Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 13

Dung Thanh Du nhìn vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa mỏi mắt trông chờ kia, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, nếu như anh thực sự không tìm được người thì em sẽ miễn cưỡng thu nhận anh.”

Lịch Mãnh nghe câu trả lời của cô xong mà tưởng chừng như vừa trúng giải lớn, vui mừng cười to: “Tốt quá, Thanh Du, em đúng là quá tốt luôn, sau này anh sẽ là người của em rồi, ha ha ha…”

Nếu không phải vì sợ Thanh Du mất hứng thì anh đã ôm cô, dùng hết sức nhấc lên xoay hai vòng rồi.

Dung Thanh Du không thèm để bộ dạng đắc ý vênh váo đó vào mắt: “Em bảo này doanh trưởng Lịch, em chỉ nói là nếu anh không tìm được người thì em mới nhận anh, nhưng mà theo em thấy nhân tài số một như doanh trưởng Lịch đây chắc chắn sẽ không thể không tìm được người thích hợp đâu nhỉ?”

Bỗng nhiên Lịch Mãnh nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói với cô: “Đồng chí Thanh Du, em nói đúng lắm, anh không tìm được người vừa ý đấy, nếu không cũng chẳng độc thân tới tận bây giờ, vì vậy nên em hãy miễn cưỡng nhận lấy anh đi.”

Dung Thanh Du chẳng để ý tới anh nữa, lái ngay câu chuyện sang hướng khác: “Anh Lịch, đoàn trưởng chưa tới sao?”

“Tới rồi, tới rồi mà, em nhìn thử xem, ở nhà cao tầng phía trước ấy.”

Dưới sự dẫn dắt của Lịch Mãnh, Dung Thanh Du đi theo anh lên tầng ba, gõ cửa phòng 301.

Bấy giờ là khi tan tầm, người mở cửa là vợ của đoàn trưởng, Quách Mai.

Quách Mai hơn 40 tuổi, vẻ ngoài thanh tú, tính cách dịu dàng, công tác ở khu hậu cần.

Bà ấy và đoàn trưởng Triệu Siêu Quần sinh được hai nam một nữ.

Con cả Triệu Chí Kiên sinh cùng năm với Lịch Mãnh, năm nay 25 tuổi, đi lính ở quân khu nơi khác.

Con trai thứ hai Triệu Chí Dũng, 22 tuổi, học tại đại học Nông Nghiệp ở thủ đô, năm nay tốt nghiệp.

Con gái út Triệu Đình Đình, 19 tuổi, vẫn ở cùng với cha mẹ, làm y tá của bệnh viện bên này.

Quách Mai vừa nhìn thấy Lịch Mãnh đứng ngoài cửa đã vui vẻ cười lớn.

Đợi đến khi bà ấy thấy Dung Thanh Du đứng cạnh Lịch Mãnh thì hai mắt không khỏi lóe sáng.

Trong lòng bà ấy không nhịn được hét thầm, đứa bé này trông xinh đẹp thật đấy!

Quách Mai và Lâm Văn Lan – mẹ của Lịch Mãnh là chị em tốt lớn lên cùng nhau.

Lịch Mãnh và con của Quách Mai lớn cùng nhau, tự nhiên mà thành người quen.

Hồi trước hai nhà bọn họ đã bắt đầu có ý định kết thân trong đầu rồi.

Chỉ tiếc Triệu Đình Đình và Lịch Mãnh đều không thích nhau, người hai nhà cũng vì vậy mà bỏ qua.

Lịch Mãnh cũng khá đẹp trai, biểu hiện luôn ưu tú và xuất sắc, tiền đồ tương lai chắc chắn rất xán lạn, đáng tiếc không thể trở thành con rể vàng của nhà mình, điều này làm Quách Mai tiếc hùi hụi trong lòng.

Nhưng mà mấy năm gần đây, bà ấy cũng không thấy Lịch Mãnh để ý cô nào.

Lâm Văn Lan thấy việc hai nhà kết thân là vô vọng nên thường sang nhờ bà ấy giới thiệu đối tượng cho Lịch Mãnh.

Lúc bà ấy tìm được người rồi thì Lịch Mãnh luôn nói mình không có thời gian, lúc nào cũng đang làm nhiệm vụ.

Bây giờ bà ấy lại nhìn thấy Lịch Mãnh dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến nhà mình, trực giác Quách Mai mách bảo, cuối cùng Lịch Mãnh cũng thông suốt rồi.

Với cái tính lạnh lùng cứng rắn của anh, giả như không phải là anh để ý con gái nhà người ta thì làm sao anh có thể tỏ ra dịu dàng dẫn cô đến nhà bọn họ như thế này được?

Quách Mai không nhịn được cười trêu chọc Lịch Mãnh: “Ai da, Tiểu Lịch Mãnh đấy hả, có phải hôm nay mặt trời mọc đằng Tây không, sao lại gặp được cháu đi cùng với cô gái xinh đẹp thế này, trông mặt mày hớn ha hớn hở ấy nhỉ, sắp có chuyện tốt rồi phải không con?”

Lịch Mãnh cười cười xấu hổ: “Dì Mai, dì đừng cười con, con giới thiệu với dì nhé, đây là đồng chí Dung Thanh Du.”

Anh giới thiệu với Dung Thanh Du: “Thanh Du, đây là vợ của đoàn trưởng, đồng chí Quách Mai, dì Mai với mẹ anh là bạn tốt, anh hay gọi là dì Mai, em cũng gọi dì đi!”

Quách Mai nghe anh nói như thế, trong lòng càng chắc rằng thằng nhóc này đã chấm cô bé rồi.

