Phùng Bình từ lâu đã biết tiểu cô nương này rất có bản lĩnh. Từ sau khi Thiết Trụ rời đi, tất cả mọi việc đều được con bé sắp xếp đâu ra đó.
Nên lúc này khi nghe Mộc Kỳ Nhĩ phân tích, hắn ta cũng không ngạc nhiên gì, chỉ lo lắng nói: “Hai tên do thám này chắc chắn không thể thả đi. Nhưng nếu chúng ta không thả, thì sau này e rằng cũng không được yên ổn.”
Mộc Kỳ Nhĩ mỉm cười đáp: “Phùng Bình thúc cứ yên tâm, chúng ta đâu phải hạng dễ bị bắt nạt gì. Nếu có kẻ muốn coi chúng ta là trái hồng mềm mà bóp thì chúng sẽ phát hiện bên trong quả hồng đó chỉ toàn là gai nhọn mà thôi!”
Không phải là cô bé tự tin vô căn cứ.
Lực lượng Phương Quân bảo vệ nơi này không ít, trang bị lại rất tốt. Nói họ một chọi mười có thể là quá phóng đại, nhưng một chọi ba thì hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Dù cho đối phương người đông thế mạnh thì bọn họ vẫn còn s.ú.n.g kíp và những vũ khí mạnh chưa có được sử dụng đâu.
Ngoài ra, trước khi rời đi, Thiết Trụ đã chỉ huy người bố trí một loạt bẫy xung quanh khu vực này rồi.
Có bẫy dành cho người, cũng có cả bẫy dành cho ngựa.
Thiết Trụ đã lấy kinh nghiệm từ Đại Ngưu, kết hợp với những kỹ thuật thần kỳ của Phương Tiên Nhi, rồi sáng tạo thêm một vài cải tiến của riêng mình.
Hiện tại, những cái bẫy mà họ bố trí đã tân tiến gấp trăm lần so với những cái bẫy mà họ từng dùng khi còn ở trong núi.
“Tuy nhiên, Phùng Bình thúc, dù chúng ta không cần sợ bọn chúng, nhưng mọi người cũng nên cẩn thận, tạm thời đừng ra ngoài quá xa, cũng đừng rời khỏi khu vực an toàn của chúng ta nhé.” Mộc Kỳ Nhĩ dặn dò thêm.
Nếu hành động một mình và không may bị bắt làm tù binh, thì cục diện sẽ trở nên rất phức tạp.
Cửa hàng phúc lợi của bọn họ đầy đủ thức ăn và vật dụng, trong thời gian ngắn không ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Dù cho đối phương có muốn bao vây họ để đánh đòn tiêu hao thì bọn họ vẫn hoàn toàn có thể chơi đến cùng.
Mộc Kỳ Nhĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nếu trong thời gian này, nhà ai gặp khó khăn, cứ nói với ta, không cần lo lắng về chuyện không có đồ vật để đổi lấy lương thực.”
Sau khi đã sắp xếp xong mọi việc, mọi người liền tản ra để hoàn thành khâu chuẩn bị.
Mấy người Phương Quân cũng dẫn hai tên do thám xuống để thẩm vấn.
Khi còn ở Hưng Hòa, họ đã học được khá nhiều kỹ xảo hỏi cung chuyên nghiệp, có cả biện pháp mềm mỏng lẫn cứng rắn.
Nếu có thể cạy miệng của hai kẻ này, biết được lai lịch của chúng, thì sau này bọn họ sẽ có sự chuẩn bị kỹ càng hơn.
Thật ra, mọi người cũng đã nghĩ tới việc nếu biết được kẻ đứng sau thì có nên chủ động ra tay tiêu diệt tai họa về sau hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng thì bọn họ quyết định từ bỏ kế hoạch này.
Bởi vì bọn họ không thể chủ động rời khỏi địa bàn của mình.
Không chỉ vì ở đây hệ thống phòng thủ hoàn thiện hơn.
Mà còn vì những vũ khí hạng nặng mà bọn họ có không tiện để mang đi nơi khác.
Hơn nữa, nếu quân chủ lực rời đi, sẽ không còn ai bảo vệ người già và trẻ nhỏ ở đây, trái lại càng sinh ra nhiều tai họa ngầm.
