Tảo Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này nếu đào được thứ gì có thể trồng trọt hay chăn nuôi, chúng ta sẽ giữ lại để làm giống. Còn nếu đào được thứ như tôm mà không có điều kiện giữ lại thì chúng ta sẽ tổ chức một lễ hội ẩm thực liên quan đến thứ đồ ấy trong thành, làm náo nhiệt một chút rồi từ đó biến thành phong tục, truyền thống văn hóa ở đây!”
Thịnh Quân nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú.
Hai người lại tiếp tục thảo luận đầy hứng khởi thêm một lúc.
Hiện tại đã là mùa đông, nhắc đến việc trồng trọt, Thịnh Quân lập tức nghĩ đến nhà kính.
Nếu có nhà kính, dù mùa đông có lạnh thế nào cũng có thể trồng rau, không cần phải đợi đến mùa xuân mới bắt đầu cày cấy.
Nhà kính có thể được làm bằng kính hoặc được phủ bằng lớp nilon.
Nhà kính bằng kính thì tốn kém và phức tạp. Còn nilon, hiện giờ dường như vẫn chưa có đủ dầu mỏ và khí tự nhiên để tạo ra ethylene...
Hơn nữa, thái độ của Thịnh Quân đối với nilon cũng có chút do dự.
Một mặt, nó là một vật liệu rất quan trọng đối với loài người. Mặt khác, nilon khó phân hủy là điều đã được công nhận ở thời hiện đại, sự ô nhiễm mà nó gây ra có thể phá hủy môi trường, cũng như sẽ gây hại cho động vật nhỏ.
Tuy rằng sự phát triển của loài người không thể tránh khỏi những thứ này, nhưng để nilon xuất hiện sớm như vậy ở thời cổ đại khiến Thịnh Quân cảm thấy có chút tội lỗi...
Hệ thống ràng buộc với nàng khá thân thiện với môi trường, hiện tại tất cả các sản phẩm đều được đóng gói bằng giấy và túi vải. Trước đây, nó còn kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã, không biết hệ thống có quan điểm thế nào về sản phẩm bằng nhựa.
Tuy nhiên, Thịnh Quân cũng luôn liên tục truyền bá quan niệm bảo vệ môi trường cho Tảo Nhi và mọi người.
Đến nay ở Hưng Hòa và Miên Sùng không còn tìm thấy ai vứt rác bừa bãi nữa.
Ở Bình Trạch thì thỉnh thoảng vẫn gặp vài trường hợp, dù sao họ cũng mới gia nhập với mọi người không lâu, mọi mặt còn đang dần dần cải thiện và tiến bộ.
Ngoài ra, những vấn đề như xử lý nước thải, mọi người cũng rất coi trọng và làm rất tốt.
Nghĩ lại, chờ sau này khi sản phẩm nilon ra đời, nếu chú ý đến những vấn đề này từ sớm, phát triển và hoàn thiện kênh tái chế, không vứt rác bừa bãi, có lẽ tình hình cũng sẽ không tệ như nàng nghĩ chăng?
Cứ để sau này rồi hỏi hệ thống xem có giải pháp tốt hơn không.
Nghĩ đến đây, Thịnh Quân cảm thấy tạm ổn.
Dù sao bây giờ mọi người vẫn đang bận rộn với than đá và hơi nước, ai biết bao lâu nữa mới tiếp cận được tới dầu mỏ chứ?
Kết thúc cuộc thảo luận về thực phẩm tươi sống, Tảo Nhi lại nhắc đến loại thuốc mới là ibuprofen trong khu thuốc.
Loại thuốc mới này do Phương Tiên Nhi mang về này rất thần kỳ, không chỉ hạ sốt nhanh mà còn có hiệu quả giảm đau rõ rệt.
Gần đây, đội vận chuyển đã đưa rất nhiều ibuprofen đến các kho của y quán ở ba vùng, nhiều người dân đã được hưởng lợi từ đó.
Tảo Nhi nói: “Mỗi khi đông về, mọi người sợ nhất là bị cảm lạnh rồi phát sốt. Bây giờ có loại thuốc thần kỳ mang tên ibuprofen này, việc hạ sốt trở nên rất nhanh chóng.”
Trước đây họ chỉ dùng thuốc đông y.
Dĩ nhiên là có phương thuốc hạ sốt, nhưng hiệu quả rất chậm, đôi khi còn vì nhiều lý do mà không hiệu quả.
Nếu sốt quá cao, chủ yếu vẫn phải dùng cách hạ nhiệt bằng việc đắp khăn lạnh lên đầu, điều này thực sự rất phiền phức.
Giờ có ibuprofen, đặc biệt là còn có phiên bản dành riêng cho trẻ nhỏ nên ngay cả đứa nhỏ yếu đuối nhất cũng có thể yên tâm dùng.
Đối với dân chúng, loại thuốc này thực sự là ánh sáng giữa mùa đông.
Nhà ai có người bị sốt cũng không còn phải lo lắng nhiều nữa.
Nhất là ở Bình Trạch, nơi hệ thống sưởi ấm chưa theo kịp, tỉ lệ bị nhiễm lạnh cao hơn hai vùng khác.
Giờ trong thành đã dự trữ rất nhiều ibuprofen, khiến mọi người rất yên tâm.
Mỗi gia đình đều dự trữ một hoặc hai hộp thuốc cơ bản.
Nói xong, Tảo Nhi nhớ ra điều gì đó: “Ngoài hạ sốt, những người bị đau đầu, đau lưng, đau chân sau khi uống thuốc cũng đỡ đau hơn nhiều. À, còn rất nhiều phụ nữ bị đau bụng kinh đều coi ibuprofen như thần dược đấy!”
Về chuyện này, Thịnh Quân, người từng chịu đau bụng kinh trước khi xuyên đến, lập tức đồng cảm mà thốt lên: “Đúng vậy, ibuprofen thực sự có hiệu quả tuyệt vời trong việc này...”
Cơn đau bụng kinh đáng ghét, đúng là một trong những vấn đề lớn đã hành hạ phái nữ hàng nghìn năm nay!
Sau một hồi trò chuyện, họ lại quay trở về với nhịp sống thường ngày.
Khi ibuprofen tạo nên cơn sốt trong thành, thì sự kiện bán tôm trong bảy ngày cũng chính thức kết thúc.
Việc tôm rời đi đồng nghĩa với việc nguồn hàng mới sắp đến.
Thịnh Quân căng thẳng nhìn chằm chằm vào khu vực thực phẩm tươi sống, nhìn bể nước lớn dưới mí mắt mình biến thành giá rau xanh, trên giá chất đầy những trái đỏ mọng trơn bóng.
“Thì ra là cà chua! Lần này chắc có thể giữ lại để lấy giống rồi đây.” Nàng không kìm được lẩm bẩm.
Hơn nữa, việc để giống cà chua cũng không ảnh hưởng gì đến việc mọi người ăn cả!
A, trứng xào cà chua, tương cà, thịt bò hầm cà chua...
À đúng rồi, nghĩ kỹ lại thì bá tánh trong huyện chắc không xa lạ gì với cà chua, dù sao từ rất lâu trước đây, mọi người đã được thưởng thức món lẩu cà chua do nàng cung cấp rồi!
-
Phía bắc Nha Địa.
Quân Mạc Khước đang bị đánh cho tan tác.
Lúc trước, Thiết Trụ đã lợi dụng những chiếc lương khô và mì ăn liền trong tay để bày ra một cái bẫy, loại lương khô tiện lợi và ngon miệng này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của nội gián và quân Mạc Khước.
Tin tức truyền ra ngoài bộ lạc, tên nội gián và quân Mạc Khước háo hức vì lương thực đã nhanh chóng mắc bẫy, chúng không nhịn nổi lòng tham muốn cướp lương thực mà phái một đội quân tinh nhuệ nhảy vào mai phục do Thiết Trụ tỉ mỉ bày ra, sau đó bị tấn công thảm hại.
Khu vực này là nơi hiểm yếu do Thiết Trụ chọn lựa kỹ càng, địa thế không bằng phẳng, khi gặp tấn công thì việc rút lui vô cùng khó khăn.
Khi quân Mạc Khước phát hiện mình đã bị trúng kế, chúng còn chưa kịp hành động thì đã bị một loạt mưa tên đáng sợ đánh cho suy yếu.
Loạt tên này có đủ loại lớn nhỏ.
Những mũi lớn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người trong một phát, mũi nhỏ cũng có thể xuyên qua tay chân hoặc b.ắ.n c.h.ế.t ngựa, khiến kẻ địch mất khả năng chiến đấu.
Không rõ hiểu những mũi tên đó làm từ thứ quỷ quái gì, mà lại có thể xuyên thủng bộ áo giáp ưu việt nhất trên người quân Mạc Khước, khiến cho lớp phòng hộ trở nên vô dụng!
