Lâm Văn Lan cũng lên trước nói với vài vị lão gia: “Chú Côn, chú Vinh, chú Hoa, chú Cư**g, mọi người hãy nghe cháu nói, những quả trái cây này không chỉ là của nhà chúng ta, mà còn hái giúp cho bạn bè thân thích nữa, hiện lại cộng thêm mấy nhà của mọi người, chúng ta cùng nhau chia ra, tất cả mọi người đều chia ra như nhau, mọi người thấy có được không?”
Thứ mà mấy lão gia này chờ không chỉ là những lời này của bà.
Nếu như mỗi người bọn họ thật sự mang theo một sọt trái cây lớn bỏ chạy, lão Lịch nhất định sẽ tuyệt giao với bọn họ.
Nếu đắc tội lão Lịch, trái cây kia ngon như vậy, chẳng phải bọn họ chỉ được ăn một lần, sẽ không có lần sau nữa sao?
Bọn họ muốn tiếp tục ăn, được ăn mãi.
Hiện tại Lâm Văn Lan nguyện ý chia cho bọn họ một phần trái cây, trong lòng bọn họ rất vui vẻ.
Thường ngày Tiêu Chí Côn và cụ Lịch có quan hệ tốt nhất.
Ông ấy xung phong cười nói: “Nếu Văn Lan đã nói như vậy, thế thì chúng ta cũng không thể làm thổ phỉ được, mấy người các ông mau đặt trái cây lại đây để cho Văn Lan chia ra, cho mỗi người chúng ta một phần là được.”
Mấy cụ ông khác cũng cười theo: “Đúng đúng đúng, Văn Lan, chúng ta không có lòng tham, có thể chia một phần là tốt rồi, có thể chia một phần là tốt rồi.”
Cụ Lịch nhìn thấy mấy lão già không biết xấu hổ này, liền nặng nề hừ một tiếng: “Cả ngày chỉ biết tới giành đồ ngon của tôi.”
Ma Cư**g, người có miệng ngọt với cái lưỡi không xương bèn lộ ra vẻ mặt lấy lòng đi đến trước mặt ông ấy, cười nói: “Aiyo, lão Lịch, ông đừng nhỏ mọn như vậy. Ông xem, bình thường chúng tôi có thứ gì tốt, lúc đó chẳng phải nhớ đến ông, chia cho ông một phần à!”
Cụ Lịch lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu như tôi keo kiệt thì đến cả hột tôi cũng không chia cho ông.”
Mã Cư**g lập tức đưa tay đánh miệng mình: “Ông xem, cái miệng này của tôi lại nói sai rồi. Lão Lịch, ông là người lớn nhất, là người đáng yêu nhất, ai trong chúng ta cũng đều không bằng ông!”
“Đúng đúng đúng, lão Lịch, chúng tôi cũng không bằng ông!”
Cụ Lịch nhìn mấy lão già ngày thường hay thích tranh giành hiếu thắng với mình, lúc này lại vì miếng ăn mà hạ thấp khuôn mặt già nua này để lấy lòng mình, còn cam tâm tình nguyện nói bọn họ không bằng mình!
Trong lòng cụ Lịch cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng ở ngoài mặt, cụ Lịch vẫn tỏ ra bộ dáng quý phái: “Không phải chỉ là một ít trái cây thôi sao, nếu tôi có phần ăn thì tất nhiên cũng sẽ không thiếu phần của mấy người.”
Mấy người Tiêu Chí Côn và Mã Cư**g liếc mắt một cái, trong lòng cũng vui thầm.
Quả nhiên cụ Lịch là người cực kỳ sĩ diện, chỉ cần thổi phồng ông ấy vài câu thì thái độ của ông ấy lập tức trở nên vô cùng mềm mỏng.
Đều là những người bạn già nhiều năm như vậy, ai mà không hiểu ai chứ!
Lâm Văn Lan dựa theo nhà bà, còn có nhà mẹ bà, nhà anh hai anh ba của nhà họ Lịch, còn có bốn nhà cụ ông kia, tổng cộng những quả trái cây này được chia cho tám nhà.
May mắn là số lượng bọn họ hái lần này rất nhiều, dù chi cho cả tám nhà thì mỗi nhà cũng được chia đến hai ba chục cân.
Các cụ ông như ông Tiêu, ông Trình, ông Chu, ông Mã, sau khi nhìn thấy số lượng trái cây đã chia để chung với nhau cũng có đến một sọt lớn như vậy, người người đều vô cùng vui vẻ, không ngừng cảm ơn cụ Lịch bọn họ.