Trải qua một hồi thẩm vấn vừa mềm vừa cứng đấy thì hai tên do thám rốt cuộc cũng khai ra chút ít.
Phải nói rằng, hai tên này thật sự rất có khí phách, hơn nữa còn rất trung thành.
Đến cuối cùng, chúng cũng chỉ tiết lộ vài điều không quan trọng, những thông tin quan trọng hơn thì dù có c.h.ế.t chúng cũng không chịu khai.
Điều này khiến Mộc Kỳ Nhĩ và mọi người càng đánh giá cao về bọn chúng, đồng thời tò mò hơn về lai lịch của bọn chúng.
“Chuyện ở phía Bắc, người của các ngươi đã đi quá xa rồi. Lần này chúng ta đến đây là để đưa ra cảnh cáo!”
“Tốt nhất là các ngươi dừng mọi hành động ngay bây giờ, rút lui toàn bộ người về, ngoan ngoãn ở lại Nam địa rồi thả chúng ta ra. Khi đó, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này cũng sẽ không ai đến làm phiền các ngươi nữa.”
“Nếu các ngươi cứ chấp mê bất ngộ, thì việc thủ lĩnh của chúng ta sẽ làm gì, thật khó mà nói trước!”
Một trong hai tên do thám nghiến răng gào lên với Mộc Kỳ Nhĩ.
Mộc Kỳ Nhĩ nhún vai, không để lời đe dọa của hắn ta ở trong lòng.
Thiết Trụ chắc chắn sẽ không rút lui, nếu không, tất cả những gì các nàng đã làm trước đây sẽ thành công cốc hết cả.
Khi hai bên còn đang căng thẳng, một thành viên của Phương Quân đến bên Mộc Kỳ Nhĩ nói nhỏ: “Hai tên do thám này có lẽ là người của bộ lạc Sa Di. Lúc nãy khi chúng ta nhắc đến cái tên này, bọn chúng vô thức có phản ứng khác lạ.”
Sa Di?
Mộc Kỳ Nhĩ nghe vậy liền nhíu mày.
Cô bé đã từng nghe qua về bộ lạc này. Trước đây, khi Phùng Bình bị cuốn vào tranh chấp ở phía Tây, hắn ta đã gặp qua một vài thế lực ở đó.
Theo lời mà hắn ta kể, thực lực của Sa Di không đáng kể, cũng không đủ sức để giành chiến thắng cuối cùng.
Nhưng giờ đây, bọn chúng lại là những kẻ đầu tiên tìm đến nơi này.
Chẳng lẽ bọn chúng đang giấu dốt?
Mộc Kỳ Nhĩ đi tìm Phùng Bình, muốn có được càng nhiều tin tức có liên quan tới Sa Di càng tốt.
Thật ra ở lần trước khi Phùng Bình bị bắt đi cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta liên hệ với người ở phía tây.
Trong đầu của hắn ta có không ít những chuyện cũ xưa trước kia, lúc này khi Mộc Kỳ Nhĩ hỏi, hắn ta kể hết mọi chuyện mà mình biết ra:
“Chắc là ngươi đã từng nghe mọi người kể chuyện trước kia rồi, kể từ hồi còn là triều đại trước, quan hệ giữa các tộc trở nên rất căng thẳng. Trong một khoảng thời gian rất dài, các tộc đều cắt đứt liên hệ với nhau, mạnh ai nấy sống, tự sinh tự diệt. Tới triều đại này, thế cục lại lần nữa có sự thay đổi, chỗ nào cũng xảy ra loạn lạc. Chẳng qua, tạm thời các tộc không có nổi lên tranh chấp thôi, bởi vì tộc nào cũng bận rộn chăm lo cho cái mảnh đất nhỏ của mình và cũng không qua lại với nhau nhiều.”
“Mãi cho tới tám năm trước, chẳng biết tại sao đương kim Hoàng đế lại nhớ tới những người ngoại tộc ở khu vực biên giới này, và có ý định lôi kéo Hồi Hột một cách đột ngột như vậy. Ông ta không chỉ truyền lời cho những đứa con rơi chúng ta với ý nghĩ muốn quan hệ khăng khít hơn, mà còn đưa tới một cô công chúa đến hòa thân, dự định kết thân với bộ lạc lớn Nha Địa.”
