Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 18

Lịch Mãnh vừa xuống xe đã nghe thấy mẹ mình đứng đó cảm khái. Anh đi đến, giải thích với bà: “Mẹ, cụ tổ nhà họ Dung đã xây dựng con đường này, có thể dẫn lối đến tận nhà cụ họ Dung và thôn làng.”

Lâm Văn Lan ngước mắt nhìn viên gạch ngói cổ màu xanh lam trước mặt, rất có khí phái của thế gia vọng tộc như nhà họ Dung, bà thuận miệng khen: “Cụ tổ nhà họ Dung đó thật lợi hại.”

Trong lòng bà vẫn đang suy nghĩ dù gì nhà họ Dung cũng xuất thân tư sản, dù tất cả các tài sản bề nổi đều đã tặng cho bên ngoài hết nhưng nội tình bên trong gia tộc này, ắt hẳn vẫn còn gì đó.

Khi tất cả mọi người xuống chiếc xe Jeep, Dung Thanh Du và mẹ cô Tống Huệ Trân, còn có hai người chị dâu, anh hai và anh ba cùng ra đón.

Lịch Mãnh vội vàng xách hai túi quà, cười cười đi về phía trước.

Anh chào hỏi với Dung Thanh Du: “Thanh Du, bọn anh tới rồi.”

Dung Thanh Du gật đầu mỉm cười với anh: “Hoan nghênh đến chơi, anh Lịch, anh giới thiệu khách cho nhà em đi!”

“Được!”

Lịch Mãnh cười, giới thiệu cho Dung Thanh Du và người nhà của cô: “Bác gái, Thanh Du, con giới thiệu với mọi người một chút, vị này là đoàn trưởng của bọn con đồng chí Triệu Siêu Quần, vị này là phu nhân đoàn trưởng đồng chí Quách Mai.”

“Hai vị này là bố mẹ của con, đồng chí Lịch Chấn Quốc, đồng chí Lâm Văn Lan.”

“Đây là em gái con Lịch Tiệp, nó là bạn học cấp ba của Thanh Du, chắc hẳn mọi người đều biết chứ?”

Dung Thanh Du cười rồi chào hỏi bọn họ: “Chào đoàn trưởng Triệu, chào dì Mai, chú dì, chào mọi người, Tiểu Tiệp, chào cậu.”

Triệu Siêu Quần và Quách Mai đều cười đáp lại cô: “Đồng chí Thanh Du, chào cháu, chúng ta đột ngột qua đây quấy rầy, cháu sẽ không không hoan nghênh chứ?”

Dung Thanh Du cười trả lời: “Chắc chắn là không thể rồi, cháu cực kỳ hoan nghênh.”

Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan thì để ý đến đối tượng của con trai mình.

Lịch Chấn Quốc không để tâm đến quan hệ gia đình quá nhiều, đầu tiên ông thấy ngoại hình cô ưa nhìn, cử chỉ cũng tự nhiên hòa nhã nên rất hài lòng.

Lúc Dung Thanh Du chào hỏi bọn họ, Lịch Chấn Quốc cũng cười gật đầu với cô một cái.

Ánh mắt mà Lâm Văn Lan nhìn Dung Thanh Du mang theo mấy phần suy xét và bắt bẻ.

Nhưng bà có bắt bẻ thế nào đi nữa cũng không moi ra chút lông nào trên người Dung Thanh Du được, không khỏi có chút nhụt chí.

Xem ra người con dâu này, bà nhất định phải chấp thuận rồi.

Tâm trạng của Dung Thanh Du rất thản nhiên, đương nhiên lúc này cô không đoán xem trong lòng Lâm Văn Lan đang nghĩ gì, có ý kiến gì với cô không.

Sau khi chào hỏi bọn họ xong, Dung Thanh Du cũng giới thiệu với Lịch Mãnh và đoàn người đoàn trưởng Triệu: “Con cũng giới thiệu với mọi người một chút, đây là mẹ con, đồng chí Tống Huệ Trân.”

“Vị này là chị dâu cả của con, đồng chí Diệp Phương.”

“Đây là anh hai của con, đồng chí Dung Thanh Viễn, đây là chị dâu hai, đồng chí La Tố Lan.”

“Người này là anh ba của con, đồng chí Dung Thanh Dương.”

Triệu Siêu Quần và Quách Mai, Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan tiến đến một bước để bắt tay với từng người bọn họ.

Vì để tạo ấn tượng tốt với người nhà của vợ tương lai, Lịch Mãnh cũng ngọt miệng gọi bọn họ: “Chào bác gái ạ! Chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, anh ba, chào mọi người!”

Dung Thanh Du còn chưa nói với người nhà rằng cô đã đồng ý với Lịch Mãnh sẽ thử quen anh.

Vậy nên lúc này Tống Huệ Trân và những người khác của nhà họ Dung nghe thấy Lịch Mãnh gọi vậy thì thấy có cảm giác không đúng lắm.

Nhưng lúc này Quách Mai đã cười cười tiến gần đến Tống Huệ Trân: “Mẹ Thanh Du à, thật xin lỗi, chúng tôi lỗ mãng đến đây, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi.”

Tống Huệ Trân dịu dàng cười nói: “Không có không có, mọi người đều là khách quý, tôi hoan nghênh còn không kịp, sao lại phiền toái chứ. Đồng chí Quách, còn có các vị khách quý, mời mọi người mau vào trong ngồi, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện.”

Lúc Tống Huệ Trân nói chuyện với Quách Mai, Lịch Tiệp cũng hoạt bát nháy mắt với Dung Thanh Du một cái.

Chờ bọn họ đi vào đại viện nhà họ Dung, Lịch Tiệp nhanh chóng đi đến bên cạnh Dung Thanh Du, khoác lấy cánh tay của cô rồi cười nói: “Thanh Du, cậu không ngờ đúng không? Hôm nay mình cũng đến.”

Dung Thanh Du cười nói: “Tới thì tới thôi, nhà mình cũng không thiếu một đôi đũa cho cậu, sau này cậu không bận gì thì có thể sang đây chơi nhiều hơn, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn nhà mình sẽ không dọn về thành phố đâu.”

Lịch Tiệp có chút kinh ngạc, cô ấy còn tưởng rằng cả nhà Dung Thanh Du chỉ tạm thời hồi hương thôi chứ.

Lịch Tiệp nhỏ giọng hỏi cô: “Thanh Du, sao nhà các cậu lại đột nhiên muốn dọn về quê ở vậy? Ở trong thành tốt biết bao mà, có biết bao nhiêu người muốn chen vào Kinh thành, mà các cậu hay rồi, đi ngược đường lại.”

Dung Thanh Du cười giải thích với cô ấy: “Nhà bọn mình chuẩn bị xây dựng khu trồng trọt thí nghiệm và khu nuôi dưỡng thí nghiệm, muốn trợ giúp thôn dân nhà họ Dung cùng nhau phát triển làm giàu.”

Lịch Tiệp bội phục nói: “Mình cũng nghe dì Mai nói rồi, nói thật, Thanh Du à, mình quả thật rất bội phục các cậu, buông bỏ những ngày tháng tốt đẹp trong thành để chạy về quê làm những việc này. Người nhà các cậu rất có tính giác ngộ, cũng rất có tư tưởng, còn có tinh thần đóng góp nữa.”

Dung Thanh Du khẽ cười thành tiếng: “Cậu khen ngợi nhà mình quá rồi, nhà mình nào có cao thượng như vậy, chỉ là muốn một cuộc sống bình yên thôi.”

Lúc đang nói chuyện, các cô đã theo mọi người bước chân vào phòng khách.

Tống Huệ Trân nhiệt tình mời bọn họ: “Mời các vị ngồi!”

Diệp Phương và La Tố Lan một người bận bịu chuẩn bị trái cây, một người khác phụ trách pha trà.

Những thứ nước trà và hoa quả này đều rất tươi mới, mới hái ở hậu viện sáng nay.

Sáng nay lúc các cô đi ra hậu viện, sau khi thấy rau củ và trái cây đột nhiên chín trong một đêm, các cô bị dọa sợ vội vàng gọi người nhà sang đây xem.

Sau đó Dung Thanh Du giải thích cho các cô ấy một chút, cô đã dùng bí pháp trồng trọt nên lúc này rau quả trong hậu viện mới chín ngay trong đêm như vậy.

Lúc này Diệp Phương và La Tố Lan mới biết hóa ra cô em chồng của mình còn có bản lĩnh giỏi như vậy, còn có cách thần tiên đến thế, có thể thúc chín rau quả trái cây trong một đêm.