Bọn họ nghĩ, không thể lấy không đồ tốt của nhà họ Lịch, chút nữa bọn họ sẽ lấy thêm một ít thứ tốt đưa đến cho nhà họ Lịch, có qua có lại mới là tình người.
Bọn họ biết đối nhân xử thế thì lần sau cụ Lịch có những quả trái cây ngon, mới có thể nhớ tới bọn họ.
Lâm Văn Lan tiễn bốn cụ ông vô cùng phấn khởi kia đi, cũng xách một sọt trái cây hơn hai mươi cân lên, để cho cảnh vệ của Lịch Chấn Đông lái xe Jeep đưa bà về nhà mẹ đẻ.
Lịch Chấn Quốc bảo cảnh vệ mang trái cây đến nhà của anh hai anh ba, bảo Lịch Tiệp đi cùng.
Cụ Lịch và Lịch Tiệp nhìn thấy số trái cây nhiều đến như vậy, người này một sọt lớn, người kia một sọt lớn, cuối cùng còn dư lại cho bọn họ một sọt lớn, cảm giác có chút phiền muộn.
Dư lại một sọt trái cây như vậy, cả nhà bọn họ ăn mấy ngày là hết rồi.
Nếu như không chia ra, giống như táo, táo tàu, những trái cây có thể bảo quản được thì bọn họ ít nhất cũng có thể ăn được hơn nửa tháng.
Vừa nghĩ tới mấy ngày sau có thể sẽ không trái cây ăn, cụ Lịch dự tính rằng không biết có thể để bọn Lịch Tiệp đi hái một ít trái cây nữa không?
Đương nhiên, bọn họ chắc chắn sẽ không lấy không, cũng sẽ đưa cho người ta một ít đồ có giá trị tương ứng.
Chờ sau khi Lâm Văn Lan và Lịch Tiệp mang trái cây lên xe Jeep, cụ Lịch mới có thời gian rảnh để chuyện của số trái cây này.
Khi ông nghe được số trái cây này là do người yêu của Lịch Mãnh trồng thì không khỏi cười lớn tiếng nói: “Tốt lắm, vẫn là cháu trai nhà ta có mắt nhìn người, tìm được cháu dâu tốt, tìm rất được!”
Lịch Chấn Quốc cũng cười nói: “Bố, người yêu của Tiểu Mãnh chắc bố cũng biết đấy, chính là bạn học hồi cao trung của Tiểu Tiệp, là người vô cùng xinh đẹp, cũng rất có khí chất – Dung Thanh Du.”
Cụ Lịch vỗ bàn một cái, phấn khởi nói: “Aiyo, hóa ra là Tiểu Du Nhi à, đương nhiên bố biết, đã gặp qua mấy lần, ấn tượng của bố đối với cô bé này vô cùng sâu sắc.”
“Chấn Quốc, không giấu gì con, lúc trước bố vừa nhìn thấy đứa bé này trong lòng bố liền nghĩ, nếu như con bé có thể làm vợ Tiểu Mãnh nhà chúng ta, vậy thì bố nhất định sẽ rất hài lòng.”
“Bố và Tiểu Du Nhi từng nói chuyện với nhau, đứa nhỏ này không chỉ xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt.”
“Vào năm sinh nhật của Tiểu Tiệp, bố và con bé nói chuyện hồi lâu, con bé không hề thiếu kiên nhẫn, cũng không ngại bố lải nhải, còn trò chuyện hăng say với bố, bố thật sự rất thích cô nhóc kia.”
“Chỉ là, lúc ấy con bé chưa có tốt nghiệp trung học, tuy rằng bố thích con bé, cũng không có ý lộ ra chuyện này, nghĩ rằng chờ sau này có cơ hội sẽ nói sau.”
“Không ngờ tới, con bé và Tiểu Mãnh của chúng ta lại có cái duyên phận này, tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi.”
Lịch Chấn Quốc nhìn thấy cụ Lịch vui vẻ như thế, cũng cười theo.
“Bố, bây giờ Thanh Du rất lợi hại, cả nhà bọn họ không chỉ trồng ra những loại trái cây ăn, còn trồng ra rau dưa củ quả vừa ngon lại có dinh dưỡng.”
“Hiện tại Triệu Siêu Quần bên kia đã muốn ký mua hợp đồng mua bán với bọn họ. Con còn nghĩ, sau này quân khu của chúng ta có phải cũng mua một ít rau dưa củ quả của thôn nhà họ Dung bọn họ không?”
Cụ Lịch lập tức nói với ông ấy: “Nếu như thứ này thật sự ngon như vậy, vậy thì nhất định phải mua! Chỉ sợ con không nhanh chóng ra tay, đến lúc đó muốn giành cũng không giành được.”
Lịch Chấn Quốc suy nghĩ một chút cũng thấy đúng: “Vậy ngày mai con đi thêm một chuyến, quyết định chuyện này?”
Cụ Lịch lắc đầu: “Trước tiên con khoan đi, chạy lên làm việc cũng không được ổn, nói không chừng đợi đến khi chuyện của Thanh Du và Tiểu Mãnh hoàn thành, người khác còn tưởng rằng chúng ta đã cho nhà Thanh Du và thôn nhà họ Dung lợi ích gì.”
“Việc này à, con phải để cho những lão già như ông Tiêu bọn họ nói ra thì những người khác cũng sẽ không lảm nhảm nói bảy nói tám.”
“Bố tin, sau khi lão Tiêu bọn họ ăn số trái cây này xong, nhất định sẽ nhớ đến những quả trái cây này tốt như thế nào, rất nhanh sẽ truyền khắp quân khu, đến lúc đó, nhất định bọn họ còn gấp hơn con.”
“Nhưng mà, mặc dù bố không sốt ruột đi ký hợp đồng, nhưng có thể gọi điện thoại đề nghị với Thanh Du và thôn nhà họ Dung…”
Nói tới đây, cụ Lịch lại đột nhiên nói: “Cũng không cần gọi điện thoại, điện thoại này không chừng đã bị người khác nghe lén, sẽ bị rò rỉ tin tức, con vẫn nên để Tiểu Tiệp đi một chuyến nữa vào ngày mai đi!”
Lịch Chấn Quốc gật đầu: “Được, chờ Tiểu Tiệp trở về, con sẽ để Tiểu Diệp đi làm chuyện này.”
Cụ Lịch lại nhắc nhở ông ấy: “Nếu như người ta hỏi con nguồn gốc của số trái cây này, các con cứ để đó, đừng nói cho bọn họ, trước tiên cứ làm cho cho bọn họ cuống lên nói sau, nếu ai hỏi gấp quá thì con trái cây đã được hái hết rồi, đã không còn nữa.”
“Con hiểu rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cụ Lịch, một tiếng cũng chưa tới, mấy lão bạn đã gọi điện thoại đến hỏi, số trái cây này được hái ở đâu vậy?
Sau khi bọn họ mang những loại hoa quả này về nhà, người nào người nấy đều ăn như quỷ đói đầu thai vậy, thoáng cái đã diệt hết mười cân.
Nếu như không phải mấy lão già bọn họ vội vàng khóa cái sọt lại, chỉ sợ sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ.
Không để bọn họ ăn, vợ, con trai, con dâu, cháu trai lớn, cháu gái nhỏ trong nhà toàn bộ đều gào khóc với ông, bảo ông nhanh chóng đi hỏi thăm một chút, làm sao có thể mua được số trái cây đó?
Nhưng cho dù là cụ Lịch, hay là Lịch Chấn Quốc nhận được điện thoại, hai cha con đều thống nhất một lời rằng, toàn bộ số trái cây này đều đã hái hết rồi, không còn nữa.
Mấy vị kia lão gia này cũng đều là lão luyện, nghe được lời này liền biết bố con nhà họ Lịch không muốn nói cho bọn họ.
Mấy vị lão gia này có thể ngồi trên vị trí cao như vậy, sao có thể bị lừa bởi cái lí do đơn giản của bọn họ được chứ?
Các người không chịu nói cho chúng ta biết đúng không?
Được! Vậy thì chúng ta tự đi điều tra!
Chỉ cần phái người đi điều tra một chút hôm nay hai vợ chồng Lịch Chấn Quốc và Lịch Tiệp đã đi nơi nào, thì không phải đã có kết quả rồi sao.
Ha ha, muốn gạt chúng ta, không có cửa đâu!
Trái cây mà Dung Thanh Du trồng ra trong chớp mắt truyền khắp các quân khu lớn, những cây cải thìa mà hôm nay bọn họ đưa cho tiệm thực phẩm phụ cũng đều có tiếng.
Chỉ cần là người mua được cải thìa, khi đã ăn qua rồi thì ai cũng nói là ngon.
Đợi đến ngày thứ hai, người của tiệm thực phẩm phụ vừa mở cửa buôn bán thì nhìn thấy bên ngoài đầy ắp người, còn nhiều hơn rất nhiều so với lúc bình thường, liền cũng cảm giác có chút kinh ngạc.
