"Đừng sợ, kiên nhẫn nhé, bọn ta sắp đến rồi!" Một trong những người trên thuyền hô to về phía Đại Ni.
Lần này, Đại Ni nghe hiểu lời của bọn họ, biết rằng họ sẽ đến để cứu cô bé và muội muội, trong lòng đột nhiên có niềm vui sướng khi đã sống sót sau tai nạn.
Cô bé vội vàng lay người muội muội: "Nhị Ni ơi, mau tỉnh lại đi, lần này có người đến cứu chúng ta rồi...A!"
Lúc cô bé đang lay người, có một cái thùng gỗ vụt qua chân của cô bé, nháy mắt nó bị nước đẩy ra xa.
Không được, trong đó còn có một đứa bé!
Đại Ni hoảng hốt, vô thức vươn tay về phía thùng gỗ.
Sau đó cô bé nhìn thấy thần sắt vốn ở trước mặt mình đã bay về phía thùng gỗ từ lúc nào, nhanh chóng chặn thùng gỗ lại, trôi ngược dòng nước dẫn về phía của cô bé.
Đại Ni vô thức nuốt nước bọt hai lần, cuối cùng cũng nhận ra nó không giống bình thường.
Nếu vào lúc bình thường, cô bé vốn phải sợ những thứ như này.
Nhưng rất có thể nó là người triệu hồi những vị thần tiên kia, đem đến hy vọng cứu vớt, lúc này Đại Ni chỉ cảm thấy an lòng.
Đang nghĩ, con thuyền nhỏ sáng bóng rất nhanh đã đến trước mắt, vươn đôi bàn tay lớn về phía cô bé.
"Hai đứa đừng sợ, mau đến đây!"
Đại Ni vội vàng đưa Nhị Ni đến, nhìn thấy những thần tiên này choàng lên người Nhị Ni chiếc áo lót có màu sắc kỳ lạ, sau đó mới yên tâm mà nhắm hai mắt ngất đi.
Thịnh Quân bên này vừa đưa đứa bé trong thùng gỗ cho đội cứu viện đã thấy cơ thể của Đại Ni ngã sang một bên nên vội vàng bay đến đỡ lấy cơ thể của cô bé, thân máy nhỏ bé bị đập ngã sang một bên, khó khăn lắm mới đứng vững được.
May mà lớp vỏ của máy này giống với lớp vỏ máy bán hàng tự động của nàng, đều không cảm thấy đau.
Sau một hồi rối ren, Đại Ni cuối cùng cũng được cứu lên bè.
Thấy xung quanh không có người, chiếc bè nhỏ nhanh chóng chèo về, định đưa những người sống sót này về nơi ở tạm thời, rồi tiếp tục ra ngoài tìm kiếm và cứu trợ thêm nhiều người nữa.
Không khí im lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe được âm thanh rẽ nước không ngừng.
Một người cứu viện bỗng mở miệng, rầu rĩ nói: "May mà những đứa trẻ này may mắn, gian nhà cũng vững chắc, vậy mới có thể đợi được chúng ta đến cứu."
Trên đường đến đây, có không ít ngôi nhà đã bị nước lũ phá hủy, xung quanh đều là cảnh tượng khiến mọi người giật mình.
So với bão tuyết của Miên Sùng, nạn lũ lụt của Cửu Đấu càng nghiêm trọng hơn, và số lượng thương vong cuối cùng có lẽ sẽ nhiều hơn.
Điều đáng mừng nhất trước mắt là lũ lụt ở những nơi khác chưa nghiêm trọng như vậy. Với sự hướng dẫn của những người mà họ đã cử đến, chắc chắn sẽ không có thêm thương vong lớn.
Dù nói như vậy nhưng những người tình nguyện đến Cửu Đấu cứu viện vẫn mờ mịt trong lòng.
Trước khi đến đây, trong đầu của mọi người đã chuẩn bị sẵn rất nhiều kế hoạch. Nhưng khi đến nơi, đầu óc đã bị nước lũ quẫy đục, hiện tại chỉ có một ý nghĩ chính là mau cứu được càng nhiều người càng tốt!
"Không biết tình huống bên kia của Tôn chủ sự như thế nào, chỉ mong mọi việc đều thuận lợi. Nếu không chặn những lỗ hổng, nước ở chỗ này chỉ sợ không thoát ra được."
Tảo Nhi và những người khác đã đi đắp đê, việc chống lũ và cứu người được làm cùng một lúc.
Ôi, chỉ hy vọng tai họa lần này mau chóng kết thúc.
Sau khi đưa nhóm người Đại Ni về, bè cứu hộ một lần nữa xuất phát.
Xung quanh cũng có không ít những chiếc bè cứu hộ đi tới đi lui để cứu trợ.
Thịnh Quân dựa vào công năng dò quét để quét xung quanh, lại tìm được một chỗ trốn bí mật của bách tính.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện, chỗ xảy ra thiên tai nghiêm trọng nhất đã không có bất kỳ người may mắn nào sống sót.
Cũng không lâu lắm, người được tìm thấy đều đã được cứu về.
Đội cứu viện chỉ có thể đi lại xung quanh, đi đến càng nhiều nơi để cứu người.
-
Ở nơi cứu hộ tạm thời.
"Tỷ, mau tỉnh lại đi!"
Tiếng gọi vang lên bên tai.
Đại Ni mơ màng mở to đôi mắt, nhận ra có đồ gì đó chạm vào môi của mình, hơn nữa còn rất ngọt.
Ý thức chậm rãi phục hồi, như được đánh thức từ trong cơn ác mộng, con mắt đang híp của cô bé đột nhiên trợn tròn, kêu lên: "Nhị Ni, Nhị Ni!"
Một thân thể nhỏ bé lập tức tiến đến bên cạnh cô bé: "Tỷ, ta ở đây!"
Đại Ni quay đầu nhìn lại.
Trong tay của Nhị Ni đang cầm một ống tre lớn, hai mắt của cô bé lấp lánh nhìn Đại Ni.
Trong lòng Đại Ni của thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó mới nhận ra trên người của mình có cảm giác như một gói hàng đang bị gói chặt.
Vừa cúi đầu nhìn, cô bé phát hiện mình đang nằm trong một cái bao kỳ lạ.
Lại nhìn một vòng xung quanh, hiện tại bọn họ đang ở trong một cái lều lớn.
Nơi này trừ bọn họ ra còn có rất nhiều người tiều tụy, có người đã tỉnh dậy đang ngơ ngác, có người vẫn còn đang ngủ say.
Mũi của cô bé thoang thoảng một mùi hương hơi cay, trước đây Đại Ni chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị như vậy, nhưng cô bé cảm thấy mùi này cũng không quá khó ngửi, dù sao cũng đỡ hơn mùi tanh của nước lũ rất nhiều.
Thu hồi ánh mắt, cô bé nhìn về phía ống tre trong tay của Nhị Ni.
Đại Ni nhận ra, muội muội vừa nãy đã cầm vật này đút nước ngọt cho cô bé... Đúng rồi, Nhị Ni, Nhị Ni đã tỉnh rồi, hơn nữa trông vẫn còn rất khỏe mạnh!
Sau khi nhận ra điều này.
Đại Ni lập tức ôm chầm lấy Nhị Ni, vừa khóc nức nở vừa nói: "Nhị Ni, những vị thần kia đã cứu sống chúng ta rồi, hai ta đều còn sống! Hu hu hu, chỉ tiếc là cha mẹ và đệ đệ không có ở đây..."
Nhị Ni cũng khóc nấc lên trong ở lòng của cô bé.
Khóc một lúc, Nhị Ni bỗng nấc lên một tiếng: "Tỷ, cha và đệ đệ thì không biết ra sao, nhưng mẹ của chúng ta có thể vẫn còn sống!”
"Mẹ, còn sống sao?”
Đại Ni sững sờ, buông Nhị Ni ra, kinh ngạc mà nhìn cô bé:
"Đúng, mẹ của chúng ta còn sống! Lúc đó mẹ bị nước cuốn trôi, bám được vào một khúc gỗ và trôi theo dòng nước đến nơi khô cạn rồi chờ được nhóm cứu viện của Phương Quân đại nhân.” Nhị Ni nói.
Tinh thần của cô bé tốt hơn Đại Ni một chút.
Sau khi được người khác đút ăn, thấy tỷ tỷ còn chưa tỉnh, cô bé đã chủ động đến chỗ của lang trung để hỏi thăm tình hình.
Lúc đang hỏi thăm, Nhị Ni nhìn thấy có một người bẩn thỉu được khiêng vào trong lều.
Nhị Ni nhìn lướt qua liền nhận ra đó là mẹ của mình nên đã nhanh chóng chạy đến xem tình hình của mẹ.
Lang trung nói với cô bé, mẹ là bị đói đến ngất đi, trên người cũng có nhiều vết thương lớn nhỏ, lớp da trên chân cũng thối rữa không ít, phải đưa đến phòng điều trị để cứu chữa.
Chờ khi vết thương được xử lí xong, lại kiểm tra thấy không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, mẹ của cô bé liền được đưa vào trong lều đặc biệt để được chăm sóc.
Trước đây không lâu mẹ của cô bé cũng đã tỉnh lại, kể cho cô bé nghe chuyện của mẹ.
Nhị Ni cũng vừa từ bên đó trở về.
"Mẹ còn sống."
Sống mũi của Đại Ni có chút cay cay.
Tuy rằng cha và đệ đệ không có tung tích, nhưng trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, thần tiên đã đến cứu bọn họ, mẹ của bọn họ cũng đã được cứu.
Đây đã là điều may mắn nhất trong nỗi bất hạnh này.
"A tỷ, đây đều là công lao của nhóm Phương Quân đại nhân, mẹ nói chúng ta phải nhớ kỹ ân tình này. Nơi mà mẹ đã trốn, tuy sẽ không khiến cho người ta c.h.ế.t đuối nhưng cũng là nơi rất hẻo lánh, không biết đại nhân đã dùng cách nào để tìm ra bà ấy!" Nhị Ni nói.
Đại Ni gật đầu, giọng nói yếu ớt: "Nhất định phải nhớ, dù sao mạng của ba người chúng ta đều là được các vị đại nhân cứu về."
Nhị Ni vội vàng lấy một bọc giấy từ trong lòng đưa cho nàng ấy: "Tỷ tỷ, hay là ăn gì đó trước đi, ăn no mới có sức nói chuyện!"
Đại Ni mở túi giấy ra, nhìn thấy trong đó có mấy khối bánh vuông vức được xếp gọn.
Chưa ăn đã ngửi thấy một mùi hương mê người.
Không cần phải hỏi nhiều, đây chắc chắn là đồ ăn mà các thần tiên đã ban cho.
Đại Ni thật sự rất đói bụng.
Cũng không kịp nếm vị, cô bé đã ăn nhanh như rồng cuốn mà nuốt hết điểm tâm vào bụng.
Chờ khi ăn xong, mí mắt của cô bé lại bắt đầu sụp xuống.
"Ta đi ngủ trước, khi nào tỉnh lại chúng ta liền đi..."
Chưa kịp nói xong, Đại Ni đã ngủ thiếp đi.
Cô bé đã chống chịu rất lâu, thật sự quá mỏi mệt rồi. Bây giờ có thể an tâm ngủ cũng là vì những vị thần đó che chở cho mẹ con bọn họ.
Người còn sống sót nhưng mất đi người thân giống như Đại Ni cũng không phải là số ít.
Có những người số khổ, hiện giờ chỉ còn lẻ loi một mình.
Ở trong chiếc lều nào đó.
Một tiểu lang trẻ tuổi đang nằm trong túi ngủ, quay đầu né tránh ống trúc đang đút đến miệng: "Thúc thúc, người không cần cho ta uống nước đường nữa. Người nhà của ta đã không còn, nhà cửa cũng không, tất cả gia sản cũng đều mất hết cả rồi, ta lại còn bị què một bên chân. Nếu ta tiếp tục sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, không bằng c.h.ế.t quách đi cho xong."
"Chàng trai trẻ này."
Đại thúc trong đội chữa trị cho hắn uống nước chỉ có thể thở dài: "Hiện giờ nhà của ngươi cũng chỉ còn mình ngươi sống sót. Nếu bây giờ ngươi cũng tìm đến cái chết, một nhà các ngươi cũng chẳng còn lại gì nữa đâu."
"Đợt lũ lụt này ảnh hưởng đến rất nhiều người, hộ tịch trong huyện cũng mất hết cả rồi. Hiện giờ những người c.h.ế.t kia, không nhận ra ai với ai cả, sau này cũng chẳng có ai nhớ đến. Mà ngươi vẫn còn sống, đây là điều rất may mắn rồi. Sau này ngươi có thể lập cho gia đình một cái bia đá, hàng năm đến tế bái bọn họ.”