Sau khi người trong nhà ăn những loại rau quả trái cây này, bọn họ nếm được mùi vị quen thuộc đó, trong nháy mắt lập tức hiểu ra, trước đây những loại rau quả mà Dung Thanh Du mang về tuy nói là mua bên ngoài nhưng thực chất tất cả đều do cô dùng bí pháp trồng trọt để trồng ra.

Hôm nay những món điểm tâm đãi khách này đều dùng nguyên liệu của Dung Thanh Du trồng.

Trái cây hái ở sau hậu viện, lá trà cũng hái từ chỗ của Dung Thanh Du.

Lá trà này khi nghiền ra để pha vừa thơm lại vừa tinh túy, vị ngọt đọng lại trong miệng, tinh thần được tăng lên gấp trăm lần, giống như trà thần vậy.

Vào lúc này Triệu Siêu Quần và Quách Mai, Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan bọn họ nhấp thử một ngụm trà này cũng rối rít tán dương.

“Trà này thơm thật, ngon quá!”

“Trà này có vẻ là trà Long Tĩnh nhỉ, nhưng tôi đã từng uống trà Long Tĩnh rồi, cũng không thơm đến vậy, không ngọt thanh như này!”

“Thanh Du, đây là trà Long Tĩnh sao?”

Dung Thanh Du cười đáp: “Đúng là trà Long Tĩnh ạ, nhưng mà nhà con đã trồng ra loại trà Long Tĩnh đặc biệt, chỉ để cho người trong nhà uống, không bán ra ngoài.”

Cô vừa cười vừa gọi Quách Mai và Lâm Văn Lan: “Dì Mai, dì Lan, mọi người nếm thử chút điểm tâm này đi ạ, đều do con tự tay trồng, mùi vị không tệ lắm đâu.”

Quách Mai cười nói: “Được, vậy bọn dì nếm thử một chút.”

Rồi bà ấy lại nói với Lâm Văn Lan: “Văn Lan, bà cũng nếm thử chút đi.”

Hai người bọn họ cầm miếng bánh đậu xanh vàng óng lên, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.

Bánh đậu xanh tan trong miệng, ngọt thanh không ngấy, ăn vào mềm mềm ngọt ngọt, ngon hơn nhiều so với những loại bánh đậu xanh trước đó từng ăn.

Quách Mai tán dương không ngừng: “Bánh đậu xanh này ngon thật! Thanh Du, tay nghề của cháu cũng giỏi quá đấy chứ? Đây là món bánh đậu xanh ngon nhất mà dì từng ăn, thật đấy.”

Lâm Văn Lan cũng khẽ gật đầu phụ họa: “Quả thật rất ngon miệng.”

Sau khi bọn họ uống trà, ăn chút điểm tâm xong, Triệu Siêu Quần nhớ lại việc quan trọng, bèn cười nói với Dung Thanh Du: “Đồng chí Thanh Du, phiền cô dẫn chúng tôi đi xem khu nuôi trồng thí nghiệm một chút đi!”

Dung Thanh Du cười gật đầu: “Được, mời đi cùng con!”

Tống Huệ Trân cũng đứng dậy, nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, vậy con dẫn đoàn trưởng Triệu bọn họ đi xem khu thí nghiệm chút đi, mẹ với hai chị dâu của con ở nhà chuẩn bị cơm trưa, chờ các con quay lại dùng bữa trưa.”

Quách Mai cười nói với Tống Huệ Trân: “Chị Trân, vậy chúng tôi không khách khí nữa nhé.”

Tống Huệ Trân cười đáp: “Khách khí cái gì, đều là người mình cả mà.”

Dung Thanh Du đã chuẩn bị nguyên liệu để làm bữa trưa từ sớm, đặt trong phòng bếp kia.

Cô dẫn đoàn người Triệu Siêu Quần đi đến khu thí nghiệm rộng mênh mô*g.

Khi bọn họ nhìn thấy mảnh vườn rau xanh um, còn có hương dưa mê người, dưa chuột to khổng lồ, cà chua và các loại hoa quả khác, Triệu Siêu Quần và Quách Mai nghĩ đến món ngon ăn ngày hôm qua, không kìm lòng được mà nuốt nước bọt một cái.

Bình Luận (0)
Comment