Lục Lâm phát hiện, thẫm mỹ của Lâm Trấn và Liễu Trấn hình như có chút khác biệt, một ít túi ở Lâm Trấn không ai hỏi hang, đưa đến Liễu Trấn lại bán rất tốt, đương nhiên, cũng có một ít túi bán không tệ ở Lâm Trấn, đưa đến Liễu Trấn lại không ai ngó ngàng.
Lục Lâm phát hiện Lâm Trấn và Liễu Trấn đều tồn tại một loại người, gọi là nhân vật phong vân, những người này thưởng thức cái túi nào, cái túi đó liền được ưa chuộng, có loại hiệu ứng giống với minh tinh ở kiếp trước.
Trong khoảng thời gian này, Lục Lâm thường đẩy ra một ít túi mới.
Đối với số ít kẻ có tiền mà nói, tiền không quan trọng, mà quan trọng là mua được thứ tốt sớm hơn người khác một bước, cho nên, tuy rằng trấn trên có một ít cửa hàng tương tự như thế, giá cũng tiện nghi hơn một chút, nhưng sinh ý của cửa hàng bọn họ vẫn tốt hơn.
Thẩm a bà ở lại trấn trên một khoảng thời gian, bà nghĩ đã khá lâu không về nhà, liền mang theo Thẩm Trì về thôn một chuyến.
Lục Lâm biết Thẩm a bà muốn về thôn, liền đưa xe lừa cho Thẩm a bà mượn dùng.
Thẩm a bà ở đây, cũng càng ngày càng thân thiết với Lục Lâm nên cũng không chối từ, nghĩ khi trở về, mang nhiều rau dưa ở thôn cho Lục Lâm.
Trấn trên hơi xa nông thôn, Lục Lâm lại hay bận rộn nên trực tiếp mua rau dưa ở chợ, trong mắt Thẩm a bà hành vi này thật lãng phí.
Thẩm a bà mang Thẩm Trì đi làm ruộng một tuần, mấy thôn dân nhìn thấy Thẩm a bà cùng Thẩm Trì trở lại, liền dính sát lại.
"Thẩm a bà, bà đã trở lại rồi, bà sẽ ở lại lâu sao?"
Thẩm a bà cười cười, nói: "Phải!"
"Thẩm a bà, bà và Thẩm Trì làm việc ở trấn trên không thấy về, bà ở lại trấn trên luôn sao?"
"Đúng vậy!
"Tiền thuê nhà ở trấn trên rất đắc, các ngươi ở lại đó không phải là rất phí sao."
"Nhà lão bản giàu có, có mấy phòng ở cho hạ nhân, đúng lúc ta cũng được phân cho một phòng, nhưng mà hiện tại đã không còn thừa phòng trống."
Thẩm a bà cười cười, trong viện chỉ có ba gian phòng ở cho hạ nhân, bà và cháu trai có thể được một gian, thật sự là không dễ dàng, chắc là Lục Lâm đã chiếu cố tổ tôn bọn họ.
Chuyện về nhà ở cũng là một vấn đề lớn, nữ công trong tiệm, đều ở khá gần cửa hàng, nếu ở xa thì phải đi khá lâu mới đến được.
"Hiện tại, mỗi ngày đều A Trì sống ở trấn trên, nên cũng coi như là người có trải qua việc đời."
Thẩm Trì xấu hổ cười cười, nói: "Bá mẫu cứ nói đùa."
"Sao lại là nói đùa, trước kia tiểu tử Trần Tiểu Thái có làm việc trong tiệm, gần đây lại không thấy, có phải là bị bán đi rồi hay không!" Một phụ nhân bụ bẫm tùy tiện hỏi.
Thẩm Trì bị lời nói của phụ nhân kia làm cho hoảng sợ, "Sao có thể?"
Phụ nhân kia xấu hổ cười cười, nói: "Ta nghe lão bà tử của Trần gia nói thế, lão bà tử kia còn nói Trần Tiểu Mễ ngăn không cho bà ta bán Trần Tiểu Thái, là vì y muốn để mình bán."
Thẩm Trì chớp chớp mắt, không thể tin trong thôn cư nhiên sẽ có lời đồn vớ vẫn như vậy được.
Rõ ràng Lục Lâm đưa Tiểu Thái qua trấn kế bên làm chưởng quầy, trong thôn lại có người cảm thấy Tiểu Thái bị bán.
"Thẩm a bà, ta nghe nói hình như nữ công trong tiệm đều do bà quản."