Dung Thanh Du cũng lễ phép nói to: “Chào dì Mai ạ!”

Quách Mai cũng cười với cô: “Đồng chí Thanh Du, chào con nhé, mừng con tới làm khách nhà dì, nhanh, mau ngồi đi con.”

Lịch Mãnh và Dung Thanh Du đồng thanh: “Con cảm ơn ạ.”

Hai người đi sau Quách Mai tiến vào phòng khách.

Đợi mọi người đã ngồi cả, Lịch Mãnh nói với Quách Mai: “Dì Mai này, hôm nay bọn con qua đây là vì có chuyện muốn nói với đoàn trưởng, không biết khi nào đoàn trưởng về ạ?”

Quách Mai cười trả lời: “Chắc một lát nữa ông ấy mới về, hai con cứ uống chén trà nói chuyện với dì đã.”

Trong lúc trò chuyện, Quách Mai cười hỏi Dung Thanh Du: “Đồng chí Dung này, con là người ở đâu?”

Dung Thanh Du cũng cười trả lời bà: “Nhà con ở gần đây thôi ạ, chỗ đại đội nhà họ Dung ở công xã Ôn Tuyền.”

Quách Mai khẽ à một tiếng: “Dì mới nghe tới chỗ đấy chứ chưa từng đến bao giờ, vậy con làm nghề gì?”

Dung Thanh Du: “Con vẫn đang cùng người trong nhà phụ trách đại đội trồng rau trái cây và nuôi thử thêm mấy con gia cầm nữa ạ.”

Quách Mai nghe cô nói làm nuôi trồng thì không khỏi kinh ngạc: “Con giỏi vậy sao? Con cũng tốt nghiệp đại học Nông Nghiệp à?”

Dung Thanh Du lắc đầu: “Không ạ, con chỉ tốt nghiệp trung học thôi, thỉnh thoảng mới có cơ hội học thêm mấy phương pháp nuôi trồng, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm ạ.”

“À…” Quách Mai như có điều suy nghĩ.

Dung Thanh Du nhìn sang Lịch Mãnh.

Trong nháy mắt, Lịch Mãnh hiểu ngay ý cô, lấy ra từ trong sọt cái loại hoa quả và cà chua, cải thìa, cười với Quách Mai: “Dì Mai này, mấy loại nước quả với cải thìa này là nhóm Thanh Du nghiên cứu ra đấy, dì ăn thử xem có ngon không?”

Anh không nói thẳng ra rằng Thanh Du muốn cung cấp cho quân khu của thôn, dù sao trước hết cũng phải để cho mọi người nếm thử mấy loại đồ ngon này đã, sau này mới dễ ăn nói với bọn họ.

Huống chi việc cung cấp hàng hóa cho quân khu không phải chuyện đơn giản.

Đầu tiên phải để hai vợ chồng nhà đoàn trưởng công nhận mấy sản phẩm này, sau đó phải khiến mọi người trong đoàn đồng ý mới được.

Cuối cùng là đến đại đội nhà họ Dung khảo sát thị trường, khảo sát nhân viên và việc cung cấp nước.

Đương nhiên sau khi thông qua điều tra và thử nghiệm, đại đội nhà họ Dung chính là con thuyền lớn của quân khu, có chỗ dựa vững chắc rồi thì tha hồ xuôi gió theo nước kiếm thật nhiều tiền.

Quách Mai thấy Lịch Mãnh lấy ra mấy loại nước quả, tất cả đều mọng nước, phát ra hương quả đậm đà, nhìn cực kì mới mẻ, làm người ta rất muốn uống thử.

Ngay cả cải xanh cũng xanh như ngọc, từng cây từng cây đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Quách Mai khen ngợi hết lời: “Mấy loại nước quả với rau này không giống mấy loại hoa quả bình thường đúng không, Tiểu Lịch Mãnh, đồng chí Thanh Du, dì thử nếm một tí nhé?”

Lịch Mãnh cười bảo: “Dì Mai, vốn dĩ mấy cái này Thanh Du mang tặng cho con, con ăn thấy cực kỳ ngon, đồ tốt phải chia sẻ với dì Mai chứ, nên con mang một ít sang cho dì nếm thử, dì ăn xem có ngon hay không ạ?”

“Được, đợi dì đi rửa rồi nếm thử nhé.”

Quách Mai cười cười đứng dậy, mang ra một cái đĩa, đặt đào lên rồi đi vào bếp rửa, sau đó mới ăn.

Bà ấy cầm một miếng đào hồng hồng, đưa vào miệng cắn nhẹ một miếng, miệng nháy mắt cảm nhận được vị nước quả trong vắt, thấm vào từng thớ ruột gan.

Mùi vị này… Đúng là ngon đến mức bà ấy không tài nào miêu tả được!

Trái cây như có ma lực làm bà ấy không khống chế nổi, ăn hết quả này tới quả khác.

Mãi cho đến khi hết sạch đĩa đào, Quách Mai mới giật mình, có hai đứa nhỏ ngồi đây mà bà ấy lại ăn hết cả rồi.

Bà ấy ngại ngùng nhìn Lịch Mãnh và Thanh Du, nói: “Đào này ngon quá, dì ăn quên trời quên đất, xấu hổ, đúng là xấu hổ.”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng cười sang sảng: “A Mai, ăn cái gì mà ngon thế hả, làm cho bà ăn quên mình luôn thế?”

Lịch Mãnh đánh mắt sang Thanh Du, dùng khẩu hình nói với cô: “Đoàn trưởng về rồi đấy!”

Bình Luận (0)
Comment