Tiểu lang nghe xong có chút xúc động nhưng rất nhanh đã lắc đầu cười khổ: "Lập bia mộ? Cả nhà ta cũng chỉ là những con người như cỏ dại, không phải phú hộ cũng chẳng phải nhân vật lớn nào, làm gì xứng để lập bia?"
"Người nhìn xem bộ dạng của ta hiện giờ như vậy, dù có sống, sau này cũng chưa chắc có cơm để ăn. Ngay cả bản thân còn không lo được, huống chi là việc tế bái người nhà."
Vị đại thúc này đặt ống tre xuống đất, giơ tay vỗ vai của hắn ta: "Nếu chỉ lo lắng những thứ này thì ngươi cứ yên tâm sống tiếp đi."
"Chân này của ngươi chưa chắc đã què đâu, chỉ cần không phải người chết, lão đại trong đội của chúng ta không chừng vẫn có thể chữa trị được. Nàng ấy cũng chưa từng nói chân của ngươi không thể chữa được."
"Nếu như chân của ngươi hỏng thật, ngươi cũng có thể đến huyện nhận trợ cấp của người tàn tật. Hơn nữa trong huyện cũng có thể ưu tiên sắp xếp công việc cho ngươi. Ở chỗ của chúng ta, chỉ cần không phải người lười, sẽ không có ai phải c.h.ế.t đói."
"Lại nói đến chuyện lập bia mộ. Ở chỗ chúng ta không có chuyện rễ cỏ gì, dù cho ngươi có là ai, c.h.ế.t rồi vẫn sẽ được đưa vào nghĩa trang đã được tu sửa đặc biệt. Mua miếng đất khắc tấm bia cũng không đắt, hình thức của tấm bia cũng rất đẹp, đợi ngươi tự mình đến xem sẽ biết."
Tiểu lang nghe xong liền có chút tò mò.
Hắn ta không nói đến chuyện c.h.ế.t chóc nữa mà còn hỏi: "Thúc thúc, ngươi không gạt ta đấy chứ? Nơi đó của các ngươi thật sự có những thứ này sao? Trên đời thật sự có nơi tốt như vậy sao?"
Chân bị què mà vẫn có thể nhận được giúp đỡ, còn có thể được ưu tiên sắp xếp công việc.
Trước đây hắn ta làm công ở trong thành, nghe người trong quán trà kể chuyện cũng không có ly kỳ như vậy.
"Ta lừa ngươi làm gì? Được rồi, nhìn ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi, vậy thì mau mau uống nước đi. Người nhà của ngươi còn đang chờ ngươi tỉnh lại, thay họ sống thật tốt đó!"
Tiểu lang liền nhận lấy nước uống.
Đại thúc thấy hắn uống xong liền dùng tay phải cầm ống trúc rỗng mang đi ra ngoài, dự định lấy cho hắn ta một ít thuốc.
Sau khi ra khỏi lều, đại thúc dùng vai đẩy tấm mành, từ đầu đến cuối đều không có nâng cánh tay trái lên.
Sau khi đi ra.
Ông ấy dừng lại, nhớ tới những lời vừa nãy mới khuyên tiểu lang.
Phương Quân là vị thủ lĩnh tốt nhất trên đời này, dưới sự quản lý của nàng có rất nhiều chính sách phúc lợi.
Bởi vì có nhiều chính sách, đoàn người cũng không thể nhớ hết tất cả.
Đại thúc cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ ông ấy rõ ràng với hai phương diện kia như vậy, đều là vì trận bão tuyết ở Miên Sùng lúc trước.
Bão tuyết tuy không nghiêm trọng như đợt lũ lụt này nhưng vẫn có thương vong.
Còn nhớ khi đó, đỉnh núi bị sạt lở, cánh tay trái của ông ấy cũng bị kẹt dưới mái hiên bị sụp, chờ đến khi được cứu, cánh tay đã mất hết cảm giác.
Bây giờ ở cái tay đó là một cánh tay giả làm bằng cọc gỗ bọc cao su.
Ở trong đợt bão tuyết đó, ông ấy không chỉ mất cánh tay trái. Còn vợ con và cả người cha già của ông ấy, tất cả bọn họ đều vĩnh viễn nằm trong cơn bão tuyết.