Thẩm a bà cười cười, nói: "Là ta quản, hình như là ý của lão bản."
"Thẩm a bà! Ta có thể vào tiệm làm không?"
Thẩm a bà có chút khó xử nói: "Chuyện này ta không làm chủ được đâu."
Tuy rằng phòng Lục Lâm cho bọn họ rất lớn, nhưng bọn họ lại không thể động vào chủ trạch, đó là địa bàn của Đại lão bản, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ cũng không thể vào. Đông sương phòng cùng tây sương phòng là chỗ ở của huynh đệ Trần gia, chỗ đó cũng không thể đi vào, thật ra ba gian phòng dành cho hạ nhân cũng còn chỗ cho mấy người nữa vào ở, nhưng phải được Lục Lâm cho phép.
Tuy rằng ba gian phòng hạ nhân rất rộng, nhưng gặp phải thời tiết đặc thù, sẽ có vài nữ công ngủ lại, nên cũng không còn trống bao nhiêu.
Thẩm a bà cùng Thẩm Trì trồng chút rau ở nông thôn, Thẩm a bà đang làm, thường có người đến hỏi xem là có thể đến cửa hàng làm việc được hay không.
Thấy Thẩm a bà không đồng ý, liền khó chịu rời đi.
Thẩm a bà bất đắc dĩ, xử lý qua loa đám cỏ dại trong ruộng rồi về trấn trên.
Lục Lâm nhìn Thẩm Trì, có chút kinh ngạc nói: "Người Trần gia nói, ta bán Trần Tiểu Thái?"
Thẩm Trì gật gật đầu, "Phải. Vậy mà cũng có người tin."
Thẩm Trì về thôn, nghe được không ít lời đồn đãi, có người suy đoán rằng: Lục Lâm sợ Trần Tiểu Thái sẽ cầm tiền của hắn và Trần Tiểu Mễ đi, nên mới bán Trần Tiểu Thái.
Lời đồn này cũng có chút liên qua tới Lục gia, Thang thị la hét ầm ĩ cả ngày, nói Lục Lâm là đồ ngu, kiếm tiền không cho người trong nhà chỉ biết tiện nghi cho một người ngoài như Trần Tiểu Thái.
Có người nghi Lục Lâm sợ Trần Tiểu Thái lấy hết tiền nên mới lén bán Trần Tiểu Thái.
Lục Lâm chống eo, nhịn không được gãi gãi tóc, cư nhiên có lời đồn như thế, chuyện này đúng là hố cha, Lục Lâm không khỏi cân nhắc, đưa Trần Tiểu Thái ra ngoài đã được một đoạn thời gian, để một đứa nhỏ ở bên ngoài lâu như vậy, cũng không thoả đáng.
"Ngươi đổi Vạn Thiết qua chỗ Tiểu Thái?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta tính đổi Vạn Thiết qua Liễu Trấn, bên này để Tiểu Thái quản."
Lâu rồi Trần Tiểu Mễ không gặp Tiểu Thái, nên cũng có chút tưởng nhớ.
Lục Lâm thở dài, đổi Tiểu Thái về cũng có chỗ xấu.
"Nếu Tiểu Thái làm chưởng quầy, chỉ sợ người Trần gia sẽ tới nháo." Lúc trước, Tiểu Thái chỉ là làm giúp, Trần gia còn không an phận được.
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Nếu bọn họ tới nháo thì đánh đi là được."
Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Cũng phải, để một đứa nhỏ ở bên ngoài cũng không quá yên tâm."
Thẩm a bà nhìn Thẩm Trì, nói: "A trì, tâm tình ngươi thực hảo a!"
Thẩm Trì có chút xấu hổ nói: "Lâm ca nói, sẽ đưa Tiểu Thái về."
Thẩm a bà có chút hoài nghi nói: "Đưa Tiểu Thái về? Vậy bên Liễu Trấn làm sao bây giờ a?"
Thẩm Trì chớp chớp mắt, nói: "Nghe huynh ấy nói, sẽ để Vạn chưởng quầy qua bên đó, Vạn chưởng quầy lớn tuổi hơn Tiểu Thái, tóm lại là lão thành hơn hắn."
Thẩm a bà có chút ngoài ý muốn nói: "Sao đột nhiên lại muốn đưa hắn về, hay là Tiểu Thái đã gây hoạ ở bên kia rồi." Ở trong mắt Thẩm a bà, Trần Tiểu Thái đúng là có bản lĩnh thật, nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ.
