Dung Thanh Du đã sử dụng hết giỏ trúc đựng thức ăn nên cô đành phải ra khỏi nhà, tìm đến chỗ các thợ thủ công để mua.
Thôn nhà họ Dung có một vị là cụ Dung Trúc Thăng, đời đời nhà ông ấy sống bằng nghề làm đồ tre nứa.
Dung Thanh Du đi đến nhà ông ấy, tới cửa viện, cô bước vào trong nhìn một cái, liếc mắt trông thấy trong sân trưng bày đầy các loại giỏ sọt, giỏ trẻ, ghế trúc và các món làm từ trúc vân vân.
Cụ Dung Trúc Thăng đã ngồi dưới mái hiên cùng con trai và con dâu, ai ai cũng bận rộn, đôi bàn tay đang linh hoạt đan tre.
Dung Thanh Du cất giọng nói với người bên trong: “Ông nội Thăng, cháu đến mua vài cái giỏ đựng thức ăn ạ.”
Dung Trúc Thăng vừa thấy Dung Thanh Du đến đã vội vàng đứng dậy, cười gọi cô: “Là Thanh Du sao, cháu xem xem thích cái nào? Cứ lấy đi, ông nội Thăng tặng cho cháu, không cần mua.”
Dung Thanh Du cười nói: “Sao cháu có thể cầm không đồ của ông được ạ, nếu như người khác biết thì họ sẽ tưởng rằng Thanh Du cháu thích chiếm hời từ người khác, sau này sẽ không lui tới chỗ cháu nữa đâu.”
Dung Trúc Thăng nghe thấy cô nói vậy, bèn vui vẻ cười ha ha thật lớn: “Đứa nhỏ này, giống y như bố cháu, ông nội cháu cũng thế, y hệt nhau.”
Dung Thanh Du trò chuyện với ông ấy đôi câu rồi đi vào chủ đề chính: “Ông nội Thăng, nhà cháu còn có khách nên không nói nhiều với ông nữa, mấy cái giỏ đựng thức ăn cỡ trung của ông cháu muốn hết.”
Dung Thanh Du lại nhìn sang những cái giỏ sọt tròn trịa ở bên cạnh.
Mấy cái giỏ tròn lớn này thường được nông dân dùng để đựng kê và lúa mì, một gánh chứa đầu tròn, có thể chất cả trăm cân.
Giỏ sọt lớn như vậy cũng có thể dùng để vận chuyển lượng lớn nông sản và trái cây.
Dung Thanh Du chỉ vào những cái giỏ sọt lớn đó: “Ông nội Thăng, mấy cái giỏ lớn này cháu cũng muốn.”
Dung Trúc Thăng mặt đầy kinh ngạc: “Nhà các cháu dùng nhiều vậy sao?”
Dung Thanh Du: “Ông nội Thăng, nếu cháu đã muốn mua thì chắc chắn phải dùng đến nó rồi!”
Cô lại hỏi Dung Trúc Thăng: “Ông nội Thăng, bên ông có thể định chế một vài giỏ đựng thức ăn hình vuông hoặc hình chữ nhật không ạ?”
Dung Trúc Thăng lập tức đáp lại: “Có thể chứ, chỉ cần cháu vẽ hình dạng ra thì dù là dạng gì bọn ông cũng có thể làm ra.”
Dung Thanh Du cầm lấy một cây trúc, vẽ đại khái hình dáng trên bùn đất cho ông ấy xem.
Dung Trúc Thăng chắc chắn không có vấn đề gì, có thể làm được, Dung Thanh Du bèn sảng khoái dặn dò.
“Vậy được, ông nội Thăng, loại giỏ đựng thức ăn hình vuông này ông cứ làm theo kích cỡ trung bình, trước hết ông làm cho cháu hai mươi cái, sau này có nhu cầu thì cháu sẽ xuống hỏi đan lần nữa.”
