nhỏ nhất.” Thiết Trụ đề nghị.
Hắn ta chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, chúng ta dùng những vũ khí này có cần thông báo cho các bộ tộc khác không?”
Hắn ta nhớ rằng các bộ tộc phía bắc là đồng minh hợp tác chống lại Mạc.
Cách La do dự: “Nếu thực phẩm đầy đủ, có thể chia sẻ một ít cho bọn họ, chuyện nút áo cũng có thể nói, nhưng vũ khí tốt nhất là để lại cho người của chúng ta sử dụng.”
“Ta nghi ngờ trong các bộ tộc khác có kẻ phản bội. Người đó thông đồng với người phía Tây, đồng thời cũng ngầm lui tới với Mạc Khước…”
Cách La phát hiện trong các cuộc chiến, dường như bên phía Mạc Khước luôn nhận được thông tin quan trọng, tránh được các cuộc tập kích mà họ đã lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Nếu không phải có kẻ phản bội, làm sao đối phương có thể tiên đoán trước được?
Hơn nữa, hắn ta luôn cảm thấy, dường như Mạc Khước đang cố ý hay vô tình trì hoãn, luôn duy trì một sự cân bằng khéo léo với bọn họ.
Cách La đã kiểm tra người của mình, không phát hiện điều gì bất thường, vì vậy đã đặt đối tượng nghi ngờ vào các bộ tộc khác.
Vừa đánh trận vừa phải đề phòng, hắn ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sự xuất hiện của Thiết Trụ có nghĩa là có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh, không khác gì trời ban mưa ngọt.
Điều này khiến Cách La hết sức cảm kích.
Thiết Trụ suy nghĩ một lúc, suy đoán: “Nếu những kẻ phản bội đó cấu kết với người phía Tây, có lẽ bên phía Mạc Khước muốn kéo dài đến khi cuộc chiến ở phía Tây có kết quả rồi hợp lực làm một cú lớn?”
Hắn ta nghĩ đến khả năng này vì bọn họ cũng chuẩn bị thực hiện kế hoạch tương tự, giúp các bộ tộc phía Bắc đánh bại Mạc Khước, sau đó mới giải quyết chuyện phía Tây…
Cách La nghe vậy ngẩn người: “Rất có lý.”
Đã như vậy, càng phải vạch kế hoạch kỹ lưỡng, không thể để Mạc Khước chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Để ta nghĩ… thực phẩm của chúng ta đủ dùng.”
Thiết Trụ gõ đầu nói: “Nếu muốn chia sẻ thực phẩm cho các bộ tộc khác, có thể làm chút tính toán trên những thực phẩm đó, dùng chúng làm một mũi tên trúng hai đích. Vừa bắt được kẻ phản bội, vừa đặt bẫy khiến cho Mạc Khước tổn thương nặng nề, cố gắng đẩy họ về hang ổ.”
Thậm chí còn có thể thu thêm chút gì đó như là phí tổn thất tinh thần.
Cách La nghe mà ngẩn người. Tuy hắn ta không ngốc nhưng cũng không giỏi những mưu kế phức tạp như vậy.
Hắn ta gãi đầu: “Vậy thì nhờ ngươi, Thiết Trụ, những ngày tới mong ngươi giúp chúng ta nghĩ nhiều biện pháp hơn!”
Thiết Trụ cầu còn không được.
Hai người quay lại màn trướng để thảo luận chi tiết.
Khi trời tối, Cách La tạm dừng cuộc trò chuyện, sai người thắp nến mang vào trong màn.
Thiết Trụ nhanh chóng chú ý tới những cây nến họ mang vào có vẻ khác thường. Màu sắc đậm hơn và sáng hơn nến làm từ mỡ động vật.
Hắn ta mở miệng khơi gợi chủ đề: “Những cây nến này có vẻ chưa từng thấy ở nơi khác.”
Cách La nghe vậy, lộ vẻ mặt đắc ý: “Thật sao? Cuối cùng cũng có thứ mà ngươi chưa từng thấy!”