"Không gây hoạ, nhưng trước đó ta có nói với Lâm ca, trong thôn có người nói hắn bán Tiểu Thái, chắc là vì vậy, nên......" Thẩm Trì càng nói càng ấp úng.
Thẩm Trì vẫn luôn hy vọng Trần Tiểu Thái trở về, nhưng không nghĩ tới, khi y nói với Lục Lâm chuyện đó sẽ làm Lục Lâm đưa Tiểu Thái, y chỉ là muốn nói cho Lục Lâm sự thật mà thôi.
Qua mấy ngày, khi Lục Lâm chuyển hàng liền thuận tiện mang Vạn Thiết theo, đưa Trần Tiểu Thái về.
Trần Tiểu Mạch nhìn đến Trần Tiểu Thái liền tru lên một tiếng, nhào qua chỗ Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Thái ôm Tiểu Mạch vào lòng.
Lâu rồi hai huynh đệ không gặp mặt, Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Tiểu Thái liền có chút kích động.
Thẩm Trì đứng ở một bên, an an tĩnh tĩnh nhìn Trần Tiểu Thái, hai người mắt đối mắt, rồi song song đỏ mặt.
Lục Lâm nhìn thấy, hai mắt liền trợn trắng, thầm nghĩ: mấy tiểu quỷ ở thời đại này thật khó lường a, mới bây lớn mà đã yêu đương rồi.
Lục Lâm nghĩ nghĩ, lại cảm thấy sớm tìm thấy đối tượng cũng không tồi, hôn ước ở chỗ này, phải theo lệnh của cha mẹ và lời người mai mối, có vài đôi phu thê trước khi thành thân còn chưa từng gặp mặt, sau khi kết thân, nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cũng không thể không chắp vá mà sống.
Tuy rằng hôn nhân ở đây có rất nhiều bất tiện, nhưng tình trạng hòa li lại rất ít.
Ở một cái nơi mà ăn no còn là cả một vấn đề, thì chuyện hòa li đương nhiên sẽ không nằm trong phạm vi phải suy xét nhiều, hơn nữa, lễ giáo ở đây cực kỳ nghiêm, rất nhiều nữ nhân sống không hạnh phúc, nhưng cũng sẽ không đề cập tới hòa li.
Vạn Thiết bị điều đi, Trần Tiểu Thái liền nhậm chức chưởng quầy ở đây, Lục Lâm đem Thẩm Trì đuổi đến giúp đỡ.
Thẩm Trì vẫn luôn làm dây đeo, nhưng gần đây một ít dây đeo bình thường đã bị phỏng chế, giá của dây đeo giảm xuống, Lục Lâm cho Thẩm Trì đi theo Vạn Thiết học tính toán lúc nhàn hạ, trong khoảng thời gian này, Thẩm Trì đánh bàn tính đã rất thành thạo.
Lúc trước, Vạn Thiết là người hầu ký khế bán mình, nhưng người ngoài không biết lai lịch của Vạn Thiết, nên rất kiêng kỵ hắn.
Bây giờ trong tiệm đổi thành Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, trong tiệm thường xuyên sẽ xuất hiện vài thôn dân của Đại Thạch Thôn quanh co lòng vòng tới lôi kéo tình cảm.
Có đôi khi, trong tiệm tụ tập một đống người, không đến mua đồ vật, đều đến tán gẫu với Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, hầu hết mọi người đều rất quy củ, cũng có vài người chuyên đến cọ cọ túi, làm túi dơ hề hề.
Trần Tiểu Thái biết ứng phó với khách nhân, nhưng lại không có cách nào ứng phó với mấy tam cô lục dì này.
May mà người trong thôn ít khi đến trấn trên, nên không phải ngày nào trong tiệm cũng đông người như thế.
Cuộc sống nhà Trần Tiểu Mễ cũng càng ngày càng tốt.
"Trần Tiểu Thái còn nhỏ như vậy mà đánh bàn tính rất lưu loát!"
Trước kia, Trần Tiểu Thái nhỏ nhỏ gầy gầy nhìn không ra gì, hiện tại thoạt nhìn, hắn lớn lên cũng rất tuấn tú a, Trần Tiểu Thái giúp đỡ làm việc chắc cũng có lương. Một nhà Trần Tiểu Mễ đều làm việc ở trấn trên, hẳn là kiếm được không ít tiền.