“Hôm nay cũng không cung cấp đặc biệt, sao lại tới nhiều người như vậy?”
Ngay sau đó, các cô chú đến mua thức ăn đã cho cô ấy đáp án.
“Đồng chí, cải thìa hôm qua có không? Lấy cho tôi mười cân! À không, lấy tôi hai mươi cân!”
“Đồng chí, tôi cũng lấy hai mươi cân!”
“Đồng chí, tôi lấy năm mươi cân!”
Vẻ mặt của người bán hàng của tiệm thực phẩm phụ bất đắc dĩ nói với bọn họ: “Hôm nay chúng tôi không có cải thìa để cung cấp, hôm qua người của thôn kia không có giao hàng đến đây!”
Những người đó vừa nghe không có cải thìa để cung cấp, liền trở nên nóng nảy.
“Cải thìa kia ngon đến vậy, sao các người lại không bảo bọn họ tiếp tục đưa tới?”
“Đúng vậy, cải thìa kia ăn chung với cơm, cả nhà chúng tôi đều rất có khẩu vị, tối ngủ đều rất là thèm.”
“Chúng ta cũng vậy, còn nghĩ rằng hôm nay mua thêm một chút trở về để trữ ăn, không ăn hết còn có thể phơi khô.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Người bán hàng bĩu môi, khó trách người mua hai mươi cân, người năm mươi cân mua. Chỉ tiếc, mấy người có nghĩ đẹp tới đâu thì cũng không có hàng bán đâu!
Đám người mua đồ ăn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của người bán, không hề có chút phản ứng gì.
Trong lòng bọn họ rất tức giận, nhưng chỉ có thể nhịn xuống hỏi: “Đồng chí, vậy nói cho chúng tôi biết cải thìa này là do thôn nào đưa tới đi? Chúng tôi sẽ đến thôn đó mua!”
“Đúng vậy, nói cho chúng tôi biết là thôn nào đưa đi, chúng tôi tự đi đến thôn đấy mua.”
Người bán hàng làm sao có thể nói nguồn cung cấp cho những người khách này biết chứ, để cho bọn họ đi vào thôn mua cũng không hợp quy củ, cái gì cũng đều làm hết thì còn tiệm thực phẩm phụ của bọn họ phải làm gì chứ?
Nhóm người mua đồ ăn thấy người bán hàng không để ý tới bọn họ, từng người từng người ở chỗ này cãi nhau, cuối cùng ầm ỉ tới mức kéo quản lý của tiệm thực phẩm phụ này ra.
Quản lý của tiệm thực phẩm phụ thấy tinh thần của nhóm người vô cùng mãnh liệt, chạy nhanh ra khoác tay với mọi người: “Mọi người đừng có ồn ào, đừng có ồn ào, hãy nghe tôi nói một câu, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho thôn kia, có hàng hay không sẽ biết ngay thôi, mọi người cứ mua những món khác trước đi, được không?”
Quản lý đã đi ra nói như vậy, mọi người cũng đều dễ nói chuyện: “Được, chúng ta chờ một lát nữa, phiền ông mau đi hỏi đi.”
Quản lý của tiệm thực phẩm phụ trở lại văn phòng, lấy điện thoại gọi cho thôn Dung Gia bên kia.
Rất nhanh đã có người tiếp nhận điện thoại: “Alo, ngài là người ở đâu vậy? Muốn tìm người nào vậy?”
Quản lý của tiệm thực phẩm phụ vội vàng báo tên tuổi của mình: “Xin chào đồng chí! Tôi là quản lý của tiệm thực phẩm phụ, hôm qua không phải thôn của mấy người có đưa cải thìa tới bên chỗ của chúng tôi sao, sao hôm nay không đưa tới nữa vậy?”
Người nhận điện thoại là kế toán Dung Bằng.
Ông ấy trả lời trực tiếp: “Ồ, ông nói cây cải thìa đó à, sáng sớm hôm nay quân khu đã phái xe đến kéo đi rồi, sau này những cây cải thìa ấy đều bị quân khu bao thầu hết rồi.”
Quản lí của tiệm thực phẩm phụ vừa nghe liền há hốc mồm: “Không phải chứ? Đều bị quân khu thầu hết rồi sao, không thể chia cho tiệm thực phẩm phụ của chúng tôi một ít sao? Hiện tại tiệm thực phẩm phụ của chúng tôi đã bị người bao vây rồi, đều là người muốn mua cải thìa của mấy người đấy!”