Tình trạng của tiểu lang vừa nãy cũng giống như ông ấy, vì thế ông ấy có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Có những nỗi đau không thể nào nguôi, vậy nên ông ấy cũng không khuyên đối phương điều gì, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.
Bây giờ ông ấy vẫn sống rất tốt, tất cả giống như ông ấy đã từng nói, không muốn những dấu vết tồn tại của người nhà biến mất hoàn toàn.
Hơn nữa ông ấy cũng muốn nhìn xem thế giới không có đau khổ mà những người Thịnh Quân nói cuối cùng là như thế nào.
Bởi vì ân tình của Phương Quân, người tàn tật như ông ấy sau tai nạn vẫn được rất nhiều người chăm sóc, còn có trị liệu và chăm sóc "tâm lý".
Hơn nữa còn cho ông ấy đi học, thậm chí là học y dược, hỗ trợ làm việc trong y quán.
Ông ấy mất đi người thân trong bão tuyết nhưng ông ấy không phải là người cô độc một mình.
Tâm nguyện trong quãng đời còn lại của ông ấy cũng rất đơn giản, đó chính là muốn cứu được càng nhiều người hơn.
Nếu như vậy không chỉ có thể đền đáp cho Phương Quân.
Không chừng còn có thể tích thêm nhiều công đức, giúp người thân kiếp sau trải sẵn một con đường bằng phẳng.
Trong khi công tác cứu hộ đang đồng thời được tiến hành.
Ở bên kia, đội ngũ đến thành lân cận để cầu viện đã vào thành thuận lợi, gặp gỡ các huyện lệnh từ nhiều nơi, cùng với mấy đội tình nguyện viên tụ họp trong thành.
Ban đầu, đội cứu viện sợ dùng danh nghĩa Phụng vương sẽ không hiệu quả, nên còn điều động vũ khí đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Nhưng sự thật chứng minh, các huyện lệnh ở những nơi này đều thận trọng dè dặt trong việc xử lý sự việc, không có ý làm khó bọn họ.
Sau khi xem thư, liền nhiệt tình giúp đỡ tổ chức nhân lực, công việc được thực hiện rất hiệu quả.
Một vị thành viên trong đội cứu viện buồn bực nói: “Bọn họ thực sự hợp tác đến vậy sao?”
Đội trưởng lắc đầu: “Chẳng qua là nhìn phối hợp thôi, Nếu như ta đoán không sai, thì số người được triệu tập chắc chắn có vấn đề. Bất quá, hiện tại chúng ta cần dùng người, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động lần này, liền có thể mắt nhắm mắt mở, thậm chí có thể mượn chuyện này để làm lợi thế cho mình."
Suy đoán của đội trưởng không sai.
Một số vị huyện lệnh quả thực có ý đồ xấu xa.
Những tình nguyện viên mà bọn họ giúp tìm đều là những người già yếu, hoặc là hộ gia đình nghèo khó hoặc nông dân có hoàn cảnh khó khăn nhất.
Ngoài ra còn có một số nha dịch dùng việc công báo thù riêng, táy máy tay chân đem người từng có xích mích riêng với bọn họ vào đội ngũ.
Nhưng ngược lại họ không dám đưa bệnh nhân cùng người khuyết tật nhét vào đội ngũ, bởi vì sợ làm lộ liễu quá sẽ chọc giận đội cứu viện.
Các huyện lệnh đã suy nghĩ rất kỹ, họ dự định mượn hành động lần này để làm trong sạch huyện thành.
Theo cách nhìn của bọn họ, những người được đưa vào đội ngũ là "sâu mọt" trong huyện, nếu không có bọn họ, không khí trong huyện sẽ trong lành hơn rất nhiều.
Buổi chiều ngày chiêu mộ đó.
Một vị nha dịch bước vào một con hẻm hẻo lánh trên đường phố, ở trước cánh cửa đổ nát hô:
"Lưu Thân, ta biết nhà ngươi có khó khăn, gần đây trong thành có việc tốt, ta đã đăng ký cho ngươi, ngày mai giờ Mẹo nhớ tới huyện nha!"
Bên trong cửa chậm chạp không có truyền ra lời nào.
Nha dịch không nhịn được lại kêu một lần nữa, còn dùng chân đá vào cửa.
Cánh cửa gỗ cũ kêu cót két, suýt nữa thì sụp xuống.
Nha dịch có ý đồ xấu xa, đang định đá sập cửa, thì nghe thấy giọng nói run rẩy của một lão thái thái từ bên trong truyền ra:
"Đại nhân à, Thân Tử đã đi ra ngoài rồi, khi nào hắn về ta sẽ nói cho hắn."
Bị cắt ngang như vậy, nha dịch rút chân lại, rồi mở miệng uy hiếp:
"Được rồi, vậy ngươi nhớ nói đấy, nếu ngày mai không gặp được người, huyện lệnh sẽ phái quân đi bắt hắn!"
Nói xong, hắn ta quay người ngâm nga một bài hát rồi bỏ đi.
Nghe động tĩnh nha dịch rời đi, lão thái thái nép mình sau cánh cửa không ngừng than thở.
Con hẻm này cách âm không tốt, hàng xóm vừa nghe thấy tiếng la hét, bây giờ lại rối rít bàn tán.
"Vừa rồi là Oa Đầu la hét sao? Thật đúng là nhỏ mọn, khi còn bé cãi nhau huyên náo với Thân Tử, bây giờ vẫn còn ôm hận, không hại c.h.ế.t đối phương không chịu bỏ qua!"
“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy, quay đầu liền lan truyền ra ngoài! Ta nghe người ta nói, trong thành là đang tuyển người đi Cửu Đấu cứu trợ lũ lụt. Đê sông kia chính là làm bằng đá còn bị dòng nước phá hủy, ngươi đi liệu có thể trở về được không? Vừa nghe liền biết nguy hiểm đến tính mạng rồi!”
“Nếu Thân Tử rời đi chuyến này, e rằng sẽ không thể quay trở lại… Lưu lão thái phải làm sao bây giờ?”
"Còn có thể làm gì nữa? Sau này chúng ta sẽ thỉnh thoảng đến thăm bà ấy, mọi chuyện hiện tại khó khăn lắm, có thể giúp chỉ có như vậy.”
Chạng vạng tối.
Lưu Thân trở về nhà, rất nhanh biết được tin xấu này từ miệng của mẹ mình.
"Con trai số khổ của ta!"
Lưu lão thái đã nghe hàng xóm nói đây là một việc nguy hiểm đến tính mạng, khóc đứt ruột đứt gan.
Trên mặt của Lưu Thân cũng lộ ra vẻ khổ sở, biết lần này mình có nguy cơ lành ít dữ nhiều.
Hắn ta rời đi, duy nhất không yên lòng chính là mẹ ruột.
Nhưng nếu hắn ta không thể quay lại, tên súc vật Oa Đầu kia sẽ hài lòng và cũng sẽ không làm khó lão thái thái nữa.
Có hàng xóm giúp đỡ, còn có một ít tiền tích góp, hẳn tình cảnh của mẹ cũng sẽ không quá tệ đi…
Nghĩ đến đây, hắn ta mở miệng an ủi: “Không sao đâu mẹ, buổi chiều con hỏi người ta một số chuyện. Đội cứu viện kia là đại nhân vật phái tới, chỉ cần biểu hiện tốt, nếu được chú ý, có thể sẽ là một công việc tốt!"
Lưu Thái Thái nửa tin nửa ngờ, ngừng khóc: “Thật sao?”
Tất nhiên là giả.
Đội cứu viện là do đại nhân phái tới không sai, nhưng không có bất kỳ tin đồn nào nói rằng làm người tình nguyện là một công việc tốt cả.
Nhưng Lưu Thân cũng chỉ có thể nói: “Đúng vậy! Mẹ, mẹ hãy ở nhà đợi con về. Con nhất định sẽ làm cho mẹ được hưởng phúc!"
Sau khi tạm thời an ủi người thân, giao phó xong chuyện trong nhà, Lưu Thân đi ngủ với tâm trạng nặng trĩu.
Ngày hôm sau, trước bình minh, hắn ta đến huyện nha đúng giờ để báo cáo.
Oa Đầu nhìn thấy hắn ta đến thì rất hài lòng, còn đặc biệt đưa hắn ta vào một “đội tình nguyện nòng cốt”.