“Đáng tiếc bọn họ không có thiện cảm với Bệ hạ, cũng không có hứng thú với thủ đoạn của ông ta. Lúc đó các bộ lạc còn đang bận rộn tranh đoạt quyền lực nội bộ, không có tâm tình dính vào mấy chuyện xấu của phương Nam.”
“Chờ chút, thúc vừa mới nói là công chúa hòa thân sao?” Mộc Kỳ Nhĩ giống như là bây giờ mới nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang câu chuyện.
Mộc Kỳ Nhĩ rời khỏi quê cha đất tổ từ nhỏ, ở Thành An sống một cuộc sống của người ở tầng dưới chót của xã hội, mấy chuyện như hòa thân này cách cô bé rất xa.
Trước khi gia nhập đội ngũ của Phương Tiên Nhi, thậm chí trước đó Mộc Kỳ Nhĩ còn chưa từng nghe tới cái từ này.
Sau này, cô bé đi theo mọi người, học được rất nhiều tri thức, cũng dần hiểu rõ được rất nhiều chuyện.
Bắt đầu từ triều đại trước, các tộc trong ngoài cắt đứt liên hệ với nhau, việc hòa thân tất nhiên cũng không xảy ra lần nào.
Bọn họ đều cho rằng những chuyện này chỉ tồn tại trong các quyển thư tịch, không ngờ rằng ở triều đại này vẫn còn lại người cuối cùng, đây chắc cũng là công chúa hòa thân duy nhất còn tồn tại tới bây giờ.
Bởi vì không nghĩ tới khả năng này nên nói thế nào bọn họ cũng không cảm thấy thuyết phục.
Mộc Kỳ Nhĩ nói: “Phùng Bình thúc, cháu thật sự nghĩ mãi mà không rõ. Bình thường chẳng có ai nghe thấy công chúa có điểm nào đặc biệt, nàng ấy chưa từng có quyền lực ngập trời, cũng không có bất kỳ bản lĩnh thần thánh nào. Nhưng vừa đụng phải chuyện liên quan tới quốc gia đại sự, chỉ trong một đêm công chúa đã được dát lên ánh sáng của thần phật…”
“Trước kia ngay cả việc ăn cơm nàng ấy cũng không thể tự quyết theo ý mình, bây giờ chỉ dựa vào việc hy sinh một mình nàng ấy để đi hòa thân là có thể phổ độ chúng sinh, củng cố quan hệ và bình ổn chiến sự, có thể giải quyết hết tất cả các tranh chấp sao? Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Phùng Bình há to miệng, nhất thời không nói ra thành lời.
Mộc Kỳ Nhĩ cũng lờ mờ biết được đáp án.
Cô bé nhún vai, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng cũng không làm khó Phùng Bình nữa.
Cô bé ra hiệu cho hắn ta nói tiếp câu chuyện lúc nãy.
Phùng Bình chậm rãi nói tiếp: “...Tóm lại, Bệ hạ không hề thông báo gì trước mà cứ thế đưa công chúa hòa thân tới. Trong bộ lạc không có ai muốn được Bệ hạ mời chào, nhưng lại không thể ra mặt từ chối việc này để tránh chọc giận ông ta.”
“Thế nên công chúa hòa thân bị đẩy tới chỗ bộ lạc không có tiếng nói nhất lúc này, xem như cho chuyện này một câu trả lời.”
“Bộ lạc đó chính là Sa Di, nghe nói bọn họ vốn cũng không mạnh lắm, sau khi thủ lĩnh già qua đời thì càng thảm bại hơn. Công chúa được gả cho thủ lĩnh trẻ mới lên.”
Sau đó cụ thể bộ lạc này đã xảy ra chuyện gì thì Phùng Bình cũng không biết được.
Hắn ta có thể biết được nhiều chuyện như vậy đều là nhờ “phúc” của Bệ hạ. Ông ta ném tất cả những cục diện rối rắm này cho bọn họ xử lý.