Không ít người trong thôn đi họp chợ, đều thích đến cửa hàng Hoa Hạ nhìn một chút, cứ như vậy, lời đồn Trần Tiểu Thái tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có bản lĩnh liền truyền lưu trong thôn.
Trần lão thái thái nghe thôn dân khích lệ Trần Tiểu Thái, liền không cao hứng, lão thái thái thiên vị cả nhà lão đại, luôn cảm thấy nhà lão đại là có tiền đồ nhất, hẳn là sống tốt nhất, Trần Tiểu Mễ ở trấn trên hỗn không tồi, làm Trần lão thái thái hoảng hốt.
"Không nghĩ tới huynh đệ Trần Tiểu Mễ, lại có thể đứng vững gót chân ở trấn trên." Lí chính Trương Thành có chút ngoài ý muốn.
"Mấy ngày hôm trước, ta đến cửa hàng Hoa Hạ thấy sinh ý trong tiệm rất không tồi." Trương Tiến nói.
Trương Thành tràn đầy hâm mộ nói: "Trần Tiểu Mễ đúng là may mắn thật, cư nhiên có thể làm việc trong cửa hàng như vậy, người ở trong toà nhà phía sau cửa hàng, hình như đều do Lục Lâm an bài, nếu Lục Lâm có quyền lớn như vậy, có lẽ sau này người trong thôn chúng ta muốn đến trấn trên nghỉ chân, có thể đến tìm Lục Lâm."
Trương Tiến tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Cha, ngài nói bậy gì đó?" Đừng nói là tòa nhà kia không phải của Lục Lâm, cho dù là của Lục Lâm, cũng không nên làm phiền người ta như vậy.
Trương Thành thấy nhi tử phản bác mình, có chút khó chịu nói: "Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ cũng từ thôn này mà ra, giúp đỡ thôn dân một chút là việc nên làm, khách điếm ở trấn trên rất đắt a! Ta nghe nói, Thẩm a bà và Thẩm Trì độc chiếm một phòng, còn có một nhà sơn dân trên núi, hai đứa nhỏ cũng ở đó, một khi đã ở thì ở rất lâu."
Trương Tiến nhìn Trương Thành, rầu rĩ nói: "Cha, có phải là có ai nói với ngươi cái gì hay không, vô duyên cớ vô cớ đừng để đắc tội người ta!"
Trương Thành có chút xấu hổ nói: "Cha chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, bất quá, Lục Lâm cũng vậy, trong thôn có nhiều tú nương như vậy hắn không thuê lại đi thuê người thôn khác."
"Có phải là cô cô nói với ngươi cái gì hay không?" Trương Tiến có một cô cô có tay nghề thêu thùa, ngẫu nhiên sẽ đến trấn trên bán chút thêu phẩm, phụ giúp gia đình.
Cái cô cô này có tật xấu là thích chiếm tiện nghi.
Tức phụ của hắn cũng biết thêu thùa, khoảng thời gian trước, cô cô kia đến đây lấy thêu phẩm của vợ hắn nói là giúp nàng mang đến trấn trên bán, tức phụ nghĩ, cô cô biết cách bán, chắc là sẽ bán được với giá cao, liền đưa cho cô cô, kết quả, chỉ bán được chút tiền, ngay cả tiền vải vóc kim chỉ cũng không lấy lại được, cô cô hắn liền nói đại với vợ hắn là thêu phẩm ở trấn trên quá nhiều, nên ngã giá.
Vài lần sau, tức phụ cũng không tin cô cô nữa, theo hắn biết, cô cô đã lấy một số tiền lớn từ việc bán thêu phẩm cho biểu muội.
"Tay nghề của cô cô ngươi cũng đâu kém hơn Thẩm a bà, hơn nữa Thẩm a bà còn lớn tuổi." Trương Thành nói.
Trương Tiến rầu rĩ nói: "Cha, Lục Lâm thích mướn ai thì mướn, ngươi cũng đừng xen vào."
Vấn đề không phải là tay nghề, cô cô hắn cũng không tốt lành gì, theo hắn biết, vị trí Thẩm của bà rất quan trọng, lúc trước, hai nữ công của cửa hàng Hoa Hạ học được một chút liền đến làm cho lão bản khác, hình như đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với cửa hàng."
Hiện nay huynh đệ Trần gia sống không tồi, Trương Tiến cũng không muốn vì cô cô mà hắn đắc tội người ta.
___________
Sau thời gian dài lười chảy thây mị đã trở lại