Triệu Siêu Quần không hề do dự, lập tức nói với Dung Thanh Du: “Đồng chí Thanh Du, những loại cải xanh khác và ruộng rau quả thí nghiệm, đoàn của chú bao hết.”
Nghe được câu nói của Triệu Siêu Quần, Dung Thanh Du như mở cờ trong bụng, quả nhiên bữa cơm này phải có người giành giật mới thơm ngon được.
Cô cũng lập tức tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn sự ủng hộ của đoàn trưởng Triệu, chúng cháu nhất định sẽ làm thật tốt!”
Triệu Siêu Quần lại nhẩm tính trong lòng.
Đoàn bọn họ có hơn hai nghìn người, dù mỗi người chỉ tiêu thụ nửa cân cải xanh một ngày thì cũng cần đến hơn một nghìn cân.
Ông ấy lại nói với Dung Thanh Du: “Đồng chí Thanh Du, số lượng tiêu thụ rau xanh mỗi ngày của đoàn chú ít nhất cũng phải hơn một nghìn cân, trái cây cũng phải hơn một nghìn cân, chút sản lượng từ ruộng thí nghiệm này của các cháu vẫn còn xa lắm mới đủ cung cấp cho đoàn bên chú. Các cháu định làm như thế nào?”
Dung Thanh Du không hề nao núng, trong lòng đã dự tính, nói: “Đoàn trưởng Triệu, ngài không phải lo chuyện này, chỉ cần đoàn các ngài kí hợp đồng cung cấp với chúng cháu, chúng cháu sẽ lập tức sắp xếp đội viên mở rộng diện tích trồng trọt, đảm bảo cung cấp đầy đủ.”
“Tuy nhiên, ngài cũng phải cho chúng cháu thêm ít thời gian, mất hai tháng mới có thể đạt đến con số như ngài đã nói.”
Triệu Siêu Quần gật đầu: “Được, vậy chú sẽ đợi thêm hai tháng, trong hai tháng này, phía các cháu có bao nhiêu rau quả thì bọn chú sẽ lấy bấy nhiêu.”
Nói đến đây, giọng ông ấy bỗng trở nên nghiêm túc: “Tuy nhiên, đồng chí Thanh Du, chú nhắc nhở các cháu, chất lượng lô rau quả này không được kém đi, nhất định phải bảo đảm y như hàng mẫu cháu đã đưa cho bọn chú thử, nếu không đến lúc đó, chắc chắn chú sẽ đến tìm các cháu để tính sổ.”
Dung Thanh Du cũng đáp với vẻ mặt chân thành: “Đoàn trưởng Triệu, ngài cứ yên tâm, cháu sẽ đích thân kiểm soát chất lượng sản phẩm lần này, tuyệt đối không để lọt hàng nhái, quyết đảm bảo đầu ra, hoàn thành nhiệm vụ.”
Lúc này, Lịch Chấn Quốc cũng nói với Dung Thanh Du: “Đồng chí Thanh Du, nếu như chất lượng của rau quả thôn các cháu thực sự tốt đến thế thì đến khi ấy, có lẽ sư đoàn bọn chú cũng tới mua. Các cháu có thể yên tâm mở rộng diện tích sản xuất rồi.”
Dung Thanh Du vẫn không nói gì, Triệu Siêu Quần lộ ra vẻ mặt khó xử nói với Lịch Chấn Quốc: “Sư trưởng Lịch, chỗ tôi còn chưa bắt đầu mà ông đã tranh với tôi rồi à?”
Lịch Chấn Quốc mỉm cười: “Ai mà chẳng ham đồ tốt, đoàn các ông đâu thể nuốt một mình, đúng không?”
Triệu Siêu Quần trợn mắt nhìn ông ấy với vẻ buồn bực, nhưng chẳng nói gì nữa.
Mặc dù quan hệ của bọn họ thực sự rất tốt, nhưng quân hàm của Lịch Chấn Quốc cao hơn ông ấy tận mấy bậc, nếu ông ấy quá sỗ sàng trước mặt cấp trên thì trông chẳng khác gì người thiếu chừng mực cả.
Dù Lịch Chấn Quốc không tính toán với ông ấy, nhưng ông ấy cũng không thể không biết lớn biết nhỏ, không có trên có dưới được.
Tống Huệ Trân thấy họ đã nói xong, vội cất tiếng gọi: “Mọi người mau qua đây ngồi đi, có chuyện gì thì chúng ta cơm nước xong xuôi rồi hẵng bàn, dù sao cũng chưa muộn. Mời các vị!”
Hôm nay đông người, nhà họ Dung bày hai bàn tiệc.
