Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 69

Trần Tiểu Mễ nhìn sổ sách trên tay, gần đây lượng tiêu thụ của cửa hàng ở Lâm trấn khá thấp, bên Liễu Trấn lại càng ngày càng tốt, buôn bán rất không tồi.
“Ngày mai, ta theo ngươi đến Liễu Trấn nhìn xem.”
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: “Ta đi là được rồi, ngươi ở lại đi, ngày mai còn có rất nhiều người đến giao hàng.”
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, nói: “Ta cũng không phải phế nhân.”
Lục Lâm cười cười, nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải phế nhân, có người gây sự, một mình ngươi có thể đánh ba người. Nhưng mà bây giờ thời tiết rất nóng, ngươi nên ở lại nhà đi.” Đường xá ở thời đại này không giống kiếp trước, gồ ghề lồi lõm, lúc này ra ngoài nhỡ bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Tiền đã kiếm được, nếu Tiểu Thái không quen ở Liễu Trấn, thì mang hắn về đi.”
“Ta biết, nếu hắn không thích ứng được, ta sẽ tìm một chưởng quầy khác.”
Bất quá, mấy loại công việc như chưởng quầy, tốt nhất là để người một nhà làm, nếu không cẩn thận, bị người ta ăn chặng, cũng không biết được.
Trần Tiểu Thái đem bạc đè dưới gối đầu, có chút phát sầu.
Ban ngày bán ra mười mấy cái túi, thu vào ba lượng bạc, ngày hôm qua lại thu vào bốn lượng, còn có hôm trước nữa…… Trên người Trần Tiểu Thái gom lại cũng có hơn hai mươi lượng bạc, mấy ngày rồi Lục Lâm không tới, hắn chỉ có thể giữ đống bạc này.
Nhiều bạc như vậy, làm Trần Tiểu Thái cảm thấy rất hưng phấn, lại nhịn không được có chút lo lắng, sợ bị cướp, Trần Tiểu Thái có chút chờ mong Lục Lâm tới, nếu Lục Lâm tới hắn liền có thể giao bạc lại cho Lục Lâm, không cần lo lắng hãi hùng như vậy nữa.
Trần Tiểu Thái nằm ở trên giường, ẩn ẩn có chút tưởng niệm đại ca.
Trần Tiểu Thái đợi mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được Lục Lâm.
“Lâm ca, cuối cùng huynh cũng tới rồi.” Trần Tiểu Thái đem túi bạc đưa cho Lục Lâm, thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, “Nhiều bạc như vậy đặt ở trên người, ta cảm thấy rất bất an.”
Lục Lâm nhìn biểu tình như trút được gánh nặng của Trần Tiểu Thái, gia hoả Tiểu Thái này, ánh mắt vẫn quá cạn, mới có hơn hai mươi lượng bạc liền cảm thấy đây là một số tiền khổng lồ.
Tuy rằng ở thế giới này người nghèo thì quá nghèo, nhưng mà cũng có vài phú hào, đến thanh lâu ngồi cả một ngày, tiêu hơn mấy chục lượng.
“Tiền lời cũng không tệ lắm a!”
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đôi khi sẽ có rất nhiều người tới, nhưng mấy ngày nay người tới đã ít đi một chút, ta thấy hình như ở trấn này có rất nhiều kẻ có tiền.”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Thoạt nhìn Liễu trấn cũng rất phồn hoa.”
“Lâm ca, lần này huynh tới sẽ ở lại bao lâu a.” Cảm xúc của Trần Tiểu Thái đối Lục Lâm có chút phức tạp, có chút kính ngưỡng, lại có chút xa cách, nhưng hồi lâu không gặp người thân, nhìn thấy Lục Lâm, Trần Tiểu Thái chợt cảm thấy có chút thân thiết.
Lục Lâm nhìn sắc trời, nói: “Hôm nay sắc trời tương đối tối, lưu lại một đêm, ngày mai rồi về.”
Trần Tiểu Thái nghe Lục Lâm nói, thầm có chút cao hứng.
“Lâm ca, Tiểu Mạch cùng A Trì có khỏe không?”
Lục Lâm nhướng mày, lời này của Trần Tiểu Thái nhìn như vô tình, nhưng hình như là lấy đủ dũng khí mới hỏi ra, Tiểu Thái hỏi tình trạng của đệ đệ thì không có gì lạ, nhưng hỏi tình hình gần đây của Thẩm Trì thì có chút khả nghi a, nói gì thì nói Thẩm Trì cũng là một song nhi a.
Trước kia, Trần Tiểu Thái thường xuyên chơi cùng Thẩm Trì, có lời đồn đãi như thật như giả truyền ra, rõ ràng chỉ là mấy tiểu hài tử chơi cùng nhau.
“Tiểu Mạch khá tốt, chỉ là có chút nhớ ngươi, còn hoài nghi ta mang ngươi đi bán.”
Trần Tiểu Thái gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Mạch chỉ là hay nghĩ vớ vẫn.” Nhắc tới Tiểu Mạch, sắc mặt Trần Tiểu Thái trở nên ôn hòa vài phần.
