Bầu trời trông u ám, chỉ mong trong lúc cứu trợ không có mưa vì như vậy sẽ tăng thêm khó khăn trong việc cứu trợ.
Đoàn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc có thể gặp phải những khu vực có nước và người cần cứu trợ bất cứ lúc nào, mọi người đã mặc sẵn đồ bảo hộ, mang theo bè cứu sinh đã được bơm đầy khí.
Cả đoàn tiến đến một ngôi làng hẻo lánh nhất của Cửu Đấu.
Nơi đây bị lũ lụt không nặng lắm, nước đọng trên mặt đất phần lớn đều đã rút, chỉ còn một số nơi nước sâu nhất cũng không vượt quá cổ chân.
Hầu hết dân làng đều đã kịp thời sơ tán.
Chỉ còn lác đác vài hộ gia đình, vì thấy mực nước không dữ dội, điều kiện không cho phép chạy đi nên lựa chọn ở lại trong làng.
Đồ đạc trong nhà đều đã ngâm nước, nước còn chưa khô. Họ lấy thức ăn, dọn dẹp vài món đồ dùng, rồi ngủ trên mái nhà. Họ tính đợi nước rút rồi sẽ trở về nhà để sinh hoạt như bình thường.
Để giữ an toàn lẫn nhau, vài hộ gia đình ngủ trên những mái nhà gần nhau, chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy nhau, trong lòng cũng sẽ thấy an tâm hơn.
Đội cứu hộ chủ lực khiêng bè cứu sinh đã rời đi, hướng về nơi bị lũ lụt nặng nhất để cứu người.
Tảo Nhi và vài người trong đội y tế ở lại để kiểm tra tình hình nơi đây.
Nước trên mặt đất không quá sâu, họ không chèo bè, Tảo Nhi và các thành viên khác đi bộ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy người dân trên mái nhà.
Nhìn sơ qua tình trạng của họ, Tảo Nhi đã biết ngay là họ đã quá sức chịu đựng, phản ứng đều rất chậm chạp.
Đa phần người dân nằm ngay đơ, số ít thì đờ đẫn mà ôm đầu gối hoặc ngồi xếp bằng.
Cho đến khi các nàng đều đi đến trước mặt họ, thì mới có người nhận ra mà khàn giọng kêu hai tiếng.
Hai tiếng kêu này tựa như đánh thức những người còn lại.
Vài hộ gia đình từ người này đến người kia lần lượt như được sống lại, có hai người vẫn còn yếu mà đã muốn bò xuống dưới.
Đội Tảo Nhi thấy vậy, liền nhanh chóng đưa tay đỡ người dân xuống. Hai người kia lập tức muốn quỳ xuống lạy tạ, nhưng bị những người khác nhanh tay đỡ lại.
Hai người họ khóc lóc, giọng yếu ớt kêu lên:
“Cầu, cầu xin các đại nhân cứu lấy cha của ta!”
“Xin hãy cứu lấy huynh của ta!”
Sau khi hỏi chuyện thì mới biết rằng mặc dù họ đã chuyển lên sống trên mái nhà, nhưng những ngày này thỉnh thoảng cũng có mưa nhỏ, không đến mức c.h.ế.t người, nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều rất khó chịu, quần áo và giày vớ chẳng lúc nào được khô.
Có người không biết có phải do ngâm nước hay bị lạnh hay không mà đã ngã bệnh.
Giờ đây, hai người này đến đây quỳ xin đều có người thân có bệnh tình đã rất nghiêm trọng, sự xuất hiện của đội Tảo Nhi chẳng khác gì những vị cứu tinh cứu lấy mạng sống của họ.
Sau khi hiểu rõ tình hình.
Đội y tế nhanh chóng mang theo thuốc men và lương thực để tổ chức giúp đỡ dân chúng.
Trước hết là từng người được khám bệnh.
Nếu có người trán nóng như lửa, liền lập tức cho uống thuốc hạ sốt, không lâu sau cơn sốt đã giảm xuống.
Còn có một người đàn ông trung niên, chắc hẳn là đã ăn phải thức ăn đã ngâm phải nước bẩn mà bị nhiễm khuẩn. Đội y tế sau khi chẩn đoán cũng cho thuốc điều trị.