Dung Học Uyên vừa là chủ nhà vừa là người lớn tuổi nhất ở đây, dưới sự nhún nhường của Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan, ông cùng Tống Huệ Trân ngồi xuống ghế chủ tọa.
Lịch Mãnh, Dung Thanh Du, Lịch Tiệp và Dung Thanh Huy được coi là người lớn của nhà họ Dung nên bọn họ ngồi kế bên vị trí chủ tọa.
Anh hai Dung Thanh Viễn, anh ba Dung Thanh Dương và hai chị dâu Diệp Phương, La Tố Lan của nhà họ Dung dẫn ba bé trai sang ngồi ăn ở bàn khác.
Mỗi bàn đều có sáu món, ba mặn ba chay.
Ba món mặn là: thịt gà hầm nấm hương, sườn kho, thịt băm xào tương.
Ba món chay là: dưa chuột xào, cà xào đậu, cải thìa xào tỏi băm.
Tuy món ăn không nhiều, nhưng lượng thức ăn mỗi món khá dư dả, một bàn mười người vừa hay đủ ăn.
Dung Thanh Du có tiên phủ tùy thân, bên trong có vô số nguyên liệu nấu ăn và tài nguyên mà người phàm mơ cũng chẳng có.
Nếu không phải do sợ người khác nhòm ngó thì cô đã có thể làm thêm vài món nữa để đãi khách rồi.
Nhưng ở thời này, ai nấy đều chú trọng bốn chữ cần cù tiết kiệm.
Dù là người lắm tiền nhiều của thì cũng phải nhịn ăn nhịn mặc, phải đi theo số đông mới là đúng.
Dung Thanh Du lấy một bình rượu quả thơm ngon từ trong tiên phủ tùy thân ra đãi khách.
Vừa mở nắp bình, mùi rượu trái cây đầy quyến rũ đã bay ra.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tràn ngập khắp phòng ăn.
Dung Học Uyên hít vào một hơi, cả người bỗng khoan khoái chỉ trong giây lát.
Ông hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, rượu gì mà ngửi vào thấy thoải mái thế?”
Dung Thanh Du cười đáp: “Đây là rượu Thanh Tâm, ngửi rất dễ chịu, uống cũng rất ngon, tuy nhiên không được uống nhiều, uống nhiều dễ say lắm.”
Lịch Chấn Quốc ngồi cạnh Dung Học Uyên cũng cười nói: “Rượu này vừa ngửi đã muốn uống rồi.”
Dung Học Uyên lập tức cười đáp: “Nào nào nào, Lịch lão đệ, để tôi rót cho ông.”
Lịch Chấn Quốc đứng dậy: “Để tôi, để tôi.”
Lịch Mãnh và Dung Thanh Huy thấy hai vị trưởng bối đang tranh giành rót rượu cho đối phương, bèn đứng dậy, nói với bố mình: “Bố, hay là để tiểu bối như con rót cho!”
Dung Học Uyên thấy hai người trẻ cũng muốn tranh rót rượu, lập tức xua tay với hai người họ: “Không cần, không cần, để bố. Bố sợ hai đứa rót nhiều quá đành uống trộm hai ngụm, ha ha ha…”
Mọi người nghe câu bông đùa của Dung Học Uyên đều bật cười ha hả, bầu không khí bắt đầu náo nhiệt.
Đến khi Dung Học Uyên đã rót rượu hết cho mọi người, ông định về chỗ ngồi, cháu trai cả Dung Tranh ở bàn bên cạnh gọi ông: “Ông nội, bọn cháu cũng muốn uống rượu.”
Hai đứa bé còn lại cũng đồng thanh nói: “Ông nội, bọn cháu cũng muốn uống rượu.”
Dung Học Uyên quát đám trẻ: “Thôi thôi thôi, mấy đứa trẻ như các cháu mà uống rượu cái gì, uống nước trái cây đi.”
Ba đứa trẻ bĩu môi.
Dung Tranh lẩm bẩm: “Ông nội thiên vị, cô có thể uống rượu mà sao bọn cháu không được uống?”
Diệp Phương vội nói với con trai: “Cô của con là người lớn dĩ nhiên cô có thể uống. Nào nào nào, chúng ta uống nước trái cây nhé, nước trái cây cũng ngon lắm đó.”
“Dạ mẹ, con uống nước trái cây.”
Dung Tranh bê nước trái cây lên uống một hớp, đôi mắt lập tức sáng rực: “Mẹ ơi, nước trái cây này ngon thật đó.”
