Chuyện của công chúa hòa thân, Bệ hạ chỉ lo việc đưa người tới, sau cùng vẫn là bọn họ chạy tới chạy lui sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Tệ nhất là khi Hoàng đế phát hiện không thể lôi kéo được các bộ lạc, ông ta dứt khoát bỏ suy tính này đi, sau đó còn lòng dạ hẹp hòi mà chặn lại cả thương đội quan trọng hay đi qua lại giữa hai miền Nam Bắc.
Trong một thời gian rất dài, nơi này không có hàng hóa xuất hiện từ phía Nam tới, đặc sản phía Bắc cũng thiếu đi nguồn tiêu thụ quan trọng.
Việc kết đồng minh này xem như hoàn toàn sụp đổ.
Cũng may vì tranh đoạt vật tư, Mạc Khước ngóc đầu dậy, rồi tranh đấu giữa các bộ lạc trở nên kịch liệt hơn, nên tạm thời không có ai tới tìm đám người Phùng Bình để gây phiền phức.
Việc đã tới nước này, Phùng Bình chỉ có thể cố hết sức sắp xếp tốt mọi việc cho công chúa và giúp đỡ nàng ấy chuẩn bị một chút.
Sau đó nữa, hắn ta và nhóm bạn bè, thân thích lùi về phương Nam tiếp tục sống những tháng ngày của bọn họ, không qua lại với bất kỳ bộ lạc nào để tránh rước họa vào thân.
Trong lòng của đám người Phùng Bình luôn có oán hận với mấy đời hoàng đế.
Những người như bọn họ đã bị đày tới Bắc địa từ thời Tổ tiên, bất kể là ai đang tại vị, chỉ khi nào cần thì mới nhớ tới bọn họ.
Hơn nữa cái gọi là cần này lại chẳng có chút quan trọng nào.
Nói thẳng ra thì bọn họ giống như lá trúc dùng tạm để chùi đ.í.t mà thôi. Sau khi dùng xong sẽ bị ném tới chỗ hẻo lánh không ai nhìn thấy, bản thân đứng dậy, vỗ vỗ xiêm y rồi rời đi, hoàn toàn không màng bọn họ sống hay chết.
Chỉ khi nào không còn gì để lau thì mới có thể lục tìm bọn họ ra, sửa rạch rồi dùng tiếp.
Nếu không phải Phùng Bình đắn đo quá nhiều, cộng thêm được hun đúc không ít tư tưởng trung quân thì hắn ta cũng không thể giống như bây giờ, tính khí tốt mà gọi hoàng đế một tiếng Bệ hạ.
Ngược lại hắn ta sẽ muốn cho mấy lão già vô sỉ kia đi nạp mạng hết đi.
Tạm thời không nói chuyện quá khứ nữa, lại nói chuyện của Sa Di.
Phùng Bình kiềm không được thở dài nói: “Đáng tiếc chuyện hòa thân khi đó ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, chỉ có thể tự mình liên lạc với vài người rồi chuẩn bị cho công chúa một vài món đồ để giữ mệnh.”
“Chuyện duy nhất đáng mừng chính là, tình hình khi đó của Sa Di ngược lại rất có lợi với công chúa.”
Hắn ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm: “Đúng rồi, sau khi quay về bọn ta có hỏi thăm tin tức vài lần, vị công chúa kia cũng là người có bản lĩnh, nhanh chóng truyền ra tin tức nàng ấy đã đứng vững gót chân ở Sa Di. Có điều sau đó tin tức càng ngày càng khó lấy, cục diện cũng trở nên hỗn loạn hơn.”
“Tới khi cuộc sống của mọi người dễ thở hơn, nương tử của ta còn nhờ người đưa thư qua, muốn âm thầm đón công chúa ra để sống cùng bọn ta, đáng tiếc mãi vẫn không thể nhận được hồi âm…”
Nói tới đây, đột nhiên Phùng Bình sững người.
Hắn ta nhíu mày, lẩm bẩm: “Khoan đã, lúc đầu Sa Di chỉ là bộ lạc nhỏ ai cũng có thể ăn hiếp, mặc dù bây giờ vẫn là một bộ lạc không được xem là quá mạnh, thế mà lại có thể tham gia tranh đoạt quyền lực ở phía Tây. Tiểu thủ lĩnh không có năng lực này, vậy có khi là nhờ công chúa cũng nên? Hừ, thật là, uổng cho trước đó ta còn bị bắt một lần, sao lại không liên kết những việc này với nhau chứ?”
Mộc Kỳ Nhĩ kinh ngạc nói: “Ý của thúc là, Sa Di có thể có vị thế như hôm nay đều là nhờ công lao của vị công chúa kia? Hiện tại nàng ấy nắm Sa Di trong tay sao?”
“Nhưng, nếu đã như thế, các thúc đều có giao tình với nàng ấy, nàng ấy hẳn phải biết chỗ này là nơi đóng quân của các thúc chứ, sao lại còn cho người tới điều tra và uy hiếp?”
“Hơn nữa, trước đó thúc bị cuốn vào sóng gió tranh chấp của phía Tây, rồi bị lừa gạt rời khỏi Nha Địa, chắc hẳn nàng ấy cũng biết những chuyện này chứ nhỉ! Nhưng dường như nàng ấy chẳng có hành động gì cả?”
