Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 19

Lịch Tiệp nhìn thấy trên những giàn cây được trồng ngay hàng thẳng lối, cho dù là dưa chuột, hay là cà chua, tất cả đều sai trĩu quả, khiến cô ấy vừa thấy đã muốn hái.

Lịch Tiệp hỏi Dung Thanh Du đi bên cạnh cô ấy: “Thanh Du, những quả dưa chuột này đã hái được chưa?”

Những người khác nghe Lịch Tiệp hỏi thì cũng đều dựng lỗ tai lên.

Bọn họ nhìn thấy nhiều rau quả như vậy, cũng muốn được thử thú vui thu hoạch một lần.

Dung Thanh Du cười trả lời: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc hái, chờ thêm một thời gian nữa hái sẽ ngon hơn.”

Trong lúc Lịch Tiệp và mọi người cảm thấy có hơi mất mát, Dung Thanh Du lại nói: “Nếu mọi người muốn hái một ít về ăn thì lát nữa đến hậu viện nhà con mà hái, hoa quả và rau ở vườn nhà con đều đã chín cả rồi.”

“Hơn nữa, hoa quả và rau ở hậu viện nhà con được chăm sóc cẩn thận hơn, chất lượng còn tốt hơn hàng loại một đang được thí nghiệm ngoài ruộng, xếp vào hàng cao cấp nhất, không chỉ ngon mà còn tốt cho sức khỏe.”

Lịch Tiệp vừa nghe vậy thì vui mừng: “Thật sao? Vậy bây giờ chúng ta về hái đi, đã xem ở đây xong rồi, cũng chẳng có gì đẹp.”

Dung Thanh Du không lập tức đồng ý với cô ấy, mà nhìn về phía nhóm người Triệu Siêu Quần.

Lịch Tiệp lập tức nói với nhóm người Triệu Siêu Quần: “Chú Triệu, dì Mai, chúng ta nhanh đến nhà Thanh Du hái trái cây đi!”

Quách Mai cũng cảm thấy đã xem ở đây gần xong rồi, nói với Triệu Siêu Quần: “Lão Triệu, chờ thêm mấy ngày nữa số rau quả này chín thì chúng ta lại lái xe đến xem, rồi hái một ít về ăn thử để xem chất lượng rau quả ở ruộng thí nghiệm chỗ này thế nào? Anh thấy sao?”

Triệu Siêu Quần gật đầu cười đồng ý: “Cũng được, đến lúc đó nếu rảnh thì anh sẽ đi đến đây cùng em lần nữa.”

Bọn họ cũng muốn tìm cơ hội đến đây chơi, theo những gì họ nhìn thấy thì rau dưa hoa quả trong ruộng thí nghiệm này sẽ có chất lượng không tệ.

Dù sao họ cũng đã từng ăn cải xanh phát triển ở ruộng thí nghiệm rồi, chất lượng đã qua kiểm tra.

Đoàn người lại về tới nhà họ Dung.

Dung Thanh Du dẫn họ đi thẳng ra hậu viện.

Nhóm Lịch Tiệp vừa đến đã ngửi được mùi thơm hoa quả thoang thoảng khắp vườn, xa một chút là cây anh đào lúc lỉu quả đỏ ửng, trên dây nho kết đầy chùm nho, còn có dâu tây, dưa hấu to tròn, nhóm bọn họ đều muốn cúi xuống hái ngay lập tức.

Dung Thanh Du lấy mấy giỏ tre trúc đựng rau thật lớn chia cho mọi người: “Đoàn trưởng Triệu, dì Mai, chú Lịch, dì Lan, mọi người thích gì thì cứ hái đó, mang về ăn dần.”

Quách Mai hỏi Dung Thanh Du: “Thanh Du, anh đào mà cháu tặng cho nhà dì lúc trước, táo và anh đào đều hái ở đây sao?”

Dung Thanh Du cố ý khơi lòng hiếu kỳ, cười trả lời bà ấy: “Dì Mai, dì hái xuống ăn thử chẳng phải là biết rồi sao.”

Quách Mai lập tức kêu chồng của mình: “Lão Triệu, anh nhanh hái giúp em đi.”

Nói đến đây, Quách Mai lại quay đầu hỏi Dung Thanh Du: “Thanh Du, bọn dì có thể hái thêm nhiều chút không? Đến lúc đó dì sẽ trả lại tiền cho nhà cháu.”

Dung Thanh Du cười nói: “Mọi người có thể đến làm khách là nhà cháu vui rồi, không cho dì nói đến tiền bạc, mọi người hái được bao nhiêu thì cứ hái.”

Quách Mai cũng không tranh cãi với Dung Thanh Du, nghĩ thầm khi nào về sẽ để lại chút tiền.

Bà ấy không làm được chuyện như chiếm hời của người khác được.

Thanh Du chịu để cho họ hái chút trái cây mang về là đã nể mặt mũi và tôn trọng họ rồi.

Cây ăn quả đã được ủ trong nước Linh Tuyền và linh lực hệ Mộc nên sai quả đến mức khiến họ phải giật mình.

Quách Mai, Lâm Văn Lan, Lịch Tiệp đều không ngừng hái, hái mãi, hái miết, tay cũng không thể dừng lại được.

Lịch Tiệp vừa hái anh đào vừa kích động nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, mình thật sự muốn chuyển hết cây ăn quả nhà cậu về, cây ăn quả nhà cậu sai quả ghê, trước giờ mình chưa thấy cây nào mà sai quả vậy đâu, thật sự khiến mình ngạc nhiên không thôi.”

Cho dù Dung Thanh Du lấy cho họ giỏ rau cỡ lớn, nhưng cũng nhanh chóng đầy ắp.

Nếu muốn đựng đầy trong giỏ tre đựng rau cỡ lớn của nhà nông thì ít nhất cũng phải hơn hai mươi cân trái cây.

Lịch Tiệp còn cảm thấy chưa đã ghiền, nhìn trên cây còn nhiều quả như vậy, cô ấy lại muốn hái nhiều thêm một chút mang về.

“Thanh Du, nhà cậu còn cái rổ nào lớn hơn không? Mình còn muốn hái chút dâu tây, táo, còn cả nho mang về nữa…”

Thấy Lịch Tiệp vì miếng ăn mà ra sức tỏ vẻ dễ thương với mình, Dung Thanh Du không nhịn được mà mỉm cười: “Được, để mình đi tìm thêm cho cậu mấy cái rổ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment