Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 14

Hai người vội vàng đứng lên.

Lịch Mãnh chào Triệu Siêu Quần một cái: “Chào đoàn trưởng!”

Triệu Siêu Quần nói giọng điềm đạm xua tay với anh: “Ngồi đi, ngồi đi.”

Ông ấy nhìn sang Dung Thanh Du, cười hỏi Lịch Mãnh: “Tiểu Mãnh, vị đồng chí này là…”

Lịch Mãnh giới thiệu cho ông ấy: “Đoàn trưởng, vị này là đồng chí Dung Thanh Du, là một người rất giỏi trồng trọt. Hôm nay đúng lúc con ra ngoài nên mang theo trái cây rau quả mà cô ấy trồng cho chú và dì Mai nếm thử một chút.”

“À, vậy sao?” Triệu Siêu Quần vui cười hớn hở: “Có phải là mấy thứ dì Mai nói ăn ngon đến độ không kiềm lại được không?”

Quách Mai bên cạnh tiếp lời, cười nói với ông chồng nhà mình: “Lão Triệu, vừa nãy em ăn không kiềm được luôn đấy, là do mấy quả đào đồng chí Thanh Du mang đến thực sự quá ngon, em không nhịn được, một hơi ăn sạch hết cả.”

“Thật sao?” Triệu Siêu Quần có chút bất ngờ.

Nhưng ông ấy hiểu rõ vợ mình, trước mặt người ngoài, bà ấy luôn duy trì dáng vẻ đoan trang đúng mực, ít khi thấy bà ấy thất thố.

Trái đào này ngon miệng đến mức nào mới có thể khiến người vợ luôn dè dặt chừng mực và hai tên tiểu bối trước mặt cũng mất kiểm soát vậy chứ?

Quách Mai lại cầm lấy cái đĩa rồi đặt một ít chà là và hai quả táo lên, rửa sạch rồi mới đưa cho ông ấy: “Đây, anh cũng nếm thử xem có ngon không.”

Triệu Siêu Quần cầm quả chà là to như quả trứng gà lên nhìn một chút.

Ông ấy hơi kinh ngạc nói với Dung Thanh Du: “Quả chà là này to thật đấy, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy quả chà là nào lớn vậy cả, đồng chí Thanh Du, đây là cũng là sản phẩm mới do cô trồng ra sao?”

Dung Thanh Du gật đầu cười: “Đúng vậy, mong đoàn trưởng Triệu ăn xong rồi hãy bày tỏ ý kiến của ngài một chút, bọn cháu sẽ cải thiện thật tốt.”

“Vậy chú thử một chút.” Nói xong, Triệu Siêu Quần há miệng cắn quả chà là.

Khoan hãy nói, vừa cắn xuống một cái, thật sự rất dai giòn, mùi vị cũng rất ổn.

Rất nhanh, ông ấy cảm thấy cả khoang miệng mình tràn ngập hương vị thanh thanh của quả chà là, tuột xuống theo nơi cổ họng, cảm giác cả người cũng thư thái hơn.

Ông ấy giơ ngón tay cái với Dung Thanh Du, tán thưởng nói: “Ngon! Không tệ! Chà là này không chỉ ngon mà còn vừa giòn vừa ngọt, lại thanh thanh, mùi vị cực kỳ tuyệt vời.”

Dung Thanh Du lại nói thêm: “Chà là không chỉ có vị ngon, ăn nhiều còn giúp bổ sung ích khí, bổ máu an thần, rất tốt cho sức khỏe.”

“Không chỉ có quả chà là này, con còn trồng táo, cà chua, cải xanh, độ dinh dưỡng cao hơn rất nhiều so với những cây cùng loại. Nếu đoàn trưởng Triệu không tin thì ngài có thể mang đến đơn vị cơ quan kiểm tra thử một chút.”

“Hả?” Sau khi Triệu Siêu Quần sửng sốt đôi chút, trong nháy mắt ông ấy hiểu ra: “Hóa ra hôm nay hai người tới đây còn có dụng ý khác!”

Nếu Triệu Siêu Quần đã khám phá được ý đồ cô và Lịch Mãnh đến làm khách thì Dung Thanh Du cũng sẽ không giấu diếm nữa.

Cô ung dung nói: “Đoàn trưởng Triệu, không giấu gì mọi người, hôm nay cháu đặc biệt đến đây để đưa những hoa quả rau cải này sang cho mọi người thưởng thức, nguyên do là vì cháu muốn trồng ra những sản phẩm thật tốt, tìm được nguồn tiêu thụ ổn định.”

“Ngoài ra, cháu cũng muốn tìm cách để các thành viên trong đại đội tụi cháu cùng nhau phát triển nông nghiệp và chăn nuôi. Mọi người cùng có con đường làm giàu, để các thành viên mau chóng có được cuộc sống tốt hơn.”

Triệu Siêu Quần nghe xong lời cô nói, không khỏi cảm thấy kính nể: “Đồng chí Thanh Du tuổi còn nhỏ nhưng lại ôm chí lớn, có tầm nhìn xa, biết suy nghĩ dùng kỹ thuật của mình để mưu cầu hạnh phúc cho người dân, không tệ, rất tốt.”

Nhưng sau đó, ông ấy lại nghiêm mặt nói với cô: “Đồng chí Thanh Du, mặc dù chú rất thích năng lực cá nhân cũng như phẩm cách của cháu, nhưng thực phẩm quân khu luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, những hàng mẫu này chú nhận lấy trước. Nếu không có vấn đề gì thì chú sẽ phái người đi kiểm tra, đến lúc đó sẽ nói kết quả cho cháu.”

Dung Thanh Du không ngờ Triệu Siêu Quần sẽ sảng khoái quyết định chuyện này như vậy.

Cô nhất thời cảm kích nói: “Đoàn trưởng Triệu, cảm ơn ngài, dù chuyện này có thành hay không cháu cũng xin cảm ơn ngài và dì Mai đã cho thôn chúng cháu một cơ hội thế này, cảm ơn ạ!”

Lịch Mãnh thấy đã nói xong chuyện chính, đoàn trưởng và dì Mai còn muốn đi ăn cơm, anh với Dung Thanh Du bốn mắt nhìn nhau rồi đứng dậy tạm biệt: “Đoàn trưởng, dì Mai, bọn cháu trở về trước, có tin tức gì hai người nói với cháu một tiếng.”

Triệu Siêu Quần cũng không giữ bọn họ lại nữa: “Được, hai đứa đi trước đi, có gì chú sẽ tìm hai đứa.”

“Tụi cháu đi đây, đoàn trưởng, dì Mai, hẹn gặp lại!”

Lịch Mãnh và Dung Thanh Du vẫy tay với bọn họ.

Đang lúc chuẩn bị rời đi, Quách Mai lại gọi bọn họ lại: “Tiểu Mãnh, Thanh Du, hai đứa chờ một chút.”

Lịch Mãnh và Thanh Du dừng bước.

Quách Mai nhanh chóng lấy một lon sữa lúa mạch, hai hũ đào vàng, còn có một bịch bánh quy ra khỏi ngăn kéo, gói vào một cái túi lưới rồi đưa cho Dung Thanh Du.

Bà ấy chân thành nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, dì cảm ơn con đã mang trái cây và rau quả đến đây, bọn dì cực kỳ thích, đây coi như quà đáp lễ của bọn dì, dì rất hoan nghênh con và Lịch Mãnh lần sau đến làm khách.”

Dung Thanh Du không nhận, cô đẩy về: “Dì Mai, không cần đâu, dì khách sáo quá rồi.”

Quách Mai lại đẩy sang cho cô: “Cầm đi!”

Lịch Mãnh thấy hai người các cô đẩy tới đẩy lui nên bèn nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, đây là tấm lòng thành của dì Mai, em hãy nhận đi, có qua có lại là ân huệ, cũng bớt việc người khác nói ra nói vào, bảo chúng ta tặng quà cáp gì cho đoàn trưởng.”

Quách Mai cười nói: “Không sai, Lịch Mãnh nói đúng, chúng ta không thể để người khác đồn bậy được.”

Nghe bọn họ đều nói vậy, Dung Thanh Du đành phải nhận lấy: “Vậy con cảm ơn dì Mai, lần sau đến con mang thêm trái cây khác cho hai người.”

Quách Mai cười ha ha nói: “Được được được, vậy dì sẽ chờ ăn, dì tiễn hai con ra ngoài.”

Lịch Mãnh vội vàng ngăn lại: “Dì Mai, dì dừng bước, chúng ta đều là người mình, lại còn là vãn bối, dì không cần khách khí với tụi con như vậy đâu.”

Quách Mai không khách khí với anh nữa: “Vậy dì không tiễn nữa, lát dì điện cho mẹ con, trò chuyện đàng hoàng với bà ấy, kẻo bà ấy lo lắng cả ngày lẫn đêm cho con.”

Lịch Mãnh dặn dò nói: “Dì Mai, con vẫn còn đang chờ Thanh Du đồng ý làm người yêu của con, lúc nói chuyện với mẹ con, dì có thể từ tốn một chút, đừng nói quá không.”

Quách Mai thấy dáng vẻ lo lắng của anh, không khỏi cười nói: “Được được được, dì không nói nhiều với mẹ của con, chỉ nói con có người trong lòng, bảo bà ấy đừng lo lắng, được không?”

“Cái này thì được.”

Lịch Mãnh cười toe toét một tiếng, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trông rực rỡ như ánh mặt trời.

Hai người ra khỏi nhà của đoàn trưởng Triệu, Dung Thanh Du nói với Lịch Mãnh: “Anh Lịch, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, em không quấy rầy anh nữa, nếu anh rảnh thì có thể đến nhà em làm khách, em làm đồ ăn ngon cho anh.”

Lịch Mãnh nghe thấy cô mời anh đến làm khách, lập tức nói: “Thanh Du, đúng lúc ngày mai em được nghỉ, có thể đi tìm em không?”

Ngày mai là chủ nhật, anh nói được nghỉ ngơi, Thanh Du cũng không nghĩ nhiều, cười đáp lại: “Được chứ, chỉ cần anh rảnh thì cứ đến, thuận tiện ghé thăm ruộng thử nghiệm của chúng ta.”

“Được, vậy ngày mai anh sẽ qua.”

Lịch Mãnh nghĩ trong đầu, dù ngày mai không rảnh đi nữa thì anh cũng sẽ nghĩ cách để trống lịch.

Lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài quân khu, Dung Thanh Du lại hỏi anh: “Anh Lịch, có lẽ trong khoảng thời gian này anh không làm nhiệm vụ nữa đúng không?”

Lịch Mãnh trả lời: “Tạm thời không nhận nhiệm vụ nữa, nhưng nếu có nhận nhiệm vụ thì tụi anh phải lên đường ngay. Đúng rồi, anh đem theo điện thoại ở phòng làm việc của anh, còn điện thoại ở phòng làm việc của đoàn trưởng để lại cho em, nếu em có việc gấp thì có thể gọi điện tìm anh.”

“Được.” Dung Thanh Du nói: “Nhưng mà em không muốn gọi điện sợ làm phiền anh.”

Lịch Mãnh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như chứa đầy sao: “Anh hy vọng em gọi điện cho anh nhiều hơn, dù nói mấy câu thôi cũng được, hoặc là, có thời gian thì em cũng có thể đến tìm anh. Anh có thời gian cũng sẽ đến tìm em, chúng ta cùng ra ngoài đi xem chiếu bóng, đi dạo phố một chút, em thấy sao?”

Ánh mắt anh đầy ngóng trông nhìn cô, hy vọng cô đồng ý nhanh một chút.

Nhưng Dung Thanh Du không muốn đồng ý với anh nhanh như vậy, cô cố ý chọc tức anh: “Em cảm thấy không ổn lắm, lỡ như trì hoãn việc anh tìm bạn gái thì sao đây?”

“Trong lòng anh nhận định em là bạn gái của mình từ lâu rồi!”

Lịch Mãnh chặn trước mặt cô, vẻ mặt đầy thành khẩn nói với cô: “Thanh Du, anh đảm bảo, anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi thương em, vĩnh viễn không phụ lòng em! Hãy tin anh!”

Dung Thanh Du đã nhìn thấy tương lai phía trước, sao có thể không tin anh được?

Cô nghĩ ngợi một chút, cũng nghiêm túc trả lời anh: “Anh Lịch, đương nhiên em tin tưởng anh, chuyện này tốt hay không, chúng ta cứ thử xem xem, lỡ như thật sự có chỗ không ổn thì anh cũng đừng trách em.”

Lịch Mãnh lập tức tỏ thái độ: “Nếu như có chỗ không ổn, vậy thì nhất định là do anh chưa đủ tốt, sao anh lại trách em được.”

Bình Luận (0)
Comment