“Còn Thẩm Trì thì ta không để ý lắm, tiểu tử này có chút trầm mặc, cả ngày cứ ru rú trong phòng thắt dây đeo, nếu Tiểu Mạch không tìm y chơi, y cũng sẽ không chủ động đi chơi với người khác.”
“Nga nga.” Trần Tiểu Thái gật gật đầu.
Lục Lâm nhìn biểu tình của Trần Tiểu Thái, thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng này của Trần Tiểu Thái, chẳng lẽ là động tâm rồi, Thẩm Trì cũng không tồi, nhưng hình như có chút nhỏ, nhưng mà ở đây đâu đâu cũng có người đính thân từ nhỏ, nếu Tiểu Thái thực sự có ý đó, cũng có thể định ra sớm một chút.
“Đại ca ngươi cũng có chút lo cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy mệt, không muốn làm cũng được.”
Trần Tiểu Thái không cho là đúng, nói: “Đệ không phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy ” Tuy rằng lúc bắt dầu có chút mệt, nhưng mấy ngày nay, hắn đều có thể kiên trì. “Hơn nữa, chút công việc này đối với ta mà nói, là không đáng kể chút nào.”
Lục Lâm có chút vui mừng nhìn Trần Tiểu Thái, thầm nghĩ: Tiềm lực của con người quả nhiên là do bức ra, lúc Trần Tiểu Thái vừa mới tới, còn lo được lo mất, nhưng mới ở bên này mấy ngày, hắn đã tự tin lên không ít.
“Lâm ca, cái cặp sách kia, thật sự có thể tùy ý định giá sao?” Trần Tiểu Thái hỏi.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: “Chỉ cần hợp lí là được.” Căn cứ vào phẩm chất của cặp sách, cặp sách khác nhau sẽ có một tiêu chuẩn giá cả khác nhau, giá cả chênh lệch không quá lớn là được rồi. “Có vấn đề sao?”
Trần Tiểu Thái có chút xấu hổ nói: “Hai ngày trước có chút rối loạn, hình như có hai cái túi trung phẩm, bị xem là túi hạ phẩm bán đi, Đại lão bản có thể phát giận hay không?”
Lục Lâm cười cười, nói: “Ngươi không cần quá lo lắng, lần sau chú ý hơn là được rồi.” Lục Lâm thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn có sai sót, nhưng dù sao Tiểu Thái cũng còn khá nhỏ, ngược lại, không xảy ra sai sót mới kỳ quái.
Trần Tiểu Thái thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Nhưng mà phải bị trừ tiền công.” Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái có chút lo lắng nói: “Sẽ trừ hết sao?”
“Không hẳn.” Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Tần Nghị canh giữ ở ngoài phòng, thấy Lục Lâm và Trần Tiểu Thái nói chuyện xong, mới đi lên.
“Lâm ca.”
Lục Lâm nghe thấy xưng hô của Tần Nghị, có chút sửng sốt nói: “Tần thúc, thúc gọi ta như vậy là chiết sát ta.” Tần Nghị lớn tuổi hắn nhiều, hơn nữa, nhi tử của Tần Nghị cũng kêu hắn Lâm ca, cả cha và con đều kêu hắn Lâm ca, sao có thể được! "Ngài vẫn nên gọi ta là A Lâm đi!”
Tần Nghị xấu hổ cười cười, vốn dĩ Tần Nghị còn nghĩ, Lục Lâm giao một cửa hàng lớn như vậy cho Trần Tiểu Thái là có chút không ổn, nhưng mỗi ngày đều thấy Trần Tiểu Thái gảy bàn tính, tính sổ, xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi chuyện trong tiệm, ông liền phục Trần Tiểu Thái, nhận định Trần Tiểu Thái tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có năng lực, rất nhanh sẽ được thăng chức.
Trần Tiểu Thái đã lợi hại như vậy, đương nhiên Lục Lâm sẽ còn lợi hại hơn, tuy rằng Lục Lâm hơi trẻ tuổi, nhưng Tần Nghị cũng không dám xem thường chút nào. "A Lâm, nhi tử của ta tốt hơn được chút nào chưa?”
“Khá tốt, bây giờ chắc là đã có thể cởi bỏ cặp bảng trên chân của Tần Minh, không lâu nữa, sẽ có thể nhảy nhót tung tăng, Tần Lãng cũng rất, sức lực của tiểu tử kia rất lớn, sau này nhất định có tiền đồ.” Lục Lâm nói.
Nghe Lục Lâm khen nhi tử mình như vậy, Tần Nghị có chút đỏ mặt, “A Lãng là một tiểu tử khờ, thua xa tiểu Thái.”
Lục Lâm cười cười, nói: “Đâu có đâu có.”
Lục Lâm ở lại Liễu Trấn một ngày liền rời đi.
Lục Lâm lấy túi bánh ra, nói: "Đây là điểm tâm Tiểu Thái mua cho ngươi.”