Dung Trúc Thăng gật đầu một cái: “Được, vậy cháu cần có lúc nào?”
Dung Thanh Du trả lời: “Bên ông mau mau làm sớm, làm xong gửi đến nhà cháu là được ạ.”
“Được.”
Dung Thanh Du mang giỏ trúc và sọt đã mua, còn có tất cả các đĩa trúc lớn nhỏ tinh xảo, cùng với khung tre đặt trước về.
Dung Trúc Thăng thấy cô mua hơi nhiều giỏ với sọt nên bảo hai đứa con trai trực tiếp mang đến nhà họ Dung, không để cô phải động tay.
Sau khi đưa đến nhà họ Dung xong, hai người con trai của ông nội Thăng đi về.
Tống Huệ Trân thấy Dung Thanh Du mua giỏ với sọt nhiều như vậy, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Thanh Du, con mua giỏ với sọt nhiều vậy làm gì?”
Dung Thanh Du cười đáp một câu: “Mẹ, bây giờ còn cần phải dùng mà, mẹ đừng có nói con, con mang mấy cái giỏ này đến hậu viện trước, mấy người Lịch Tiệp đang chờ để dùng nó đây.”
Theo dự tính của Dung Thanh Du, mấy cái giỏ đựng rau cải trái cây này, sau khi Triệu Siêu Quần và nhà họ Lịch mang về thì họ không nhất thiết phải lấy lại.
Mặc dù Dung Thanh Du mua không ít nhưng với bọn họ thì mua một lần không đủ, lần sau chắc chắn phải mua tiếp, nhất định bọn họ sẽ dùng hết rất nhanh.
Lúc Dung Thanh mang mấy cái giỏ trúc này đến hậu viện, nhóm người Lịch Tiệp đã hái được mấy đồng trái cây rau quả, đang chờ cô đưa giỏ trúc đến.
Thấy cuối cùng Dung Thanh Dung cũng trở lại, Lịch Tiệp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến đến: “Thanh Du, tới đây tới đây tới đây, tới đây mình cầm cho, cực khổ cho cậu rồi!”
Quách Mai nhìn thấy mấy cái giỏ trúc này đều mới tinh, bèn hỏi Dung Thanh Du: “Thanh Du, cháu đặc biệt chạy ra ngoài mua giỏ mới sao?”
Dung Thanh Du cười đáp: “Đúng ạ, nhà cháu không có nên cháu chạy đến chỗ ông nội Thăng làm đồ thủ công trong thôn để mua một ít rồi quay lại đây.”
Quách Mai cảm động nhìn cô: “Thanh Du, cực khổ cho cháu chạy chuyến này rồi, hôm nay bọn dì phải cảm ơn cháu thật tốt mới được.”
Dung Thanh Du cười xua tay: “Không cần cảm ơn ạ, mọi người tới nhà cháu chơi, cháu nhất định phải tiếp đãi mọi người thật tốt, bằng không thì thất lễ lắm!”
Ngay cả Lâm Văn Lan luôn khó gần, lúc này vì được ăn ngon nên thái độ của bà cũng hòa hoãn hơn trước rất nhiều, bà chủ động nói một câu mềm mỏng với Dung Thanh Du: “Thanh Du, cảm ơn cháu.”
Dung Thanh Du cũng mỉm cười đáp lại: “Dì không cần khách khí ạ.”
Sau khi hái xong, bọn họ đặt tất cả các giỏ trúc đầy ắp ở chung một chỗ. Lúc này họ mới phát hiện bọn họ hái được hai mươi mấy giỏ trái cây và rau cải.
Lịch Tiệp trợn tròn hai mắt: “Trời ạ, chúng ta hái được nhiều vậy sao? Mẹ à, chúng ta có thể ăn hết nhiều như này sao?”
Lâm Văn Lan cười trả lời: “Đồ tốt như vậy, chúng ta không ăn hết thì không phải còn có bà nội và cậu con sao, còn có chú hai cậu ba nữa.”
Lịch Tiệp vừa nghe thấy việc phải chia mấy thứ đồ ăn ngon này cho nhiều nhà như vậy nên cảm thấy đau lòng: “Hả, vậy nói như mẹ thì sau khi chia xong, nhà chúng ta cũng chẳng còn được bao nhiêu.”
Lâm Văn Lan cười ghẹo cô ấy: “Cái bụng nhỏ của con có thể ăn bao nhiêu lắm, mấy rau quả này không để lâu được, cùng lắm một tuần là hư rồi.”
Lịch Tiệp lắc lắc tay bà nói: “Con mặc kệ, dù sao mẹ cũng phải giữ lại đủ cho con ăn, nếu không con khóc cho mẹ xem!”
Lâm Văn Lan không biết làm sao với cô ấy, đành phải đồng ý với cô ấy: “Được được được, nhất định sẽ giữ lại đủ cho con ăn, rồi hái thêm để tặng người ta, được chưa?”
Lúc này Lịch Tiệp mới hài lòng cười: “Cái này còn được.”
Lúc này, Tống Huệ Trân đến gọi bọn họ về nhà ăn cơm trưa.
Sau khi Dung Thanh Du dẫn bọn họ trở lại phòng khách thì phát hiện Dung Học Uyên cũng vừa đi làm về.
Dung Học Xương đến cửa hàng thực phẩm cùng Dung Thanh Huy để giao hàng lúc sáng sớm cũng quay về cùng nhau.
Dung Thanh Du quan tâm đến nguồn tiêu thụ của cải xanh, bèn lập tức hỏi Dung Thanh Huy: “Anh cả, cải xanh kia bán thế nào ạ?”
Nói tới cái này, Dung Thanh Huy có chút hưng phấn: “Thanh Du, cải xanh của chúng ta xanh tươi mọng nước, rất được săn đón đấy.”
“Em không biết đâu, bọn anh vừa đến cửa tiệm thực phẩm đó, còn chưa vào trong tìm người phụ trách thì mấy người mua thực phẩm kia vừa nhìn thấy cải xanh mọng nước là vây lại ngay.”
“Nếu không nhờ anh với bác cả nhanh tay cản lại thì mấy thím với mấy chị suýt chút nữa cướp thức ăn luôn rồi.”
“Giám đốc cửa tiệm thực phẩm thấy vậy nên tranh thủ thời gian bảo bọn anh mang những thứ thức ăn này vào, mỗi cân thức ăn được cho nhiều thêm nửa số tiền đấy.”
“Sau khi bán xong bọn anh còn đứng đó nhìn một hồi lâu, cừ thật, nhiều giỏ thức ăn như vậy, chưa tới nửa tiếng đã bị người ta tranh mua hết rồi.”
“Ai cũng mua năm cân, mười cân, hai mươi cần cứ như sợ không mua được vậy, anh với bác cả nhìn mà hoa mắt luôn rồi.”
“Nhưng mà thấy cải xanh của chúng ta được săn đón như vậy, tảng đá lớn trong lòng anh với bác cả cũng rơi xuống đất rồi.”’
“Giám đốc quán ăn đó còn vui vẻ nói với bọn anh rằng ngày mai mang thêm nhiều thức ăn một chút, nếu một ngày bán được hai ngàn cân thì cửa tiệm bọn họ làm ăn cũng khấm khá hơn.”
“Tiểu Du à, bác cả hỏi cháu một câu, ngày mai chúng ta lại mang thức ăn đến chỗ cửa tiệm thực phẩm kia sao?”
Triệu Siêu Quần và Quách Mai ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thấy Dung Thanh Huy nhà bọn họ hỏi vậy trong lòng cũng nôn nóng theo.
Nếu bọn họ giao thức ăn đến cửa tiệm thực phẩm kia, vậy phần của quân khu bọn họ thì sao đây?