Nhóm người bắt cóc Phùng Bình chắc cũng không phải là người của bộ lạc.
Phùng Bình lắc đầu cười khổ nói: “Những chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Một người tám ngày không gặp mặt có thể tính cách đã thay đổi khác đi huống gì là tám năm cơ chứ?”
“Ta không thể căn cứ vào nàng ấy của trước kia để nhìn rõ suy nghĩ của nàng ấy hiện tại. Huống gì, chuyện nàng ấy khống chế Sa Di trước mắt cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Điểm này có lý.
Mộc Kỳ Nhĩ thở dài.
Nếu công chúa có thể nắm quyền quản lý Sa Di, hơn nữa lại nể mặt vài phần tình cảm cũ thì tốt biết bao.
Nếu như vậy bọn họ sẽ có cơ hội cùng nhau ngồi xuống và bình thản đàm phán một vài chuyện.
Tuy bọn họ đã biết chuyện xưa của công chúa nhưng vẫn không giảm bớt sự cảnh giác dành cho Sa Di xuống, cũng không có khả năng trả lại tù binh.
Một thời gian sau đó, đám người Mộc Kỳ Nhĩ luôn cẩn thận đề phòng.
Một hôm nào đó, Phương Quân tuần tra đột nhiên cho người tới thông báo: “Có một đội ngũ được trang bị tốt đang tiến về phía chúng ta, mọi người chuẩn bị ứng chiến.”
“Trang bị của bọn họ tốt hơn những gì chúng ta dự đoán nhiều, hơn nữa còn tham khảo mạch đao của chúng ta!”
Thiết Trụ mới mang mạch đao này tới phương Bắc không bao lâu mà đối phương đã thành công sao chép lại rồi.
Từ khía cạnh này cho thấy tài nguyên chuẩn bị chiến tranh của đối phương sung túc, năng lực sản xuất cũng không thấp, là trường phái hành động nói là làm, rất thông minh.
Nếu những người này thật sự từ Sa Di tới thì hình tượng của bọn họ khác một trời một vực với những lời đồn đãi bấy lâu.
Cũng may bọn họ không ỷ lại vào năng lực tác chiến của kỵ binh, còn cất giấu vài loại vũ khí lớn, nếu không sẽ cảm thấy khó khăn khi đối đầu với mạch đao.
Mọi người không khinh địch với khả năng xảy ra đánh úp bất ngờ.
Trước đó, vì để ứng phó với các tình huống phát sinh đột ngột, bọn họ đã sắp xếp không ít buổi diễn tập và huấn luyện quân sự.
Ngay cả đám người Phùng Bình cũng đã tập thành phản xạ có điều kiện, nghe được lệnh chỉ huy sẽ nhanh chóng rút lui tới địa điểm an toàn.
Thấy địa bàn của mình về cơ bản đã được bố trí thỏa đáng, Mộc Kỳ Nhĩ hít một hơi thật sâu, ăn mặc chỉnh tề đi theo đằng sau đội ngũ Phương Quân.
Bất kể tình hình của người tới thế nào, cô bé cũng phải tận mắt nhìn thấy mới được!
…
Biên cương đang anh dũng chiến đấu.
Ở một bên khác, huyện Hưng Hòa lại yên ổn vượt qua mùa đông, trong lúc ăn Tết mọi người tổ chức các tiết mục nho nhỏ ăn mừng thành công lớn đã đạt được vào cuối năm, sau đó nghênh đón mùa xuân tươi đẹp.
Năm nay dường như là một năm được mùa.
Nước mưa dồi dào, ánh nắng rạng rỡ, ngay cả tiếng chim nhỏ kêu cũng thanh thúy tới lạ.
Người Hưng Hòa ban đầu là tân thủ mới được thử nghiệm khoa học trong trồng trọt, bây giờ bọn họ đã có thể xem là người có kỹ năng trồng trọt thành thục rồi.
Lúc này mọi người gần như đều cầm thước dây, vểnh m.ô.n.g lên, cúi người xuống, tay nắm tay, thành thạo dạy người dân Bình Trạch trồng trọt.
Ngoại trừ các loại trái cây ngũ cốc thiết yếu ra, năm nay bọn họ còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó là gây trồng cà chua.
Nhờ vào phước thực phẩm tươi sống của Thịnh Quân.
Đối với số cà chua mới trồng được trước đó, trong huyện lập tức tiến hành lễ hội cà chua linh đình.
Loại trái cây đỏ rực và chắc nịch này khiến người ta vô cùng yêu thích, mọi người cẩn thận loại hạt ra để giữ lại, toàn bộ phần thịt còn sót lại của quả đều được bọn họ dành để ăn hết vào bụng.
Đủ các loại món ăn chế biến từ cà chua thơm nức nhanh chóng được hoàn thành.
Sau khi nhấm nháp xong, có rất nhiều người dân nhanh chóng trở thành tín đồ của cà chua.
“Thật tốt, món mà tôi thích ăn nhất chính là lẩu cà chua, vẫn luôn tự nói với mình rằng nếu có thể có thêm kiến thức về diện mạo chân chính của cà chua thì tốt biết mấy, cuối cùng bây giờ tâm nguyện của tôi đã được thỏa mãn rồi.”
“Hóa ra không chỉ nấu được trong lẩu mà cà chua còn được nấu trong nhiều món khác cũng ngon như thế, cà chua đúng là bảo bối mà!”