Trần Tiểu Mễ tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Tiểu Thái mua!?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy,
tiểu tử kia đang trông cửa hàng, ta đã đáp ứng trích 5% lợi nhuận của cửa hàng cho gắn, nên hiện tại tiền công của tiểu tử này rất cao.”
Thấy đệ đệ hiểu chuyện như vậy, Trần Tiểu Mễ không khỏi có loại cảm giác có chung vinh dự.
“Hắn không chỉ mua đồ cho ngươi cùng Tiểu Mạch, mà còn nhờ ta đưa một phần khác cho Thẩm Trì, ta thấy, phần cho Thẩm Trì, hình như là còn tốt hơn phần của ngươi một chút, tiểu tử mới bây lớn, mà đã biết tốn nhiều tâm tư như vậy rồi.” Lục Lâm lắc lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.
“Thẩm Trì? Hình như Tiểu Thái rất thích Thẩm Trì.”
Lục Lâm nhướng mày, ở độ tuổi này của Trần Tiểu Thái rất dễ sinh ra hảo cảm với bạn cùng lứa.
Mấy nha đầu trong thôn, hình như rất không thích Tiểu Thái, nguyên chủ cũng không gặp Tiểu Thái được bao nhiêu lần, có lần Tiểu Thái đến bên hồ giặt y phục, hình như còn bị mấy nha đầu đó trào phúng.
Lục Lâm thầm nghĩ: Thẩm Trì cũng không tồi, thoạt nhìn cũng không phải là đứa nhỏ được nuông chiều từ bé, nếu thực sự cưới vào cửa cũng sẽ không làm gia đình xào xáo.
Một mình Trần Tiểu Thái xử lý cửa hàng cũng rất vất vả, Thẩm Trì cũng hiểu số học, có thể hỗ trợ hắn.
Lúc trước quyết định để Trần Tiểu Thái đến Liễu Trấn, Lục Lâm cũng từng nghĩ tới chuyện để Thẩm Trì theo qua bên đó.
Nhưng dù sao Thẩm Trì cũng là một song nhi, hơn nữa, chưa chắc Thẩm a bà sẽ chịu thả người.
Liễu Trấn không giống ở đây, suy cho cùng, đó là nơi không có người thân quen, Tiểu Thái cùng Tần Nghị đều ở tại hậu đường, hậu đường chỉ có một gian nhà ở, hán tử cùng song nhi ở chung một phòng, luôn có chút không tiện.
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: “Nhìn đi nhìn lại, bọn nó đều còn rất nhỏ mà.”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Vẫn còn là hai tiểu quỷ, thay đổi thời đại khác, yêu đương ở cái tuổi này nhất định sẽ bị lão sư, gia trưởng mắng đến máu chó đầy đầu.
“A Trì, điểm tâm này ở đâu ra vậy, sợ là không ít bạc, tuy rằng Lục Lâm hào phóng, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người ta a.” Thẩm a bà quở trách nói.
Thẩm Trì có chút khó xử nói: “Là Lâm ca cho ta, huynh ấy nói là Tiểu Thái cho ta, đây là đặc sản của Liễu Trấn.”
Vô công bất thụ lộc, Thẩm Trì cũng đã chối từ, nhưng Lục Lâm nói, nếu y không thu, hắn liền không có mặt mũi để gặp Tiểu Thái, y đành phải thu.
Thẩm a bà nghe Thẩm Trì nói, có chút chần chờ nói: “Tiểu tử Tiểu Thái kia, đã có một khoảng thời gian không về."
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: “Lâm ca nói, Tiểu Thái làm việc ở Liễu Trấn rất tốt, nhưng ở bên đang thiếu người, nên có chút bận, tạm thời không thoát thân được.”
Thẩm a bà tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Tiểu Thái? Sao Tiểu Thái lại có tiền? Lục Lâm cho?”
Thẩm Trì lắc lắc đầu, nói: “ Là tiền công của hắn, hắn làm chưởng quầy, một tháng có hai lượng bạc.”
Thẩm a bà nghe thấy số tiền lương này, liền kinh sợ, “Tiểu Thái cũng thật có tiền đồ, nhưng nó còn khá nhỏ, phải xa nhà cũng không dễ dàng gì!”
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Tiểu Thái vẫn còn nhỏ tuổi a, vậy mà đã bị phân đến trấn kế bên.
"Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nhờ phúc của Tiểu Thái mà chuyện làm ăn của Liễu Trấn cũng tốt hơn, cho nên gần đây có rất nhiều việc làm.” Thẩm a bà tràn đầy cảm thán nói.
Thẩm a bà như cảm nhận được chỗ tốt của công việc trong cửa hàng, bà làm việc ở đây, nếu làm tốt, còn sẽ được thưởng thêm tiền, qua một tháng có thể kiếm được hai lượng bạc, còn bao ăn bao ở.
Trong tiệm có không ít tú nương, làm càng nhiều tiền càng lớn, khi sinh ý không tốt, tất cả mọi người đều lo lắng lão bản sẽ đuổi việc, sinh ý đi lên, nữ công trong cửa hàng mới có việc làm, nếu đám túi này bán không được, vậy mọi người chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment