Sau khi thắng trận, đám người bộ tộc Tư Kết lập tức rút về căn cứ tạm thời mới.
Tin thắng trận của bộ tộc Tư Kết nhanh chóng truyền đến tai của phe đồng minh.
Bộ tộc Bạt Dã nhanh chóng đến để cùng ăn mừng, còn nội gián từ phía Đồng La vẫn chưa biết rằng thân phận của mình đã hoàn toàn bị lộ, cũng giả vờ giả vịt mà tới chúc mừng.
Để tạo không khí ăn mừng, Cách La đặc biệt cử người chuẩn bị rất nhiều thịt nướng, Thiết Trụ cũng lấy ra những viên lẩu vốn chỉ để dùng trong các dịp trọng đại.
Hương thơm ngào ngạt từ nồi lẩu bốc lên cũng không khiến cho mọi người phải thất vọng, nó nhanh chóng lấn át cả mùi của thịt nướng. Mọi người quây quần bên cạnh nồi, người này tiếp người kia tranh nhau gắp ăn.
Cách La ăn một miếng thịt bò cay, lại bị cay đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng hắn ta vẫn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nồi lẩu, vừa hà hơi vừa ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, hắn ta còn không quên trêu đùa: “Thiết Trụ, ngươi thật thiếu nghĩa khí, có món ngon thế này mà bây giờ mới chịu mang ra chia sẻ!”
Thiết Trụ cười đáp: "Không thể trách ta được, ta sợ mọi người ăn ngon quá mà quên mất chí hướng... Khụ, câu vừa rồi ta nói đùa thôi. Thực ra là vì khả năng vận chuyển của xe ngựa có hạn nên ưu tiên đưa lương khô tới trước.”
“Đến bây giờ thì số lượng lẩu được vận chuyển tới đây cũng không nhiều, ta vốn định đợi dịp quan trọng hơn mới lấy ra. Nhưng chiến thắng lần này đáng để ăn mừng nên ta đành phải sớm mang ra đãi cho mọi người cùng ăn.”
Cách La lắc đầu, thân mật vỗ vai Thiết Trụ: “Đừng lo, câu vừa rồi ta cũng chỉ nói đùa thôi. Chúng ta cảm kích còn không hết, làm sao có thể trách ngươi được?”
“Các ngươi giúp chúng ta đánh bại Mạc Khước, còn mang đến nhiều đồ ăn ngon thế này. Lang Nha còn nói với ta rằng các ngươi ở vùng phía nam đã đào giếng nước ngầm, khiến cho vùng sa mạc được hồi sinh? Đó đều là những việc lớn thay đổi vận mệnh của chúng ta!”
Dừng một chút, hắn ta lại ghé vào tai của Thiết Trụ nói nhỏ: “Hơn nữa, nhờ có các ngươi tương trợ, Tư Kết giờ đây cũng đã dần dần trở thành bộ tộc đứng đầu trong liên minh. Các ngươi chính là những người bạn quan trọng nhất của chúng ta. Sau này khi ta thống nhất vùng Nha Địa, nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật xứng đáng!”
Nghe vậy, thần sắc của Thiết Trụ thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh lại dịu đi.
Thống nhất Hồi Hột là chuyện tất yếu, bọn họ và Cách La tạm thời có cùng chung một mục tiêu.
Mặc dù cách nhìn về quyền lực của Cách La khác với bọn họ, nhưng tất cả đều có thể hiểu.
Dù sao, Phương Tiên Nhi đã từng nói qua rồi.
Trong tương lai nếu mọi người sẽ là người một nhà thì thật tốt, nhưng mỗi dân tộc khác nhau cũng sẽ có văn hóa và chiến lược sinh tồn riêng biệt, nên cần phải hiểu và bao dung lẫn nhau, tìm điểm chung trong sự khác biệt ấy.
Tuy nhiên, cho dù Cách La trở thành người cai quản Hồi Hột, mọi hành động của hắn ta cũng phải tuân theo nguyên tắc thống nhất của bọn họ, tuyệt đối không được biến thành một kẻ quân vương chuyên quyền.
Đó là nguyên tắc mà tất cả mọi người đều phải giữ vững.
Trước tiên không được vội.
Đợi cho tình hình trở nên ổn định thì họ sẽ tổ chức thêm nhiều hoạt động giao lưu văn hóa, hắn ta tin rằng mọi việc nhất định sẽ được giải quyết một cách ổn thỏa.
Đang mải chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên giọng nói cao vút của một nữ nhân cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiết Trụ.
“Này, ta nói Cách La! Gần đây ngươi ăn phải tiên đan gì à? Không chỉ mang về cả đống lương thực đủ để đầy bụng, mà còn đánh bại cả đội quân mạnh nhất của Mạc Khước! Phải rồi, món lẩu này thật ngon, ngươi có thể chia cho bộ tộc của ta một ít không? Ta có thể trao đổi cừu với ngươi!”
Thiết Trụ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ nhân bưng một cái bát gỗ lớn, đi cùng Lang Nha tiến đến.
Vừa thấy nàng ta, Cách La đau đầu mà ôm trán, thì thầm với Thiết Trụ: “Đó là A Phục, con gái duy nhất của thủ lĩnh bộ tộc Bạt Dã. Mỗi khi lão già Bạt Dã cần nhờ vả ai đều phái nữ nhân lắm lời này đến tra tấn lỗ tai của người khác…”
Lần này nàng ta đến, lẩu có lẽ chỉ là cái cớ.
Chắc chắn là Bạt Dã đã nghe nói từ đâu đó về vũ khí mới của bọn họ nên mới đến dò la tình hình đây.
A Phục bưng thức ăn đến rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Cách La, quả nhiên là nàng ta bắt đầu hỏi tới chuyện trên chiến trường.
Thấy vậy, Thiết Trụ định đứng dậy mà tránh đi nơi khác, để cho Cách La tự xử lý.
Vừa đứng lên, hắn ta liền nhìn thấy cách không xa có mấy người đang ngồi ăn lẩu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía này, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ khinh thường.
Sau đó thì thầm bàn tán, rõ ràng không phải hành động chính đáng gì.
Thấy Cách La không tiện nói chuyện, Thiết Trụ liền đi tìm Lang Nha, nhỏ giọng hỏi: “Những người ngồi bên kia là ai vậy?”
Lang Nha liếc mắt một cái: “Ồ, đó là nội gián của Đồng La.”
Thiết Trụ có chút ngạc nhiên: “Lộ liễu như vậy sao? Bọn họ gần như viết sẵn ý đồ xấu lên mặt rồi... Trước đây các ngươi chưa từng hoài nghi bọn họ sao?”
“Không có luôn ấy.”
Lang Nha nghiêm túc đáp: “Ngươi không thấy bộ dạng của bọn chúng trông rõ ngốc nghếch sao? Ta còn tưởng chúng chỉ là loại người đơn thuần là ngạo mạn và ngu ngốc nên không ngờ tới chúng còn có ý đồ xấu nữa.”
Nàng ấy lại nhìn kỹ thêm một chút về phía đó: “Ngươi nói đúng, những người này thật đáng ghét. Hiện tại thì ngoài mặt lẫn trong tối đều không đối phó với chúng ta, vậy mà còn có mặt mũi giành ăn món ngon nhất trong nồi như dạ dày bò và lòng vịt.”
Thiết Trụ: “Hả?”
Lang Nha không nhìn hắn ta, cúi đầu lấy từ trong áo ra một cái còi xương rồi thổi một hơi.
Vài con ngựa to khỏe từ xa chạy lại, lao qua trước mặt đám người Đồng La, xoay chân đột ngột, làm đổ cả bát ăn của bọn chúng xuống đất.
Lũ ngựa nhanh chóng đến trước mặt Lang Nha rồi ngoan ngoãn cúi đầu để nàng ấy vu.ốt ve.
“Này, Lang Nha, ngươi có ý gì đây?” Mấy người kia nhảy dựng lên chất vấn nàng ấy.
Lang Nha thản nhiên đáp: “Đừng tức giận như thế chứ, ngựa của ta chỉ là vô tình chút thôi mà.”
Mấy người kia kêu gào thêm vài tiếng, nhưng Lang Nha chẳng thèm để ý, chỉ lẳng lặng chải lông cho ngựa khiến cho cảnh tượng trở nên hết sức khó xử.
Bữa tiệc này cuối cùng cũng không thể ăn tiếp được nữa, mấy người bọn chúng tức tối xoay người bỏ đi.
Lang Nha nhanh chóng tiến tới, nhặt lại đống thức ăn đã rơi trên đất vào bát, vui vẻ nói: “Rửa sạch thức ăn rồi bỏ lại vào nồi, nấu lên vẫn có thể ăn tiếp được."
Thiết Trụ thấy vậy thì muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn ta vốn định hỏi rằng liệu việc chọc giận Đồng La vào lúc này có phải là một hành động không nên không.
Nhưng nghĩ lại, Mạc Khước đã tổn thất nặng nề, Tư Kết lại đang chiếm cái thế thượng phong trong liên minh, dù không có chuyện nhỏ này thì Đồng La cũng sẽ sớm chó cùng rứt giậu thôi.
Kẻ gây sự ầm ĩ không đáng sợ, đáng sợ nhất là kẻ ngấm ngầm phá hoại... Có lẽ Lang Nha cố ý chăng?
Bữa tiệc ăn mừng kết thúc tốt đẹp. Ngoại trừ bộ tộc Đồng La, mọi người đều rất hài lòng.
Trong thời gian tiếp theo, bộ tộc Tư Kết tiếp tục thừa thắng tấn công, liên kết với Bạt Dã khiến Mạc Khước phải liên tục rút lui, đồng thời quét sạch nội gián của Đồng La.
Khi thấy chiến sự ở phía Bắc sắp kết thúc, đám người Thiết Trụ bắt đầu cân nhắc về tình hình phía Tây. Bọn họ đã phái một vài người đi do thám để thu thập thêm tin tức chi tiết.
Trong khi đó, ở phía nam Nha Địa.
Mộc Kỳ Nhĩ đang cùng vài người sắp xếp hàng hóa tại tiệm phúc lợi thì bỗng nhiên có một thành viên của Phương Quân vội vã chạy vào, giọng nói có chút lo lắng:
“Mộc Kỳ Nhĩ, trong lúc tuần tra, chúng ta phát hiện hai tên do thám, đã bắt được và trói chúng lại rồi, ngài có muốn đến xem không?”
“Do thám?”
Mộc Kỳ Nhĩ lo sợ, lập tức bảo người của Phương Quân dẫn đường đến chỗ giam giữ hai tên do thám.
Phùng Bình và vài người khác đã đứng đó, khuôn mặt ai nấy đều đầy vẻ lo lắng.
Thấy Mộc Kỳ Nhĩ tới, Phùng Bình liền lên tiếng: “Hai người này lạ mặt, trông giống người Hồi Hột. Nếu chúng tìm được đến đây thì chắc chắn chúng ta đã bị theo dõi từ lâu rồi. Chẳng lẽ bên phía Thiết Trụ đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?”
Mộc Kỳ Nhĩ trầm ngâm một lát rồi nói: “Thiết Trụ chắc là không sao đâu, nhưng rất có thể hắn ta đã gây ra chuyện lớn gì đó khiến kẻ thù điên cuồng phản công.”
“Lực lượng của Thiết Trụ rất mạnh, chuẩn bị cũng kỹ lưỡng, không có sơ hở nào để đối phó nên mấy người này mới chạy đến đây. Ta đoán có lẽ là người từ phía Tây đến, vì phía Bắc lúc này đang thời buổi rối loạn, không có lý do gì để đi đường vòng đến tìm chúng ta cả.”
Từ nhỏ Mộc Kỳ Nhĩ đã lăn lộn khắp phố phường nên đầu óc của cô bé luôn phải nhanh nhạy.
Nhất là trong những chuyện báo thù hay gây sự.
Vừa nói xong, cô bé đã nhanh chóng quan sát thấy nét mặt của hai tên do thám thay đổi trong chớp mắt, khiến cô bé càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.