“Đây gọi là nến đá, là đất mẹ ban tặng cho chúng ta. Ở Nha Địa, rất nhiều nơi chảy ra nhựa đá đen, nến đá cũng làm từ thứ đó. Cây nến làm ra rất sáng, hơn nữa cháy rất lâu, bền hơn nến làm từ mỡ động vật nhiều.”
“Thực ra, nhựa đá cũng có thể đốt trực tiếp nhưng sẽ tạo ra khói đen dày đặc. Chúng ta đã nghĩ ra nhiều phương pháp mới chế tạo thành nến đá như thế này!”
Thiết Trụ đã hào phóng cung cấp vũ khí và thực phẩm chi viện nên Cách La cũng không giấu giếm về nến đá. Hắn ta còn chỉ cho Thiết Trụ vị trí cụ thể khai thác nhựa đá.
Nói xong, hắn ta không quên nhắc nhở: “Tốt nhất là đợi sau khi chiến tranh kết thúc hãy đến đó khai thác, tránh bị người Mạc Khước bắt.”
Thiết Trụ gật đầu: “Tất nhiên là ta có chừng mực, lúc này không gì quan trọng hơn đánh trận. Chúng ta tiếp tục bàn về chiến thuật đi, ta còn vài trận pháp chưa nói với ngươi.”
Hắn ta hắng giọng, nói về trận pháp, âm thầm kiềm chế sự kích động trong lòng, vừa nói vừa suy nghĩ.
Nếu như đoán không nhầm, nhựa đá mà Cách La nhắc đến chính là dầu mỏ mà Phương Tiên Nhi đã nói.
Thật không ngờ, chưa tìm thấy dấu tích của than đá, lại nhận được tin tức về dầu mỏ, đúng là niềm vui bất ngờ. Cuộc chiến này mau kết thúc đi, như vậy mới có thể đi xem vị trí dầu mỏ.
Việc khai thác và vận chuyển dầu mỏ đều là công việc kỹ thuật, hắn ta không thể chờ đợi để báo cáo xin cầu viện từ Hưng Hòa. Đến lúc đó còn có thể mang lại một bất ngờ cho mọi người.
-
Bên phía Hưng Hòa không biết gì về phát hiện của Thiết Trụ.
Vì vừa mới chiếm được Bình Trạch không lâu, bọn họ đang chuyên tâm xây dựng.
Gần đây trời lạnh, vấn đề sưởi ấm ở Bình Trạch chưa được giải quyết nên bọn họ đang bận rộn với việc này.
Ngoài ra, công việc nghiên cứu sản phẩm mới của huyện cũng không có bỏ qua, gần đây bọn họ đã chế tạo ra một sản phẩm mới chạy bằng máy hơi nước, đó là xe gắn máy hơi nước.
Sản phẩm này được cải tiến từ xe đạp, trước mắt cả huyện chỉ làm ra một hàng mẫu. Hình dáng của xe không khí thế, tổng thể gần giống xe đạp nhưng phức tạp hơn, có thể điều khiển tốc độ bằng cách vặn tay lái.
Làm ra sản phẩm mới thì thế nào cũng phải thử nghiệm.
Vào ngày thử nghiệm, những người rảnh rỗi đều đến xem, muốn xem cái xe không cần bò ngựa kéo, thậm chí không cần dùng chân người này hoạt động thế nào.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, xe gắn máy hơi nước nhanh chóng khởi động, phát ra tiếng ồn lớn, thành công lên đường, dự định từ Hưng Hòa đi đến Bình Trạch.
Dẫu sao cũng là chiếc xe gắn máy đầu tiên, tốc độ của nó không nhanh hơn xe đạp chạy hết tốc lực là bao.
Nhiều người dân đi xe đạp theo sau, có người còn thử đua với xe máy.
Có lẽ vì người thử nghiệm xe lái quá cẩn thận, thực sự có một hai chiếc xe đạp vượt qua nó.
Trong không khí vui mừng như vậy xe gắn máy đã thuận lợi đến đích. Dù tốc độ thế nào, đúng là từ đầu đến cuối không cần dùng chân đạp, đó là một tiến bộ to lớn.
Mặc dù thử nghiệm thành công nhưng xe máy vẫn chưa phổ biến trong huyện. Dù sao thì nó cũng gây ồn ào và tốn kém.