Từng người được khám qua, đa phần dân chúng đều có vấn đề về đường tiêu hóa, da dẻ cũng bị tổn thương.
Nguyên nhân chính là do lương thực và nước không thể giữ sạch sẽ.
Sau khi xử lý xong các ca bệnh khẩn cấp, đội y tế phát nước điện giải và bánh quy nén cho dân chúng.
Lần này vì là lũ lụt, việc đốt lửa rất khó khăn, họ chỉ mang theo bánh quy, không mang mì gói đưa đến tay của người dân.
Khi bách tính ăn xong, lau nước mắt và dần bình tĩnh lại, Tảo Nhi và đội của nàng ấy liền định dẫn mọi người rời khỏi đây và đến điểm tạm trú mà họ đã chọn sẵn.
Nghe nói phải đi, người dân liền do dự.
Nguyên nhân chính là vì họ cảm thấy mơ hồ và sợ hãi trước tương lai.
Không ai có thể sống nhờ người khác suốt đời.
Nhóm người này sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, đến lúc đó họ vẫn phải tự lo liệu cho bản thân, rời khỏi đây thì sẽ không còn nơi nào để định cư. Họ cũng không có tiền.
Tảo Nhi thấy vậy bèn nói:
“Trong làng, nước tạm thời rút rồi, nhưng cửa sông Sa Hà vẫn chưa được chặn lại, sau này nước vẫn có nguy cơ dâng lên nên vẫn rất nguy hiểm. Gia súc bị c.h.ế.t chìm ở đây đều có mầm bệnh, nước uống cũng không còn được sạch sẽ.”
“Cùng đi với bọn ta, bọn ta cam đoan sẽ chịu trách nhiệm đến cùng cho sự an toàn và cuộc sống của các ngươi.”
Lời nói ấy giống như một viên thuốc an thần.
Cuối cùng người dân cũng bị thuyết phục mà theo họ rời khỏi nơi đây.
Tình hình xung quanh đã như thế này, những nơi gần sông Sa Hà thì lại càng nguy hiểm hơn.
Ở những nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, nước đục ngầu đã tràn qua những ngôi nhà thấp bé.
Sông Sa Hà vẫn đang rất hung hãn và dữ dội.
Trên mặt nước, thỉnh thoảng trôi qua những mảnh vải rách, nồi niêu chén bát, đôi khi dường như còn có xác của động vật hay người nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước.
Những ngôi nhà xây cao vẫn còn người sống sót, họ co ro trên mái hiên, ánh mắt thì vô hồn nhìn xuống.
Họ đã bị mắc kẹt ở đây mấy ngày, thức ăn và nước uống đều đã cạn kiệt hoàn toàn.
Những người còn ngồi ở trên mái nhà, cùng những xác c.h.ế.t đang trôi nổi ở dưới nước, sớm muộn gì cũng sẽ có chung số phận.
Trên một ngôi nhà sắp bị ngập đến nóc, Đại Ni cẩn thận lay nhẹ muội muội của mình.
“Nhị Ni, tỉnh dậy, đừng có ngủ mà!”
Đôi mắt đỏ ngầu của cô bé mở trừng trừng nhìn, Nhị Ni chỉ hé mắt ra một chút rồi lại nhắm lại, thì thào vài chữ:
“Tỷ tỷ... khát quá, cho muội ngủ thêm một lát.”
Đại Ni không nói gì thêm, ôm chặt lấy Nhị Ni vào lòng, siết chặt: “Ráng chịu thêm chút nữa, cha mẹ nhất định sẽ trở về cứu chúng ta!”
“... Tỷ, muội thở không nổi.”
Lúc này Đại Ni mới nới lỏng tay ra một chút.
Ngày hôm đó khi lũ lụt đến, cha đi làm rồi không về được.
Nước dâng lên rất nhanh, mẹ đã dốc hết sức đưa cô bé và một đôi đệ muội lên mái nhà, rồi lại bị nước cuốn đi.
Trên đường, đại đệ bị ngất xỉu vì mất sức, cô bé không kịp giữ chặt khiến đại đệ cũng bị rơi xuống nước.