Hai đứa trẻ còn lại nghe được cậu bé bảo nước trái cây rất ngon cũng cầm cốc lên uống một ngụm lớn.
Ực một tiếng, chúng đều không nhịn được khen ngợi: “Úi, uống ngon ghê!”
“Thực sự là ngon lắm đó! Con muốn uống nữa! Muốn uống nữa cơ!”
“Con cũng muốn uống nữa!”
Những câu nói ngây ngô của đám trẻ chọc mọi người cười phá lên.
Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cùng nâng chén rượu, nói mấy lời chúc mừng với mọi người, rồi mời tất cả cùng cạn chén.
Vị rượu Thanh Tâm ngon khó tả, ngọt ngào mát lạnh, lại có vị thanh thanh nhẹ nhàng.
Uống một ngụm thôi đã khiến tất cả đều thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, khiến người ta càng uống càng hứng, càng uống càng muốn thêm.
Cả bàn người lớn đã không kìm được uống hết rượu trong chén.
“Nào, rót đầy thêm đi.”
“Được, cạn thêm chén nữa nào!”
Thấy mấy vị trưởng bối đang uống rượu, Lịch Mãnh cũng lặng lẽ gắp mấy đũa thức ăn cho Dung Thanh Du: “Thanh Du, em mau ăn đi, muốn ăn món nào, anh gắp cho em.”
Tống Huệ Trân đang ngồi đối diện hai người họ, động tác nhỏ của Lịch Mãnh trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của bà.
Quan sát thật tỉ mỉ, bà mới nhận ra, con gái yêu dấu nhà mình và cậu Lịch Mãnh này hình như có gì đó không đúng lắm.
Nhưng nếu thực sự là hai đứa nó đang tìm hiểu nhau thì tại sao con gái lại không nói với họ?
Tống Huệ Trân rất nhanh đã hiểu ra, chắc chắn là Lịch Mãnh này vẫn chưa khiến con gái bà gật đầu đồng ý, nên giờ mới ra sức lấy lòng con gái bà đây mà.
Dung Thanh Du chẳng mấy chốc đã nhận ra mẹ đang để mắt đến họ, lập tức véo Lịch Mãnh một cái dưới gầm bàn, hạ thấp giọng nói với anh: “Anh khiêm tốn chút coi, mẹ em đang nhìn tụi mình đấy.”
Lịch Mãnh cười nhẹ: “Anh muốn để mẹ vợ tương lai phát hiện ra mà.”
Dung Thanh Du quay sang trợn mắt nhìn anh.
Lịch Mãnh nhanh chóng làm động tác bịt miệng, không dám nói nữa, nhanh nhẹn cầm đũa lên gắp thức ăn cho cô: “Nào, ăn nhiều vào đi.”
Dung Thanh Du chặn tay anh lại: “Anh không cần gắp cho em, anh ăn nhiều vào.”
Tống Huệ Trân thấy hai người anh gắp em đẩy, tình chàng ý thiếp vô cùng. Không dám khẳng định suy đoán vừa rồi nữa, lẽ nào con gái yêu dấu thực sự đang qua lại với Lịch Mãnh ư?
Nếu thực sự đã yêu đương mà lại không nói với bố mẹ thì đợi cơm nước xong xuôi, bà phải dạy lại con bé này mới được.
Đúng là hư quá, đến cả việc yêu đương mà cũng không nói với bố mẹ.
…
Trong khi bọn họ đang ăn uống linh đình, một căn nhà thấp tại đại tạp viện kinh đô, người đàn ông đang ngủ trên giường bỗng mở to mắt.
Lúc thấy nóc nhà bằng trúc đơn sơ và khung cảnh xung quanh đầy thân thuộc, Tần Nguyên Đào đột ngột ngồi thẳng dậy.
Anh ta vươn tay nhéo mạnh chân mình, đau quá!
Anh ta… sống lại rồi ư?
Có vẻ như anh ta đã quay lại thời điểm trước khi kết hôn với ả đàn bà độc ác kia?
Tần Nguyên Đào không dám tin vào vận mệnh của chính mình.
Sự tuyệt vọng trước khi ch*t, nỗi niềm tức giận cùng chơi vơi lúc ấy vẫn còn quẩn trong trong tim anh ta.
Anh ta thực sự không ngờ ả đàn bà độc ác kia có ch*t cũng phải kéo theo mình.
Lần này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ta sống yên ổn!
Anh ta muốn hành hạ cô ta, nhốt cô ta, đập gãy xương cốt tứ chi của cô ta, từ từ tra tấn cô ta đến ch*t mới có thể xóa sạch hận thù kiếp trước của anh ta.