Là một đội quân tinh nhuệ từng chinh chiến nhiều trận, quân Mạc Khước cũng có chút bản lĩnh. Bọn chúng không vì thế mà mất hết tinh thần, vẫn tìm cách rút lui, đồng thời không quên tìm cơ hội phản công.
Đáng tiếc, rất nhanh sau đó sau đó bọn chúng phát hiện kỵ binh và bộ binh của đối phương đang cầm những thanh trường đao kỳ lạ xông tới, trạng thái như thể vừa được bơm cho một loại thuốc kí.ch th.ích nào đó, đánh cho quân Mạc Khước không còn chút khả năng chống trả!
Lần này, quân Mặc Khước hoàn toàn bị đánh bại ngay tại chỗ.
Hơn nửa quân số gần như đều bỏ mạng tại nơi này, thậm chí không một ai có thể thoát ra ngoài để báo tin.
—— Tất cả kẻ đào tẩu đều bị những mũi tên uy lực b.ắ.n hạ, không có ngoại lệ.
Chẳng bao lâu sau, trận chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Đây có lẽ là trận giao tranh ngắn nhất kể từ khi hai bên đụng độ, cũng là trận chênh lệch sức mạnh lớn nhất.
Phương Quân do Thiết Trụ mang tới đã cùng các chiến binh của Cách La sát cánh chiến đấu với nhau, từ đó tình chiến hữu giữa hai quân ngày càng bền chặt hơn.
Tuy nhiên, cũng có một tin xấu.
Vì trận chiến này diễn ra quá dễ dàng nên hiệu quả rèn luyện binh sĩ đã không được như Thiết Trụ tưởng tượng.
Thậm chí mọi người còn chưa kịp làm nóng người, trận chiến đã kết thúc, không tích lũy được nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Thiết Trụ cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng đám người Cách La lại rất phấn khích.
Cả đám người vây quanh hò reo ăn mừng.
“Các ngươi đều là những chiến binh xứng đáng! Này Thiết Trụ, kế hoạch tuyệt vời của ngươi đã giúp chúng ta tiêu diệt quân tinh nhuệ của Mạc Khước với tổn thất rất nhỏ, chuyện này thật chưa từng có!”
Cách La không kìm được mà hét lên: “Còn nữa, những chiếc nút áo đó đúng là rất hữu dụng, có thể giúp mọi người tập trung hơn vào chiến trận. Ngươi nói rất đúng, chi tiết nhỏ chính là điều vô cùng quan trọng!”
“Về chuyện cái nút áo là nhờ vào hành động nhanh chóng của thủ lĩnh Cách La mà thôi. Kế hoạch của ta cũng chẳng có gì đặc biệt, tất cả đều nhờ vào các dũng sĩ của bộ lạc các ngươi thực hiện thì mới đạt được kết quả tốt như vậy.” Thiết Trụ khiêm tốn đáp.
Hai người lại tâng bốc nhau qua lại vài câu, cuối cùng mới thỏa mãn.
Nói xong chuyện nọ chuyện kia.
Cách La nghiêm túc nói với Thiết Trụ: “Đúng rồi, theo những động thái của quân Mạc Khước trước đây, ta đã lần ra dấu vết của nội gián trong hàng ngũ chúng ta.”
“Tình hình tệ hơn ta nghĩ. Ban đầu ta cứ tưởng chỉ vài con chuột lớn phá hoại nồi cơm, không ngờ ít nhất một nửa người trong bộ lạc Đồng La đã đầu hàng quân Mạc Khước. Trước đó cũng chính bọn chúng đã giở trò. Còn nữa, phía tây câu kết với bọn chúng lại là bộ lạc Sa Di…”
Nhắc đến Sa Di, vẻ mặt của Cách La có chút kỳ lạ.
Thiết Trụ nhạy bén hỏi: “Bộ lạc Sa Di đó có gì không ổn à?”
Cách La nhíu mày: “Đúng là rất kỳ lạ. Ta nhớ sau khi thủ lĩnh cũ của Sa Di qua đời, người kế vị là một kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Những việc làm cùng Mạc Khước không giống với khả năng của hắn ta.”
Không phải Cách La xem thường vị thủ lĩnh mới đó, hơn nữa người đó cũng chẳng phải loại người giả heo ăn thịt hổ gì.
Trước kia, bộ tộc Sư Kết và bộ lạc Sa Di từng thân thiết, hai bên đã giao hảo trong thời gian dài, hiểu rõ lẫn nhau.
Cách La dám khẳng định, vị tiểu thủ lĩnh đó thực sự là một con heo chính hiệu, không hề có khả năng ẩn giấu chút tài năng nào!