Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 17

Lâm Văn Lan lại nói với ông ấy chuyện ngày mai bà muốn đi đến đại đội Dung Gia để thăm Dung Thanh Du cùng Lịch Tiệp và Lịch Mãnh.

Lịch Chấn Quốc nghĩ ngợi rồi nói với bà: “Ngày mai là cuối tuần, hình như tôi cũng rảnh, hay là tôi đi chung với các bà đến bên đó xem thử nhé?”

Trong lòng Lâm Văn Lan vui mừng: “Được chứ, vậy chúng ta cùng đi.”

Có chồng nhà mình đi cùng thì bà càng có thêm niềm tin và cảm giác an toàn.

Ngày hôm sau.

Nhóm người đi đại đội Dung Gia của bọn họ bao gồm Lịch Mãnh, Lâm Văn Lan, Lịch Chấn Quốc, Lịch Tiệp, còn có cả đoàn trưởng Triệu Siêu Quần và vợ Quách Mai.

Lịch Mãnh vừa nghe nói bố mẹ cũng muốn đi nên đã nhanh chóng tìm được hai bình Mao Đài từ chỗ của đoàn trưởng Triệu Siêu Quần, hai điếu thuốc lá và hai hộp lá trà.

Anh còn bảo bên hậu cần mua về giúp anh một chiếc chân giò lớn, hai bình sữa mạch nha, bốn lọ hoa quả và thịt đóng hộp.

Những thứ này gom lại với nhau trở thành hai túi quà lớn, nhìn cũng đủ rồi.

Triệu Siêu Quần thấy Lịch Mãnh chuẩn bị nhiều quà như vậy, ông ấy còn nói trêu Lịch Mãnh: “Được lắm Tiểu Mãnh, hôm nay cậu định tới cửa cầu hôn hả? Tặng nhiều đồ như vậy.”

Lịch Mãnh cười cười: “Những thứ này chỉ là một chút tấm lòng của con khi lần đầu tiên đến nhà Thanh Du mà thôi, nếu như là cầu hôn thật, chắc chắn con phải chuẩn bị quà linh đình hơn chỗ này nhiều.”

Triệu Siêu Quần cười chỉ cho anh: “Thằng nhóc cậu thật đúng là hào phóng đấy, không tệ, hào phóng chút mới tốt, có thể nhận được sự yêu thích của phụ huynh nhà gái.”

Lịch Mãnh cười hề hề: “Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi.”

Nhân viên bảo vệ của Lịch Chấn Quốc lái một chiếc xe Jeep chở Lâm Văn Lan và Lịch Tiệp tới đơn vị của Lịch Mãnh trước để tụ họp với mấy người bọn họ.

Triệu Siêu Quần cũng để nhân viên bảo vệ lái một chiếc xe Jeep chở ông ấy, vợ Quách Mai và cả Lịch Mãnh để cùng nhau đi nhanh về phía thôn Dung Gia.

Đại đội Dung Gia.

Hôm qua sau khi trở về từ quân khu, Dung Thanh Du nói với bố Dung Học Uyên và bác cả Dung Học Xương rằng chắc là bên quân khu còn phải khảo sát và cử người đến điều tra rồi mới có thể quyết định chuyện có thu mua rau quả trái cây hay không.

Tuy rằng trong lòng Dung Học Xương và Dung Học Uyên có chút tiếc nuối nhưng cũng bày tỏ có thể hiểu được.

Dù sao quân khu cũng không phải là nơi bình thường, nghiêm ngặt một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Sau khi ba người bàn bạc với nhau thì quyết định bán rau xanh theo giá cả bình thường cho cửa hàng thực phẩm phụ trước, coi như là bán rẻ đi, trước hết gây được danh tiếng rau quả trái cây khỏe mạnh ăn ngon cho đại đội Dung Gia đã.

Sáng sớm hôm nay, Dung Thanh Du và ba người lớn, ngoài ra còn có mấy người của nhà bác cả đã dậy sớm hái rau xanh.

Dung Thanh Du cũng không để cho bọn họ hái nhiều, cũng chỉ hái năm cái sọt lớn, khoảng hai trăm cân rau xanh, để bác cả cử người đưa đến cửa hàng thực phẩm phụ bên kia thăm dò nông sâu trước.

Ruộng trồng trọt thí nghiệm của bọn họ chỉ trồng tổng cộng một mẫu rau xanh, sản lượng ước chừng khoảng bốn ngàn ki-lô-gam.

Nếu như thật sự bán mạnh tay thì chút ít như vậy còn không đủ cho cửa hàng thực phẩm phụ bán trong vòng một ngày.

Thập niên sáu mươi, tư nhân không được phép trồng trọt và chăn nuôi quy mô lớn, công xã và đại đội tập thể cũng không có mấy ai dám đi đầu, chỉ dựa vào nguồn cung từ một ít nông trường thuộc sở hữu nhà nước, do đó mới dẫn đến việc vật tư trên thị trường cực kỳ thiếu thốn.

Việc Dung Thanh Du đề xuất lấy danh nghĩa đại đội tập thể để làm nông trường và trại chăn nuôi, xem như là kế hoạch phát triển khá đi đầu.

Dung Thanh Du cũng tin rằng một khi rau quả khỏe mạnh lại ăn ngon của đại đội Dung Gia được đưa ra thị trường, chắc chắn sẽ được mọi người tranh cướp.

Nếu như bên phía quân khu còn phải đi theo trình tự thì bọn họ chỉ có thể bán cho cửa hàng thực phẩm phụ trước, cũng không thể để những rau xanh này nát ở trong đất được.

Hái xong rau xanh tươi ngon mọng nước, sắc trời cũng vừa sáng.

Dung Học Xương định tự lái xe bò đi giao hàng cho cửa hàng thực phẩm phụ.

Dung Thanh Du bảo anh cả Dung Thanh Huy nhà mình đi chung với bác cả, cũng tiện cho việc phối hợp với nhau.

Vừa mới đưa bác cả và anh cả đi, Dung Thanh Du đã nghe thấy loa phóng thanh của đại đội đang gọi cô đi qua văn phòng đại đội nghe điện thoại.

Dung Thanh Du vội vàng chạy chậm đi qua đó.

Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, Dung Thanh Du mới nhấc máy nghe, là Lịch Mãnh, trước khi xuất phát anh gọi tới cho cô.

“Thanh Du, anh nói với em một tiếng, hôm nay không chỉ mỗi anh đến nhà em, mà còn có đoàn trưởng và dì Mai, bố mẹ anh và Lịch Tiệp cũng đi cùng.”

Dung Thanh Du có chút bất ngờ: “Hả, bọn họ đều muốn tới à? Tại sao lại đột ngột như vậy?”

Lịch Mãnh cười giải thích với cô: “Hôm qua dì Mai gọi điện thoại cho mẹ anh, nói chuyện hai chúng ta, dì Mai còn khen em nhiều lần, hai người biết anh chuẩn bị đi qua tìm em nên bèn hẹn nhau đến xem khu vực trồng rau quả trái cây của nhà em.”

“Bố anh và đoàn trưởng biết hai người đó muốn đi, đoàn trưởng cũng có ý đến khảo sát khu vực gieo trồng của nhà em, thế nên mọi người mới hẹn nhau đi chung.”

“Thanh Du, các em chuẩn bị trước một chút, nếu như hôm nay rau quả trái cây của bên em có thể chinh phục được mấy người bọn họ, đoán chừng việc sau này cung cấp rau quả trái cây cho quân khu sẽ không có vấn đề gì.”

Dung Thanh Du cười trả lời anh: “Được, em biết rồi, em sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Lịch Mãnh nghe giọng nói trong trẻo mềm mại của cô, nghĩ đến chuyện lát nữa là có thể nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi rung động: “Được, vậy lát nữa chúng ta gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Dung Thanh Du cũng vội về nhà nói với mẹ của cô và chị dâu chuyện đoàn cán bộ quân khu và người nhà sắp đến thôn thị sát, sẽ do nhà cô tiếp đón.

Dung Thanh Du còn nói, trong đó có bạn học cấp ba của cô là Lịch Tiệp, còn có anh cả và bố mẹ của cô ấy, và cả đoàn trưởng cùng phu nhân đoàn trưởng.

Trước đây Lịch Tiệp cũng từng đến nhà họ Dung chơi, Tống Huệ Trân và chị dâu cũng biết cô ấy.

Mẹ và chị dâu cũng từng nghe Dung Thanh Du nói về bối cảnh của nhà họ Lịch, biết gia thế nhà bọn họ vô cùng ghê gớm, ông cụ nhà họ Lịch và bố Lịch đều có quyền cao chức trọng.

Dung Thanh Du cũng lấy lá trà từ trong Tiên phủ tùy thân ra, chuẩn bị chiêu đãi bọn họ.

Hôm qua cô đã tưới nước Linh Tuyền cho rau quả trái cây ở vườn sau, lại thực hiện pháp thuật hệ Mộc, trực tiếp thúc chín hết toàn bộ những cây rau xanh và trái cây kia.

Chờ khi bọn họ đến thị sát, trước hết có thể dẫn bọn họ đi xem vườn sau nhà cô, sau đó mới dẫn bọn họ đi thăm ruộng trồng trọt thí nghiệm.

Chín giờ sáng, Lịch Mãnh dẫn theo một đám người, cuối cùng cũng tới đại đội Dung Gia.

Hai chiếc xe Jeep đi thẳng đến cửa chính nhà họ Dung mới dừng lại.

Lâm Văn Lan nhìn thấy con đường rộng rãi thẳng tắp này còn có chút ngạc nhiên: “Đường trong thôn này được sửa sang rất tốt đấy nhỉ!”

Bình Luận (0)
Comment