Bây giờ, nàng ấy chỉ còn lại Nhị Ni, nhất định, nhất định phải giữ chặt lấy muội ấy.
Ngôi nhà sắp ngập rồi, nơi này không thể ở lại được nữa.
Đại Ni đảo mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một chiếc chậu gỗ lớn trôi về phía này, trông có vẻ đủ để chứa đựng một đứa trẻ như Nhị Ni.
Mắt của cô bé sáng lên, chờ đến khi nước tràn vào, đặt Nhị Ni ngồi vào đó và trôi đi nơi khác, không chừng còn có cơ hội sống sót!
Cô bé vội vàng thả một cánh tay ra, bám vào một cột gỗ nhô ra ở bên cạnh, rồi dùng chân để kéo thùng gỗ về phía mình.
Vì quá đuối sức, suýt nữa cô bé đã bị kéo xuống nước cùng với cái thùng, tim của cô bé đập loạn xạ.
Đầu của cô bé cũng hơi choáng, nhưng không dám ngất đi.
Đại Ni cố gắng lấy lại bình tĩnh, cuối cùng thì cô bé cũng cẩn thận kéo được cái thùng gỗ đến trước mặt.
Lúc này, cô bé mới chú ý tới bên trong còn có một đứa bé, không biết còn sống hay đã chết... có lẽ cũng là do người nhà liều mạng mà đẩy ra ngoài.
Đại Ni nhìn chăm chăm vào cái thùng gỗ.
Thứ này chắc chắn không thể chứa cùng lúc Nhị Ni và đứa bé kia, nếu đứa bé đó còn sống, Đại Ni cũng không thể vì muội muội mà g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
Nên làm sao bây giờ?
Tại sao, tại sao lại để cho cô bé gặp phải những chuyện như thế này co chứ!
Đại Ni muốn khóc, nhưng không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Cô bé cảm thấy cái chậu gỗ này như là cọng rơm cuối cùng đang đè ép cô bé chìm sâu vào tuyệt vọng.
Cô bé không nhịn được mà nhắm mắt lại, có ai có thể đến cứu cô bé được không?
Nếu trên đời có thần tiên thì sẽ tốt biết bao...
“Ong ong ong!”
Ngay lúc đó, bên tai bỗng vang lên âm thanh kỳ lạ.
Đại Ni theo phản xạ mở mắt ra, liền thấy một khối sắt dẹt kỳ quái bay đến trước mặt cô bé.
Đại Ni ngây người, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Cô bé cảm thấy việc xảy ra trước mắt vô cùng kỳ lạ nhưng cũng không đủ sức để nghĩ chuyện vì sao cục sắt lại biết bay.
Mặc kệ đây là vật gì, có thể bay đến trước mắt cô bé, chính là niềm hy vọng duy nhất mà cô bé có thể nắm lấy lúc này.
Đại Ni không nhịn được mà mở miệng cầu xin: "Thần sắt ơi, cứu chúng con với, không, con xin người hãy cứu lấy Nhị Ni!"
Sau đó, nàng ấy nghe thấy cục sắt này mở miệng nói chuyện:
"Robot, đã chuyển sang chế độ tiết kiệm điện."
Cũng không biết là ngôn ngữ ở đâu, Đại Ni nghe không hiểu chữ nào cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nó, không biết nó nói như vậy là đồng ý hay là không.
Một lát sau, bỗng xuất hiện một tia sáng xuất hiện trước tầm mắt m.ô.n.g lung của cô bé.
Đại Ni quay sang nhìn, thấy một đám người mặc quần áo sặc sỡ lóa mắt, cả người họ đều mặc quần áo kín đáo và chèo những chiếc thuyền nhỏ kỳ lạ, giống như những vị thần tiên đang lao về phía cô bé.
Nhìn quần áo kỳ lạ với màu sắc tươi đẹp mà cô bé chưa từng nhìn thấy trên thế gian này, Đại Ni càng thêm chắc chắn đây chính là thần tiên.
"Robot quét dọn, chuyển sang chế độ làm việc nhóm!"
Cục sắt đó, không, thần sắt lại hô to một tiếng, âm thanh lần này vô cùng lớn.
Âm thanh của nó vô cùng quái dị, rõ ràng không mang theo chút cảm xúc nào nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút tình người.